Hôn Thê Phù Thủy Của Hoàng Tổng

Chương 3: Trần Bảo Ngọc






Hoàng Hiếu Phong tỉnh lại trong tiếng nói chuyện ồn ào và mùi vị khó ngửi của thuốc sát trùng.

Đập vào mắt anh là trần nhà màu vàng nhạt ấm áp, hòa hợp với vài vết loang lổ của ánh nắng xen qua kẽ lá bên ngoài cửa sổ màu trắng.
Có thể do tác động dư chấn của vụ nổ bom, Hoàng Hiếu Phong còn chưa ý thức được vì sao mình lại nằm ở phòng đơn cho bệnh nhân.

Anh chậm rãi hít một thật sâu, nhắm mắt lại để trí nhớ quay lại từ từ.
Phải rồi.

Sau khi dự xong cuộc họp của ban giám đốc về dự án phát triển mới, anh nhận được cuộc gọi của mẹ mình với yêu cầu đến buổi xem mắt do bà sắp xếp.

Hoàng Hiểu Phong cảm thấy mấy cuộc hẹn này rất vô bổ, nên trực tiếp từ chối không thương lượng.

Hành động này của anh trực tiếp chọc giận bà, nên anh dự định tự lái xe về nhà chính để nói chuyện với bà.
Ai mà ngờ sau khi Hoàng Hiếu Phong khởi động xe ra khỏi hầm để xe, bộ cảm ứng do anh đặc biệt lắp đặt vang lên cảnh báo.

Nó cho biết chiếc xe đã bị đặt bom, và yêu cầu anh không được lái xe dưới 150km/h.

Không tìm được phương án gỡ bom, Hoàng Hiếu Phong đành lái xe ra ngoài thành phố để câu giờ.
Hình như sau đó anh đã gặp một cô gái.

Cô ấy có gương mặt xinh đẹp và sở hữu đôi mắt màu sapphire đặc biệt.

Cô ấy bảo anh nếu muốn sống thì lái xe đâm vào thanh chắn góc cua trên đèo Vân Sơn rồi nhảy ra ngoài.


Tuy cảm thấy lời cô ấy nói thật điên rồ, nhưng anh quả thực đã làm theo.
Vậy cho nên, anh sống rồi?
“Bác sĩ, không phải ông nói con trai tôi không có chuyện gì rồi sao? Đã qua một đêm rồi nó vẫn chưa tỉnh lại.” Bên ngoài cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng nói chuyện.

Hoàng Hiếu Phong nhận ra được giọng của mẹ mình.

Hắn vô tình để cho mẹ mình bị một phen hoảng hốt rồi.
“Bà Hoàng, bà yên tâm.

Bệnh nhân hiện tại do bình thường không nghỉ ngơi đầy đủ, ảnh hưởng ít nhiều đến sức khỏe, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi thêm là được.”
“Bà nó đừng gấp.

Cứ chờ thêm một chút xem sao.” Cha anh cũng đến đây rồi.

Cha anh giống anh đều là kiểu người tham công tiếc việc.

Nhưng đổi lại ông ấy vẫn biểu hiện tốt hình tượng người đàn ông của gia đình, công việc có quan trọng cũng không thể sánh bằng vợ con, đến mẹ anh còn nhiều lần phàn nàn sao anh không thể làm được như thế.
“Không biết kẻ nào ác độc như vậy cơ chứ? Ông có tìm hiểu được gì không?”
“Bên công ty đã cho người xem lại camera trong hầm gửi xe rồi.

Nhưng kỳ lạ là không có gì khác thường cả.

Bên cảnh sát cũng đang điều tra, chắc sẽ có tin tức sớm thôi.”
Nói là như vậy, nhưng ông Hoàng cũng rất lo lắng.

Ông biết tính bảo mật của Hoàng Gia cao đến mức nào, hoàn toàn được hệ thống bởi chính bộ phận công nghệ do Hoàng Hiếu Phong đảm nhận và giám sát.

Có thể qua mắt được Hoàng Gia, đối thủ khẳng định có tầm cỡ không nhỏ.
Bà Hoàng không hiểu rõ vấn đề này, nên trước mắt để vợ mình không lo lắng thêm, ông Hoàng đành trấn an bà trước.
Đúng lúc này từ cuối hành lang có một cô gái ăn mặc thời thượng xách giỏ hoa quả đi về phía họ.

Ông bà Hoàng không hề xa lạ với sự xuất hiện của cô, bà Hoàng còn kinh hỉ hô lên:
“Tiểu Ngọc, con về từ khi nào vậy? Sao không nói với dì một tiếng?”
“Con mới về sáng nay.

Con cũng định gọi điện báo cho dì, lại bất ngờ nhận được tin anh Phong bị tai nạn từ cha, con liền gấp gáp chạy đến đây ngay.” Cô gái vừa tới gần liền thân thiết ôm lấy bà Hoàng, thấy bà hỏi vậy thì bất đắc dĩ cười khổ.
Cô là Trần Bảo Ngọc, bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của Hoàng Hiếu Phong.

Bản thân nhà họ Trần cũng có sản nghiệp về đá quý, từng có quan hệ hợp tác với Hoàng Gia.

Đã vậy, hai nhà Trần Hoàng còn xếp cạnh nhau, Hoàng Hiếu Phong và Trần Bảo Ngọc lại tuổi tác tương đương, thành ra mới có mối nhân duyên này.
Thời điểm Trần Bảo Ngọc mười chín tuổi đã xin cha mẹ ra nước ngoài du học và tự phát triển sự nghiệp.

Cô có niềm yêu thích đặc biệt với đá quý và trang sức, cô cho rằng bản thân ở trong nước sẽ bị giới hạn tiềm năng của mình.

Tuy nhiên nguyên nhân lớn hơn khiến Trần Bảo Ngọc có quyết định này là bởi cô từng tỏ tình với Hoàng Hiếu Phong và bị từ chối phũ phàng.
Hơn mười năm qua đi, Trần Bảo Ngọc cứ tưởng phần tình yêu này sẽ phai dần theo thời gian, xong giây phút biết tin anh gặp tai nạn, cô mới biết nó vẫn cháy bỏng như ngày nào.
Cô từ cha mình biết được Hoàng Hiếu Phong vẫn chưa kết hôn, và Trần Bảo Ngọc không còn là cô gái ngây thơ yếu đuối trong quá khứ nữa.


Trần Bảo Ngọc của hiện tại đã ba mươi tuổi, là một phụ nữ thành đạt và quyết đoán.

Cô tin rằng, lần này mình sẽ không để vuột anh ấy khỏi tầm tay.
“Tiểu Phong không sao.

Bác sĩ bảo nó thiếu ngủ nghiêm trọng, nên hiện tại còn chưa tỉnh.

Con mới về không lâu, đáng nhẽ nên ở nhà nghỉ ngơi mới phải.”
Bà Hoàng bị thái độ quan tâm săn sóc của Trần Bảo Ngọc làm cảm động, đồng thời trong lòng nở hoa.

Đúng rồi.

Sao bà lại quên mất con bé nhỉ? Nếu nói ai là người xứng đáng nhất làm vợ của con trai bà, thì khẳng định là thanh mai trúc mã của nó rồi.
Cũng không biết con bé ở bên nước ngoài đã có người yêu hay chồng con chưa.

Lát nữa trở về bà phải gọi điện hỏi Như Lan (mẹ Bảo Ngọc) mới được.
“Con không sao thưa dì.” - Trần Bảo Ngọc mỉm cười dịu dàng - “Anh Phong chưa tỉnh sao? Vậy con muốn vào xem anh ấy một chút rồi về.”
“Được, được.

Chúng ta cùng vào.” Bà Hoàng sớm nhận định Trần Bảo Ngọc là con dâu tương lai rồi nên dẫu cô nói gì cũng không phản đối.
Bác sĩ do còn có bệnh nhân khác nên đã rời đi trước, ông bà Hoàng và Trần Bảo Ngọc đi vào phòng để xem Hoàng Hiếu Phong thế nào, lại không nghĩ anh đã tỉnh lại và tự ngồi dậy nhìn họ.
“Tiểu Phong, con tỉnh rồi? Trong người có chỗ nào khó chịu không? Để mẹ gọi bác sĩ nhé.” Bà Hoàng thấy con trai đã tỉnh thì xông tới trước tiên.

Không cần bà nói hết lời thì ông Hoàng đã tự động ấn nút báo động trên đầu giường bệnh để gọi bác sĩ đến.

Trần Bảo Ngọc thấy người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong bỗng dưng gặp lại không biết phải biểu cảm ra sao, cả người đứng sững lại nhìn chằm chằm đối phương.
“Mẹ, đừng làm quá lên.

Con hiện tại rất tốt.” Hoàng Hiếu Phong dùng bàn tay không cắm kim truyền để nắm tay an ủi bà.

Giọng anh hữu lực từ tốn, không hề giống với một người vừa trải qua nguy hiểm từng cận kề cái chết.
“Con dám nói mình rất tốt? Lần này là con may mắn mới thoát chết, lần sau thì ai nói trước được? Người đã đến mức vào viện rồi còn mạnh miệng.” Nếu không nghĩ con trai đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, bà Hoàng còn định đánh mấy cái cho bõ ghét nữa kìa.
Các bác sĩ y tá rất nhanh đã tràn vào phòng bệnh để kiểm tra một lượt trên người Hoàng Hiếu Phong, đợi khi xác định anh không vấn đề gì, mới bắt đầu căn dặn anh nên nghỉ ngơi thêm một ngày, sau đó làm thủ tục xuất viện là được.
“Lần này cậu Phong rất may mắn đấy.

Tôi đã nghe bên cảnh sát thuật qua hiện trường vụ nổ, vốn trong tình cảnh như vậy, cậu không thể chạy thoát mà không có chút thương tích nào.

Cậu có nhớ mình đã làm gì không?”
Ngô Trương - Viện trưởng bệnh viện Thủ Đô kiêm bác sĩ chịu trách nhiệm chính của Hoàng Hiếu Phong ngay từ đầu vẫn luôn tò mò về vấn đề này.

Không chỉ ông, mà bên cảnh sát giám định hiện trường cũng có chung suy nghĩ như vậy.

Nếu không phải bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, thì họ đã sớm chạy tới để hỏi chi tiết rồi.
Hoàng Hiếu Phong nhíu mày, trong đầu liên tưởng đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi anh bất tỉnh.

Dường như anh đã thấy một bóng đen có tia sáng màu sapphire lướt qua và màng bọc trong suốt vây lấy cơ thể để chắn những mảnh vỡ và dư chấn từ chiếc xe nổ.


Hình ảnh lúc đó rất mơ hồ, khiến Hoàng Hiếu Phong cho rằng mình gặp ảo giác.
Nhưng anh phải tìm cách nói nào để giải thích tình trạng hiện tại của mình đây.

Cũng không thể nói anh được một thế lực siêu nhiên giải cứu được.
“Xin lỗi, sau khi nhảy ra ngoài tôi liền bất tỉnh, cho nên không rõ chuyện đã xảy ra sau đó.”
“Vậy sao?” Trong mắt viện trưởng lộ rõ sự thất vọng nhưng rất nhanh biến mất.

Ông còn tưởng sẽ được biết một câu chuyện kỳ tích gì đó chứ.
“Vậy cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi nhé.

Chúng tôi không làm phiền mọi người nói chuyện nữa.”
Bác sĩ và y tá đã rời đi rồi, bà Hoàng mới nhớ ra mình vội xem tình hình của con trai quên mất trong phòng còn có người khác.

“Ấy chết, mẹ quên mất.

Tiểu Phong, con xem ai tới thăm con này.”
Bà chủ động kéo Trần Bảo Ngọc đến gần giường của Hoàng Hiếu Phong, lấy giỏ hoa quả trên tay cô đặt lên bàn rồi ấn cô ngồi xuống.
“Hai đứa nói chuyện đi nhé.

Mẹ và cha con ra ngoài mua chút đồ rồi quay lại sau.”
Dứt lời, bà Hoàng lôi kéo chồng mình nhanh chóng rời đi trước khi hai người còn lại trong phòng kịp phản ứng.

Trần Bảo Ngọc bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đã đóng chặt, một lúc sau mới quay sang cười gượng với Hoàng Hiếu Phong.
“Anh Phong, lâu rồi không gặp.

Đã gần mười một năm rồi nhỉ?”
“Nghe nói sự nghiệp của em bên đó rất tốt.

Em định về nước phát triển chi nhánh sao?”
Sự xuất hiện của Trần Bảo Ngọc khiến Hoàng Hiếu Phong khá ngạc nhiên.

Tuy không trực tiếp hỏi thăm nhưng vì hoạt động của cô rất nổi bật nên anh biết được ít nhiều.

Anh còn cho rằng cô sẽ tiếp tục định cư và kết hôn ở nước ngoài.
“Cách nói chuyện của anh vẫn không thay đổi nhỉ?” - Trần Bảo Ngọc thở dài, nhưng ánh mắt bỗng hiện lên sự quyết tâm - “ Quyết định phát triển chi nhánh là nhân tiện, em trở về nước vì muốn theo đuổi một người.”
“Ồ? Người đàn ông có thể khiến em buông bỏ về đây chắc không tồi đâu.

Đợi theo đuổi được thì giới thiệu cho anh nhé.”
“Anh sẽ sớm gặp được người đó thôi.”.