Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1298: Chờ đã lâu (1)




Tọa kỵ ở dưới thân kỵ sĩ này có chút bất an lui về phía sau, điều này làm cho động tác của tên kỵ sĩ kia nhất thời mất cân đối. Vốn hắn đã thúc dục đấu khí, tạo tư thế xung phong. Bất kể đối phương là tín đồ của Quang Minh thần cũng tốt, hay là giả thần giả quỷ cũng được. Hắn tự tin dùng thần lực của Võ Thần nhất định sẽ mạnh hơn Quang Minh thần. Cho nên chuyện muốn Thẩm Phán hắn đó là nực cười a.

Cự Lộc lui về phía sau, Thập Tự Giá ở trên bầu trời cũng đặt chính xác ở trên đỉnh đầu của hắn. Tên thần bộc đã mở mắt kia duỗi ra tay, ôm lấy cổ của hắn, mặc cho đấu khí của hắn bộc phát ra sao thì lần này cũng bị ôm thật chặt.

Trong lòng kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc tự nhủ không tốt, đấu khí vận chuyển, muốn thoát đi. Một lượng lớn huyết nhục của Cự lộc bắn tứ tung, đại bộ phận lực lượng của Thập Tự Giá đều bị Cự Lộc thừa nhận. Trường thương của tên kỵ sĩ này chống lên mặt đất, thân thể lật nghiêng, trốn thoát khoiar thập tự giá.

Ngón tay của An rung động, lại lật qua một trang điển tịch nữa, trên điển tịch trong tay của hắn có từng đạo thập tự bay lên, tràn ngập quang mang, xuất ở trên gương mặt của tên kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc kia.

Hai mắt tên kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc này cảm thấy đau đớn, trong nháy mắt đã bị An bắn cho mù mắt.

- Cái này gọi là bạo vũ mưa sa, tư vị có dễ chịu hay không?

Ngón tay của An lại điểm một cái, thần bộc ở trên thập tự giá kia nhấn một cái lên trên mặt đất, Thập Tự Giá đột nhiên bắn lên trên, mạnh mẽ đập vào trên bả vai của tên kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc kia.

Kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc vừa mới bị mù mắt, trong lòng kinh hoảng, lần này nện đến nhất định sẽ làm cho bả vai hắn bị nện nát bấy.

An có chút kinh hãi, lần công kích này đối phương đã không có năng lực phản ứng. Thế nhưng cỗ khôi giáp kia vẫn tạo ra tác dụng phòng hộ vô cùng tốt. Đừng nhìn bả vai của đối phương bị đánh nát như vậy, thế nhưng trái tim của đối phương chỉ bị một vết thương nhẹ mà thôi. Nếu như có Thần Quân ở đây mà nói, có thể nhanh chóng khôi phục được. Võ Thần không am hiểu trị liệu, thế nhưng cũng phải nhìn xem là tình huống như thế nào.

Nếu như cứu hắn trở về mà nói, chỉ cần hắn ta không chết thì Thần Quân có thể cứu hắn trở về được. Cái gọi là không am hiểu trị liệu đó là thiếu thủ đoạn nhanh chóng chữa trị tứ chi ở trên chiến trường mà thôi.

Cũng may, Thần Quân của Bạch tử thần còn chưa có tới đây.

An cũng không để cho đối phương có cơ hội hồi phục. Tên kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc này, có khả năng thực lực không bằng hắn, thế nhưg vấn đề là đối puhowng lại mang theo nhiều thủ hạ như vậy. Nếu như đánh ra một hai kỹ năng chiến trận mà nói, khi đó chỉ cần hắn không cẩn thận thì rất có thể sẽ bị giết chết.

Tô Mộ dùng Phù yêu để sáng tạo ra cơ hội cho hắn, nếu như vứt bỏ. Như vậy trận chiến tranh này hắn cũng sẽ không có công lao gì, mà chỉ coi như là thâm hụt tiền vốn của quân đội mà thôi.

Tên thần bộc kia lưng đeo Thập Tự Giá, xoay người xông về phía kỵ sĩ cưỡi ma lang đã tới gần. Điển tích trong tay An lại một lần nữa chấn động, ở trong trang giấy lại có một Tứ dực Thiên sứ bay ra ngoài.

Quả thực, đây là một cỗ cương thi Thiên Sứ, toàn bộ thân thể của Thiên Sứ đều báo hỏng. Thân thể vốn cao ba trượng, hiện tại lại trở nên giống như trẻ con nhân loại.

Cương thi tứ dực Thiên Sứ, nhào lên trên người của tên kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc kia. Lại mở miệng ra cắn một ngụm xuống. Chiến hoàn ở trong thân thể của tên kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc kia trong nháy mắt bị cắn hỏng. Cả huyết khí dưới da mặt lập tức biến mất, hóa thành một cỗ khô lâu chỉ còn lại bộ da không.

Tên kỵ sĩ cưỡi Cự Lộc từ trên mặt đất bò dậy. Đi theo kia phía sau của cương thi Thiên Sứ, xông về phía thủ hạ của hắn khi còn sống.

An cười to. Thì ra thần thuật của Quang Minh thần cũng có thể tà ác như thế. Quả nhiên, lời nói của thần linh không người nào có thể tin được a. Cuối cùng Quang Minh thần cũng có chút hắc ám. Phải biết rằng, thần linh Hắc Ám hệ khá với Tử Thần, sẽ không sản sinh ra thứ đồ giống như cương thi vậy.

An lại chỉ một cái, tên thần bộc kia lập tức đứng nghiêm, Thập Tự Giá đột nhiên bắn lên cao, hóa làm một vật cao hơn hai mươi trượng, lập tức chặn đường. Trên tay của tên thần bộc kia, móng tay nhanh chóng sinh trưởng, dài chừng hơn ba thước, trên người có vô số khóa sắt. Đám kỵ sĩ tả xung hữu đột, cố gắng từ bên người hắn đi qua lập tức bị móng tay của hắn xé rách, huyết nhục ở phía dưới khôi giáp lập tức bay tứ tung.

An mang theo một ngàn đạo binh, ngăn đường, gần vạn kỵ sĩ ở phía trước không thể tiến thêm một bước nào nữa. Đây là chiến đấu ở trên đường phố, nếu như là dã chiến thì hắn cũng không có được năng lực bực này.

Ở hai bên trong hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện bốn chiếc chiến xa, bắn về phía giữa. Ở trên không trung, máy ném đá Thụ Yêu ở trên Phi Vân Nham trọng điểm chiếu cố nơi này. Thạch đạn trọng lực bắn xuống, lập tức bắn một đám kỵ sĩ thành bánh thịt.

Bên này An không có nguy hiểm, bên Lưu Bạch cũng đã ổn định lại thế cục. Tô Mộ vững vàng thúc đẩy chiến xa tiến lên, ở trong các khống chế được khu vực dùng Trấn Yêu tháp để bổ sung vào chỗ trống.

Giữa Trấn Yêu tháp còn có công trình doanh dùng trận pháp để phá hỏng tường sắt đại trận. Trong khu vực mà Ám Dạ Song Long quân khống chế, lực lượng của tường sắt đại trận đã bị làm suy yếu đi tám phần, đã không còn ảnh hưởng đối với các luyện khí sĩ nhóm nữa.

Dưới hoàn cảnh như vậy, Phi Vân Nham vẫn chúc xuống phía dưới, hỏa lực chi viện lại càng thêm hung mãnh. Chiến đấu ở trên mặt đất, mặc dù không phải là nghiêng về một phía, thế nhưng tổn thương của Ám Dạ Song Long quân cũng giảm xuống theo đường thẳng tắp.

Khi vừa mới công thành, tổn thất là lớn nhất, hiện tại đã bố trí được hơn ba mươi tòa Trấn Yêu tháp. Cho nên binh lính bình thường đã không cảm giác được bao nhiêu áp lực từ tường sắt đại trận nữa. Mà hiệu quả sát thương của Ngũ Hành tiễn cũng trở nên rất là rõ ràng.

Tốc độ chiến xa của Tô Mộ càng lúc càng nhanh, một đường kiểm tra tình hình bị phá hỏng của đại trận dưới đất.

Cuối cùng nàng đi tới phía sau An, gần vạn kỵ sĩ ở phía trước An đã tiêu hao hơn phân nửa, số còn lại cũng đã sinh ra thoái ý. Chỉ là tổn thất của đám kỵ sĩ cưỡi ma lang lại rất ít, còn có hơn một ngàn. Có đám kỵ sĩ cưỡi ma lang này ở đây, ai cũng không dám chạy trốn.