Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 92: Hạ Thâm: Muốn ăn kẹo




Edit: Hyukie Lee

Giờ khắc này, Tạ Thiến hối hận.

Hối hận vì đã mang Hạ Thâm về. Nhìn mặt tiện nữ kia thì hả dạ thật, nhưng thiếu niên trước mắt càng khiến cô sợ hãi hơn.

Không… Tạ Thâm nhất định phải trở về, chỉ cần có hắn ở đây, ít nhất Tạ gia không mất. Tạ gia không mất, những thứ khác đều không sao.

Hạ Thâm nói dăm ba câu liền dỗ dành được ông cụ đang nổi điên, con người trầm đục ccủa Tạ Vĩnh Nghĩa vì hắn ngoan ngoãn mà phát ra quang mang kinh người, lão kéo tay hắn: “Tiểu Thâm, là Tiểu Thâm của ông sao?”

Hạ Thâm nén ghê tởm xuống dưới đáy lòng, nhẹ giọng nói: “Con ở đây.”

Tạ Vĩnh Nghĩa lo lắng: “Dạo này con đi đâu vậy, sách ông đưa đã đọc hết chưa, hợp đồng xem hết chưa, còn có chương trình trong công ty…”

Hạ Thâm: “Yên tâm, con đã xem hết rồi.”

Tạ Vĩnh Nghĩa lập tức nói: “Nhớ kĩ chưa? Hiểu không? Ông hỏi một chút…”

Trong đầu óc thác loạn của lão nhất thời không nghĩ ra mình muốn hỏi cái gì, Hạ Thâm đã nói mấy lời lão thích nghe: “Con đối lập hệ thống thông tin quản lý với bản gốc tiếng Anh, cảm thấy bản Trung dịch có mấy chỗ sai.”

Tuy đã hồ đồ, nhưng nghe được những thứ quen thuộc, tinh thần Tạ Vĩnh Nghĩa vẫn tỉnh táo lên: “Con ngoan, vốn nên đọc bản gốc, bản dịch bóp méo rất nhiều khái niệm, con cũng xem hết bản gốc rồi sao?”

Hạ Thâm mỉm cười: “Ngài muốn nghe sao?”

Tạ Vĩnh Nghĩa: “Muốn, đọc cho ông nghe.”

Hạ Thâm dùng tiếng Anh lưu loát tụng niệm ra quyển sách buồn tẻ khiến người trẻ tuổi phát điên.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ Tạ Vĩnh Nghĩa vui đến nhướng mày, những người khác đều thấy sau lưng lạnh lẽo.

Đây là thứ mà học sinh trung học nên đọc sao?

Đây là kiến thức mà một đứa trẻ nên học sao?

Rốt cuộc lão phong tử này mong muốn điều gì?

Càng đáng sợ hơn chính là, Hạ Thâm làm được tất cả. Đối với yêu cầu nghiêm khắc như thế, huấn luyện không dành cho người như thế, sắp đặt không hợp lý như thế, hắn vẫn đưa ra đáp án xuất sắc.

Tạ Thiến đã sớm biết được.

Hơn mười năm trước, cô ta biết nhà mình có một thiên tài.

Mà Tạ Vĩnh Nghĩa lại ép hắn trở thành một con quái vật.

Bác sĩ và hộ lý không dám thở mạnh, ngoài cửa sổ đã chạng vạng, đường chân trời giữ lại thái dương lung lay sắp đổ, lại như mặt trời chầm chậm mọc lên.

Như hai người trong phòng: Một chập tối, một ban mai.

Hạ Thâm ngâm nga gần nửa giờ, mãi đến khi Tạ Vĩnh Nghĩa ngủ say.

Xác nhận lại lão đã say giấc, âm thanh của Hạ Thâm im bặt.

Không ai dám ngẩng đầu nhìn hắn, vì ai cũng biết chiếc mặt nạ dịu ngoan ấy đã gỡ xuống, còn lại chính là lãnh ngạnh chán ghét.

Hạ Thâm có thể dễ dàng dỗ dành Tạ Vĩnh Nghĩa, chẳng sợ hắn đã bỏ nhà đi lâu như vậy.

Tin tức đại thiếu gia trở về nhanh chóng truyền khắp Tạ thị.

Khi Tạ Thừa Vực tìm được con trai, đến tiếng ba Hạ Thâm cũng không thèm gọi.

Tạ Thừa Vực dáng vẻ bất phàm, năm nay qua bốn mươi lăm cũng chỉ như mới ba mươi, vẫn trẻ tuổi anh tuấn như cũ.

Khi hắn không mở miệng rất dọa người, một khi mở miệng, âm điệu lỗ mãng suy yếu bị tửu sắc đào không liền lộ rõ.

Hắn giả vờ một bộ phụ thân: “Trở về thì thành thật chút, đừng chọc ông nội mày tức lên.”

Hạ Thâm không nói tiếng nào đi ngang qua, Tạ Thừa Vực nổi giận: “Con mẹ nó mày kiêu ngạo cái gì? Tao là cha ruột của mày, mày…”

Hạ Thâm quay đầu, tầm mắt sắc bén khóa trụ lại hắn.

Tâm Tạ Thừa Vực co rụt lại, mắng thêm câu: “Mặc dù lão già kia giao hết gia nghiệp cho mày, nhưng tao vẫn là cha mày! Đời này mày cũng đừng hòng vứt bỏ tao.”

Hạ Thâm lạnh lùng nhìn hắn: “Ông xác định muốn ở lại chỗ này?”

Tạ Thừa Vực giả vờ phách lối: “Sao, mày còn muốn giết tao hay gì?”

Hạ Thâm cong môi mỉm cười, nhưng đáy mắt lại không dính chút ý cười nào: “Mới qua năm năm đã quên mẹ tôi không còn một mảnh?”

Nhất thời Tạ Thừa Vực nghẹn lời.

Hạ Thâm rũ mi, bình tĩnh nói: “Bệnh tâm thần là di truyền, ông nội đã điên rồi, ba cũng nên cẩn thận cơ thể một chút.”

Đồng tử Tạ Thừa Vực co lại, chờ khi hắn lấy lại tinh thần, Hạ Thâm đã đi xa.

Hắn đứng đó chửi ầm lên với bóng dáng người kia: “Thứ đê tiện! Hại chết mẹ mày chưa đủ, còn muốn nhốt tao như bệnh tâm thần à? Dòng thứ táng tận thiên lương, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

Hạ Thâm không quay đầu lại, rời khỏi Tạ gia.

Nhà cũ cách nội thành rất xa, phải lái xe hơn một giờ.

Nhưng Hạ Thâm tình nguyện đi qua đi lại hai giờ cũng không muốn ngủ lại nơi đó. Hắn quyết định về là để thu thập cục diện rối rắm, không phải bị kéo vào địa ngục.

Đột ngột bên tai truyền đến tiếng nói của Tạ Thừa Vực, Hạ Thâm cắn chặt răng, chặn lại đầu ngón tay run rẩy, ấn màn hình sáng lên.

Như tâm hữu linh tê, hắn nhận được một tin nhắn—–

Kiều Thiều: “Đã ngủ chưa?”

Ba chữ vô cùng bình thường, một câu vô cùng phổ thông lại khiến lồng ngực lạnh lẽo của Hạ Thâm nháy mắt dung đầy ấm áp.

Hắn lập tức quên mất Tạ Thừa Vực, quên đi Tạ Vĩnh Nghĩa, vứt căn nhà như cả phần mộ ra sau đầu, trong mắt chỉ còn lại Kiều Thiều mềm mại như kẹo mật.

Hạ Thâm đánh chữ: “Muốn ăn kẹo.”

Kiều Thiều trả lời hắn rất nhanh: “Mấy giờ rồi? Muốn sâu răng sao!”

Hạ Thâm bướng bỉnh: “Muốn ăn kẹo.” Cuối cùng còn kèm theo một biểu tình ủy ủy khuất khuất.

Tên này đang làm nũng sao! Kiều Thiều tắm xong đang nằm úp sắp trên giường, khóe miệng đáy mắt đều là ý cười: “Ngày mai đem cho cậu, đêm nay không được ăn.”

Hạ Thâm đáp: “Muốn ăn ngay bây giờ.”

Kiều Thiều đã định trước không làm nổi nghiêm phụ, có chút không chống đỡ được: “Thế… Muốn ăn thì đánh răng lại lần nữa nha.”

Hạ Thâm gửi một icon thở dài: “Nhưng mà không ăn được.”

Kiều Thiều buồn bực: “Thế cả hủ kẹo trên bàn học đâu rồi, đừng nói là ăn hết rồi nha? Không thể nào a Hạ Thâm Thâm, ăn nhiều kẹo như vậy, cơ thể không chịu nổi!”

Hạ Thâm đáp: “Không ăn mấy cái đó.”

Kiều Thiều ngơ ngác.

quả nhiên, câu tiếp theo của tên này chính là: “Muốn ăn viên kẹo Kiều Thiều cơ.”

Kiều Thiều: “…”

Xem tin nhắn cũng có thể mặt đỏ tai hồng, Kiều Thiều cảm thấy mình đúng là không có thuốc chữa!

“Ngủ!” Kiều Thiều không để ý tới hắn.

Hạ Thâm thật sự muốn nhìn y một lát, nhưng bây giờ đang ở trên đường, đến nhà cũng gần mười một giờ rưỡi, quả thật đứa nhỏ nên ngủ.

Hắn chỉ có thể tiếc nuối mà nói: “Ngủ ngon.”

Ai ngờ Kiều Thiều lại gửi một câu: “Video không?”

Hạ Thâm hít nhẹ một hơi: “Muộn rồi, ngủ đi, ngày mai gặp.”

Kiều Thiều bĩu bĩu môi, gửi cho hắn một câu: “Ngày mai gặp!” Để điện thoại xuống, y thầm nghĩ: Không nhìn thì thôi, mình cũng lười chạy đến phòng tạp vật chứ bộ!

Tuy nghĩ như vậy, y lại nhịn không được cầm chặt di động, ngẫm lỡ như bạn học Hạ Thâm đổi ý thì sao…

Mà Hạ Thâm đổi ý thật, chỉ là hắn đang ở trong xe không tiện gọi video, gửi một tin nhắn đến: “Chụp một cái ảnh xem nào.”

Kiều Thiều trả lời ba dấu hỏi lớn.

Hạ Thâm: “Chụp đại một tấm đi.”

Kiều Thiều: “Thôi, tự nhiên kêu chụp biết gì mà chụp.”

Hạ Thâm cũng biết mình rất quái đản, vì thế nói: “Thôi, thế ngủ sớm đi nhé.”

Kiều Thiều không trả lời hắn, vứt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ.

Y lăn qua lộn lại nửa ngày… Sau đó đột nhiên ngồi dậy, một bên xỏ dép lê ra ngoài, một bên thầm chửi mình : Kiều Thiều mi đúng là thiếu nghị lực !

Vừa đến nhà, Hạ Thâm nhận được tin nhắn mới.

Hắn nghĩ có liên quan đến công việc, tùy ý mở ra, sau khi thấy rõ ràng… Bùm một tiếng, trong lòng nở rộ pháo hoa.

Thiếu niên trên ảnh rất không tự nhiên, thậm chí tầm mắt không dám nhìn qua đây, càng không xài filter hay app gì, nhưng dù nhưng thế màu da vẫn trắng như ấm ngọc, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, khóe miệng khẽ nhếch giấu đầy thẹn thùng.

Hạ Thâm chỉ muốn gặp người ngay lập tức, hắn gửi yêu cầu chat video qua.

Kiều Thiều mới vừa chạy về phòng ngủ, nào dám nhận, trực tiếp ấn tắt !

Hạ Thâm cũng không dám cầu xa, chỉ nói : “Cảm ơn nha.”

Kiều Thiều đâu biết hắn cảm ơn cái gì : “Đêm nay cậu làm sao vậy, không hiểu gì cả.”

Hạ Thâm không cách nào giải thích, nhưng khói mù quẩn quanh trong lòng cả ngày đều toàn bộ biến mất. Cảm thấy thân thể của mình tràn ngập lực lượng, giờ khắc này hắn thật sự có thể vì người nọ mà lên núi đao xuống biển lửa. Hóa ra có vướng bận, cuộc sống cũng có ý nghĩa như thế.

Ngày khai giảng, đương nhiên là một mảnh gào khóc thảm thiết.

Một giây đầu tiên Tống Husky bước vào phòng học đã bắt đầu than khóc : “Mùa hè ơi, mùa hè thân mến của anh ơi, sao em lại nỡ bỏ anh mà đi !”

Giải Khải cũng gào : “Vương giả vinh quang, tao mới vừa lên vương giả !”

Tống Husky bi phẫn quay đầu lại : “Ông kim cương rồi đây này !”

Giải Khải ha ha : “Ai kêu mày ôm khư khư ống máu.”

Kiều Thiều nghe mấy câu liên quan đến game không hiểu cho lắm, nhưng y rất thích không khí trong phòng học : Học sinh trẻ tuổi vĩnh viễn luôn ồn ào, tranh cãi ầm ĩ, sức sống vô hạn, rất tốt.

Lúc Hạ Thâm tới, trong phòng đã ngồi đầy người.

Hắn vừa đến, trong phòng yên lặng hai giây, sau đó cả đám nữ sinh nổ tung—–

“Hai tháng không gặp, Hạ thần càng soái a !”

“Mỗi khi tôi cảm thấy người đàn ông này không thể soái hơn, cậu ta lại làm mới nhận thức của tôi.”

“Đồng phục mới ở trường chúng ta có độc, A Béo cách vách mặc vào như cục thịt viên, học thần mặc vào như cao phú soái !”

“Khoan đã, học thần chúng ta có giàu không ?”

“Cp học thần rất giàu a ! Lâu giáo bá là phú nhị đại trăm phần trăm!”

“Lời này của tỷ muội không đúng a, rõ ràng cp học thần của chúng ta là Kiều đáng yêu.”

“??? Nam thần ở đó sao không ship? Sao phải đâm đầu vào tường!”

“Kiều Thiều của chúng ta chỉ phát triển muộn thôi, chờ vài năm nữa cũng là nam thần đó được chưa!”

Kế tiếp, không có cách nào nói chuyện được nữa, loại chuyện bóp méo cp thế này, từ xưa đến nay sẽ không có kết quả.

Rõ ràng là ở cùng một kì nghỉ hè, thình lình gặp được ở trường học, Kiều Thiều cũng có chút không được tự nhiên.

Y liếc mắt nhìn Hạ Thâm một cái liền quay qua, Hạ Thâm ngồi xuống liền cầm tay người nọ.

Kiều Thiều cả kinh.

Hạ Thâm kéo bàn tay bỏ vào hộc bàn, Kiều Thiều thừa dịp không ai chú ý hạ giọng nói: “Bỏ ra.”

Hạ Thâm cũng thấp giọng nói: “Không ai thấy đâu.”

Kiều Thiều lo lắng muốn chết: “Lỡ như…”

Hạ Thâm nhìn phía trước không chớp mắt: “Lão Đường tới.”

Kiều Thiều: “!”

Y dùng lực rút tay ra, đáng tiếc sức lực bản thân không sánh bằng Hạ Thâm, hoàn toàn không rút ra được!

Hạ Thâm còn cố ý làm khẩu hình: “Nhúc nhích sẽ bị phát hiện.”

Kiều Thiều: “…”

Hoàn toàn không dám nhúc nhích!

Lão Đường đứng trên bục giảng, cười tủm tỉm sau đó bèn nói: “Tin tốt đây, lần này tạm thời không tách lớp.”

Tuy mọi người đã sớm biết, nhưng vẫn hoan hô thêm một trận nữa.

Lão Đường đẩy mắt kính, tung bom: “Tuy không tách lớp, nhưng chỗ ngồi phải thay đổi.”

Kiều Thiều ngơ người.

Lúc này, tầm mắt của lão Đường lia tới: “Rất nhiều vị trí của các bạn học không thích hợp, lần này đổi lại cho đúng.”

Kiều Thiều luống cuống, y liều mạng rút tay ra, cầm ngược lại Hạ Thâm.

Hạ Thâm nhịn không được, khẽ cười ra tiếng.