Hồng Liên Bảo Giám

Chương 179: Thích khách (1)




Tô Kính không phải học giả sinh vật nhưng hắn thuộc bộ môn đặc biệt, có quen vài người. Tô Kính nghe nói vài gián điệp lợi dụng đặc tính này của bộ não cưỡng ép ghi nhớ tư liệu kẻ địch rồi chọn quên đi, khi nào về nước thì dùng thuật thôi miên lấy ra.

Tô Kính nói:

- Sở Dật Phi, chuyện này rắc rối lớn, ngươi chờ ở đây, ta kêu lão sư lại bảo vệ chúng ta rồi đi gặp phụ thân nói rõ ràng.

Bây giờ người duy nhất Tô Kính tin là Lâm Hoành Sơn, hắn không tin vào Đại Quản Gia, Nhị Quản Gia.

Sở Dật Phi chậm rãi gật đầu, nếu như chuyện này là gã bị lợi dụng, đưa đến chỗ Tiêu Dao Hầu có lẽ sẽ có cách tìm ra sự thật. Chuyện này hơi mạo hiểm với gã, Sở Dật Phi không tin có người đánh lén mình trong Hầu phủ nhưng gã buộc phải nghe theo ý kiến của Tô Kính.

Tử Đằng đã dẫn người đi tìm Lâm Hoành Sơn, Tô Kính dùng ngọc phù truyền âm liên lạc với Tiêu Dao Hầu.

Trong Lãng Uyển Thư Hải. Tiêu Dao Hầu nhìn ngoài cửa ổ, nghe Tô Kính bình tĩnh thuật lại từ ngọc phù, lòng thầm khó hiểu. Hiện giờ Tiêu Dao Hầu không thích hợp thi triển bất cứ năng lực nào, Tô Kính không rõ nhưng chắc chắn kẻ thù biết, vừa đúng lúc này Sở Dật Phi xảy ra chuyện, quá trùng hợp.

Tiêu Dao Hầu cảm thấy Tô Kính phân tích rất chính xác, sự việc liên quan Tô Mộ, gã thừa dịp ngọc phù truyền âm chưa kết thúc dặn Tô Kính mang Sở Dật Phi đến Lãng Uyển Thư Hải.

Tiêu Dao Hầu phái hai đại yêu Nha Đầu, Vũ Y đi hỗ trợ. Có người dám thò tay vào trong Hầu phủ thì rất có thể bên trong phủ có nội quỷ. Người này không cần quá mạnh, chỉ cần có kỹ xảo ám sát tốt chút là có thể diệt khẩu Sở Dật Phi.

Vì thực lực của Sở Dật Phi không được tốt, Tiêu Dao Hầu dùng gã vì tài giỏi tính sổ, biết bối toán, trù tính chung tiền lương.

Một phút sau Lâm Hoành Sơn đã đến Vấn Tâm cư của Tô Kính, bên cạnh mang theo hai tiểu yêu mặc giáp sắt, lưng đeo dao bén, trông không khác gì thân binh ở Hầu phủ.

Tô Kính từ cửa sổ nhìn lên trời. Bích Nhãn Thần Nha đã xuất hiện, đặc biệt thấp người quanh quẩn bên trên Vấn Tâm cư. Bích Nhãn Thần Nha không bị linh lung thạch ảnh hưởng, đôi mắt xanh lục xuyên thấu mọi huyễn thuật trên đời.

Vũ Y mặc váy dài màu đen chờ ở cửa, Tô Kính nhìn nha hoàn bên cạnh mình, sự việc lần này các nàng không giúp được gì.

Tô Kính ra lệnh:

- Các người chờ ở đây, ta tự đi một chuyến.

Tô Kính ra hiệu Khuyển Thập Lang, Ưng Dương đi theo mình gặp Tiêu Dao Hầu.

Tô Kính chỉ dùng thuật thôi miên thăm dò, hoàn toàn không ngờ bắt được cá lớn. Sở Dật Phi cung cấp tin tức gần bằng cá lớn, chỉ cần tìm ra kẻ dụ dỗ gã từ sâu trong linh hồn là thắng.

Lâm Hoành Sơn nhìn Sở Dật Phi, vỗ vai gã hỏi:

- Ngươi là quân nhân, mặc trọng giáp được không?

Trong Hầu phủ có khi nào xuất hiện người ám sát Sở Dật Phi không?

Tô Kính cảm thấy sẽ không, nhưng nếu Sở Dật Phi chết thì người bên cạnh Tiêu Dao Hầu sẽ cảm thấy bất an. Chuyện này xác suất nhỏ cỡ nào cũng không cho phép nó xuất hiện.

Lâm Hoành Sơn trùm ba lớp áo giáp lên Sở Dật Phi rồi đặt trên lưng con gấu đen thô to. Gấu đen cũng là yêu vật, trình độ Tiên Thiên kỳ, nó không thể biến hình người nhưng rất mạnh, da dày thịt béo. Đằng trước treo phù giáp, nó mà chạy nhanh thì bức tường cũng bị đụng thủng.

Vũ Y đi đằng trước, Lâm Hoành Sơn ở đằng sau, Tô Kính triệu hoán Ngão Thiết thú cưỡi lên đi song song với Sở Dật Phi. Sở Dật Phi mặc áo giáp không muốn nhúc nhích đầu, nản lòng muốn chết.

Gã vốn có cơ hội vào vòng hạch tâm phụ tá Tiêu Dao Hầu, giờ xem ra có thể sống sót được không là cả một vấn đề. Là tên khốn kiếp nào trộm mất ký ức của gã, làm gã rớt xuống hố to này?

Trên bầu trời, Bích Nhãn Thần Nha thấy bên dưới có con ưng nhỏ cánh màu vàng bay lượn, nhận ra là Ưng Dương thuộc hạ của Tô Kính. Bích Nhãn Thần Nha giảm chậm tốc độ lui về sau, với tốc độ của mình nàng có thể trong thời gian ngắn nhất lo cho bất cứ ai trong đoàn người.

Ra khỏi Vấn Tâm cư đi hướng nam là đảo nhỏ Tô Mộ, hướng đông là chỗ ở của Nguyên Lăng Hồng phu nhân Tiêu Dao Hầu. Đoàn người quẹo cua đi hướng tây.

Hướng tây đi lên đất gập ghềnh, trong Hầu phủ đường cho xe chạy đều cùng một độ cao, không có sườn dốc, dù đằng trước là ngọn núi cũng phải chẻ ra lót đường.

Nếu có người muốn ám sát Sở Dật Phi thì môi trường này khá tốt, nhưng kẻ đó phải ôm quyết tâm sẽ chết. Thuật đạo công kích từ xa không thể giết Sở Dật Phi được nhiều tầng bảo vệ, công kích dồn dập gần người thì không thể trốn khỏi mấy cường giả cảnh giới Kim Đan truy sát.

Công kích gần người mà thành công thì thích khách phải cỡ cảnh giới Kim Đan. Một Kim Đan sẽ mạo hiểm mạng sống sao?

Vũ Y hoặc Lâm Hoành Sơn chặn được đợt công kích đầu tiên thì sau này sẽ xúc phát đại trận Hầu phủ. Khi đại trận phát động, dù là cường giả Kim Đan lục trọng cũng chết bởi vòng vây của nhóm Lâm Hoành Sơn.

Vì đại trận Hầu phủ có quyền lực sử dụng trận pháp hoàng tộc nguyên Ngọc Kinh thành.

Mỗi địa mạch, thân cây, kiến trúc đặc biệt trong Ngọc Kinh thành đều là một phần của trận pháp. Đương kim bệ hạ tiêu phí mấy chục năm gieo trồng rừng rậm chiến tranh vòng quanh Ngọc Kinh thành, vô số thụ yêu bị hàng phục tham gia vào trận pháp khổng lồ này, khai chi tán diệp.

Những thụ yêu được hoàng đế sắc phong tẩy đi yêu khí, giấu kiếp số thiên đạo trở thành một đám sinh linh trung thành nhất bảo vệ Ngọc Kinh thành.

Tất cả khiến Ngọc Kinh thành không gì phá nổi.

Con đường này quanh co khúc khuỷu, còn phải xuyên qua rừng cây âm u. Cổ thụ chọc trời che lấp tia nắng, chỉ có rải rác yêu thú phát ra ánh sáng chiếu rọi con đường bùn lầy dưới bóng cây.

Tô Kính nhìn hai bên, hỏi Sở Dật Phi:

- Ngươi hy vọng có người ám sát mình hay không?

- Ta hy vọng là có, ít ra chứng minh ta trong sạch.

Tô Kính cười nói:

- Đã đến lúc này ngươi nên suy nghĩ cách sống tiếp đi, trong sạch có ích gì? Nếu phụ thân cảm thấy ngươi không ổn còn giữ ngươi ở Hầu phủ chế tạo mâu thuẫn sao?

Sở Dật Phi nghiến răng nói:

- Dù chết ta cũng muốn chết rõ ràng!

Sở Dật Phi không phải kẻ hiền lành ngu dốt, ra từ Nguyên gia Tịnh châu có mấy người kém cỏi? Đúng là Sở Dật Phi sợ chết nhưng đến mức này thì sợ chết chỉ là thứ yếu, nếu Tiêu Dao Hầu không tin có người đứng phía sau thì gã sẽ sống không bằng chết.

Chíu!

Một tiếng còi ngắn, yêu thú trong rừng cây trở nên táo bạo xao động. Vũ Y ngửa đầu hú to, yêu thú bị tiếng còi kích động lộn xộn lập tức mềm nhũn nằm dưới đất không dám nhúc nhích chút nào.