Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1297: Loạn chiến (2)




Hai Phù yêu bỗng nhiên hóa thành hai đạo hỏa diễm, không có chút báo trước nào đã vọt vào bên trong phía trận hình của đám kỵ sĩ phía trước. Sau đó lập tức bành trướng thành một hỏa cầu đường kính lớn mười mấy trượng.

Lần này, cả mặt đất cũng bị tạo thành một cái hố sâu, bộ vị trung tâm của một trăm kỵ sĩ trong nháy mắt đã hóa thành tro.

An đổ mồ hôi lạnh, kiểu công kích tự sát của Phù yêu ở trong hoàn cảnh này, hiệu quả quá cường hãn. Trong chiến đấu dã chiến, tốc độ tránh né của địch nhân, nhiều nhất cũng chỉ có thể tổn thất mấy người. Thế nhưng hiện tại đường phố rất hẹp, không có cách nào lui về phía sau được. Cho nên mới có thể tạo thành được hiệu quả sát thương như vậy.

Nếu như ở trong phòng bị phong kín, chẳng phải Phù yêu này...

Lúc này An mới biết tại sao Tô Mộ lại khinh thường dùng hộ vệ, nàng tiện tay đã có thể đánh ra trên trăm Phù yêu, ở trong hoàn cảnh phong kín, căn bản là có năng lực khống chế một đống đạo thuật a.

Hắn cũng không biết, Tô Mộ cũng không muốn sử dụng loại phương pháp này. Tuổi thọ của Phù yêu rất ngắn, cũng chỉ có thể sống ba năm ngày mà thôi. Nếu như không phải sợ hắn mất đi tiên cơ thì Tô Mộ cũng sẽ không để cho Phù yêu tự bạo.

An cũng không phụ kỳ vọng của Tô Mộ. Khi hai đầu Phù yêu này còn chưa có nổ tung thì hắn đã triệu hoán lực lượng mà đạo binh cung cấp. Khi Phù yêu nổ tung, trong lòng hắn chỉ có chút lạnh lẽo, ngay sau đó đã đánh ra công kích chiến trận.

Một cái Thập Tự Giá khổng lồ ngưng kết ở trên không trong, hung hăng vỗ xuống mặt đất.

Cảm giác vui vẻ lan tràn toàn thân của An, giờ khắc này giống như hắn chính là thần linh vậy. Ngàn người phía sau cung cấp lực lượng cho hắn, nguyên khí thiên địa điên cuồng tụ tập. Dưới sự dẫn dắt của Thập Tự Giá trong tay hắn, ở trên mặt đất, mấy trăm kỵ sĩ này bị Thần Thuật bắn trúng, hung hăng đập vào mặt đất. Ở trong khôi giáp có huyết nhục tràn ra.

An hứng chí tới mức ngay cả da thịt cũng có chút run rẩy. Hắn đột nhiên nhảy về phía trước, Thập Tự Giá ở trong tay vung vẩy, ở trên thập tự giá có một đám thân ảnh nhảy ra ngoài, bổ nhào về phía đám kỵ sĩ ở phía trước.

Phốc...

Thập Tự Giá khổng lồ, coi như là không có thần thuật gia trì thì sức nặng so với Chiến Phủ mô hình lớn còn kinh khủng hơn nhiều. Trên Thập tự giá, trong thi thể thần bộc kia không ngừng có vô số đạo thân ảnh bay ra. Mỗi một đạo thân ảnh đều là một đạo công kích.

Tốc độ vung vẩy của An quá nhanh, trong nháy mắt ở trên đường phố đã có hơn ngàn thân ảnh đung đưa và biến mất.

- Thật là sảng khoái!

Trong lòng An muốn điên cuồng hét lên một tiếng, loại cảm giác này đã lâu rồi hắn chưa từng có. Lần trước hắn vẫn đi theo Quang Minh thần tham dự thần chiến. Khi tấn công các Thần quốc khác, hắn được một thủ hạ Ngụy Thần của Quang Minh thần gia trì lên người Thần Thuật, xung kích ở phía trước chiến trận. Khi đó hắn có cảm giác như là vô địch.

Thì ra đây không phải là lực lượng đặc biệt của thần linh, ngay cả nhân loại cũng có thể nắm giữ được thứ này.

Như vậy là được rồi, thần linh cũng chỉ là một loại sinh vật mà thôi. Cho nên nhân loại tu luyện thì cũng có thể thành thần được.

Tô Mộ cười, An đánh đã trở nên điên dại rồi. Bên mặt này, chi quân đoàn kia đã không có cách nào tạo thành cho nàng một chút khó khăn nào nữa. Không cần tự thân động thủ là tốt nhất. Nếu như nàng động thủ càng nhiều thì Vũ Thần Điện kia lại phân tích được càng thấu triệt.

Đối phương đã phái tinh nhuệ tới chiến, đó là bởi vì bọn hắn đã đứng ngồi không yên, không chịu tử thủ ở Thần Điện. Bên nàng phá thành quá nhanh, đối phương không có bao nhiêu thời gian để lựa chọn, không đợi được nữa. Như vậy, bên nàng có thể nhanh chóng làm tiêu hao sinh lực của đối phương.

Tô Mộ âm thầm hạ một mệnh lệnh, không để lại dù chỉ là một tù binh.

Binh lực của nàng không đủ để trông coi đám tù binh, mà sau đó còn có kế hoạch tác chiến nữa. Hơn nữa thứ như tù binh này, số lượng phải khá lớn thì mới có ý nghĩa, lần này coi như là chiến thắng, có thể bắt được mấy vạn người thì cũng đã không tệ rồi. Nhiệm vụ của nàng không phải là vây khốn thành thị, mà là từ một mặt cường công đối phương. Cho nên bên đối phương còn có thể từ hướng khác lui ra bên ngoài.

Đánh như vậy, là vì muốn để cho tên Công tước ở phía sau kia có một chút áp lực, nhìn xem hắn ta có chịu tiếp ứng hay không. Chỉ cần đối phương xuất động đại quân, như vậy thì sẽ dễ làm hơn nhiều. Đánh hạ đất phong của Công tước, chiếm cứ yếu điểm của đối phương, như vậy mới có thể đánh xuyên qua phòng tuyến phía sau của đối phương, lại nuốt trôi năm tòa thành thị phía sau xuống.

An thật sự đã đánh tới điên rồi, tốc độ vung vẩy Thập Tự Giá của hắn chưa bao giờ mãnh liệt, nhanh chóng như thế. Thân ảnh ở trên đường vẫn giữ vững ở số lượng một ngàn trở lên. Mỗi một đạo thân ảnh, qua một lần công kích sẽ biến mất, thế nhưng hắn tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Bởi vì hắn tu luyện Thần Thuật, lực lượng đạo binh mà hắn lợi dụng còn không quá hoàn mỹ, ngay cả như vậy thì lực lượng mà một ngàn cá nhân cung cấp, cũng làm cho hắn không cảm giác được một chút mệt nhọc nào.

Mỗi một đạo thân ảnh trở về đều sẽ tụ tập một đạo lực lượng ở trong Thập Tự Giá. Hắn cảm giác không tới mấy phút là mình có thể lần nữa đánh ra một Thần Thuật chiến trận nữa rồi.

Song phương đã đụng thẳng vào nhau, tay An rung mạnh lên, không ngờ là tên kỵ sĩ cưỡi cự lộc kia đã đến. Phía sau người này chính là các kỵ sĩ cưỡi ma lang. Gần ngàn quân tiên phong ở phía trước đã bị An giết cho gần như sạch sẽ.

Trường thương của kỵ sĩ cưỡi cự lộc đỡ Thập Tự Giá, sau đó lại bay đi về phía trước.

Trong tay An xuất hiện một bản điển tịch, nhanh chóng mở ra. Tên kỵ sĩ kia ngạc nhiên, cứ ngây người như vậy một lúc. Mà trong thời gian này An đã rút lui ra khỏi phạm vi công kích của trường thương. Điển tịch ở trên tay mở ra, một đạo quang mang sáng lên, gia trì một tầng quang huy màu trắng lên trên người hắn.

- Quang Minh thần thuật!

Tên kỵ sĩ kia càng không giải thích được, bởi vì sao tín đồ của Quang Minh thần lại cấu kết cùng với Đông Tần đế quốc a?

- Lấy danh nghĩa Quang Minh, Thẩm Phán!

Ngón tay của An điểm về phía trước một điểm, Thập Tự Giá ở trên không trung bay lên rồi rơi xuống phía dưới. Trên thập tự giá, thi thể thần bộc kia bỗng nhiên mở mắt ra.