Hồng Liên Bảo Giám

Chương 180: Thích khách (2)




Vũ Y cười nhạt, những tiểu yêu này ít có Trúc Cơ, muốn dựa vào chúng nó chế tạo hỗn loạn là xem đại yêu như nàng vô hình sao?

Tô Kính thấy Vũ Y định đuổi theo tiếng còi lập tức ra lệnh:

- Đừng đuổi theo, kẻ đó không rời khỏi Hầu phủ được!

Vũ Y chậm bước, ngoái đầu nhìn Tô Kính, biểu tình của hắn không khác lạ nhưng không còn cười.

Quả nhiên đã thò tay vào trong Hầu phủ, thúc đẩy yêu thú bạo động rồi thừa dịp ám sát Sở Dật Phi, kế hoạch này không quá tốt nhưng trong lúc gấp gáp đã làm không sai. Hơn nữa Vũ Y đi truy sát người thổi còi thì rất có thể đối phương còn thủ đoạn về sau.

Người thổi còi không thể nào không để lại manh mối gì, nếu đuổi theo rất có thể là một cái xác, chiến đấu sau lưng cũng chấm dứt, không thể bảo vệ Sở Dật Phi được.

Tô Kính rất bình tĩnh, có phong cách đại tướng. Tô Kính là người thường hay nghiên cứu hiện đại và chiến tranh, muốn thiết kế vũ khí chiến tranh thì phải hiểu chiến tranh, hắn rành chiến tranh không thua gì người thế giới.

Người thổi còi biến mất, người núp trong rừng cây không công kích. Hai cường giả một trước một sau bảo vệ Sở Dật Phi, trên bầu trời còn có một con Bích Nhãn Thần Nha, nếu không thể điều bớt một cường giả đi thì bọn họ không nắm chắc chút nào.

Đoàn người Tô Kính có kinh không hiểm xuyên qua rừng cây, lúc này đã cách chỗ ở của phu nhân Tiêu Dao Hầu rất xa, ra lệnh thẳng hướng đông nam đến Lãng Uyển Thư Hải.

Không có địa điểm thích hợp phúc kích, càng đi dần có nhiều kiến trúc hơn. Thân binh thanh lý đường sạch sẽ, không chỗ nào có thể giấu người.

Nhóm Tô Kính bảo vệ Sở Dật Phi đến Lãng Uyển Thư Hải, xung quanh đã có mấy trăm thân binh, hơn ba mươi luyện khí sĩ Hầu phủ đi ra đón Sở Dật Phi vào.

Tô Kính cùng vào theo, hắn muốn xem Tiêu Dao Hầu xử lý Sở Dật Phi thế nào.

Đoàn người lên cầu thang, Tô Kính phát hiện đường đi khác hẳn với trước. Vẫn là bậc thang đó, sau khi đi lên lại như vào không gian khác.

Có tổng cộng ngàn nấc thang, xoay quanh mấy lần, đến đỉnh là một căn phòng lớn, xung quanh khảm pha lê trong suốt. Đừng thấy lạ, ở thế giới này pha lê mắc nhưng rẻ hơn cửa sổ giấy cao cấp.

Đại sảnh hình bát giác, đi lên không thấy lối ra ở đâu. Một mình Tiêu Dao Hầu đứng bên tường pha lê chấm đất nhìn ra ngoài. Ngoài tường biển mây cuộn trào, dải sáng vàng đầy trời.

Trời sáng rồi? Tô Kính rất ngạc nhiên, hắn có nghiên cứu môi trường tự nhiên của thế giới này, theo Ưng Dương nói thì bay lên trời cao vạn trượng không khí vẫn không loãng bớt, ít nhất phải trên hai mươi lăm vạn trượng mới thấy cửu thiên cương khí bắn xuống ánh sáng. Không khí trong thế giới này rất dày, hiện tại độ cao cỡ bao nhiêu? Ít ra cũng trên vạn trượng. Lầu cao mười ba tầng không thể nào lên được độ cao này, lúc này đi lên Tô Kính không thấy có dao động không gian chuyển đổi.

Nhóm Lâm Hoành Sơn cho Sở Dật Phi leo xuống gấu đen, đi đến trước mặt Tiêu Dao Hầu, mọi người đứng cách xa. Sở Dật Phi dù gì là điệt tử của Nguyên Lăng Hồng, không nên làm gã quá khó xem, dù Tiêu Dao Hầu rất có thể sẽ giết gã.

Tiêu Dao Hầu đưa lưng hướng Sở Dật Phi chỉ ngoài bức tường hỏi:

- Ngươi biết đây là nơi nào không?

Sở Dật Phi lắc đầu, gã thật sự không biết. Dù làm phụ tá cho Tiêu Dao Hầu nhưng Sở Dật Phi chưa từng đến nơi này.

- Chỗ này là phi chu thứ chín của Đông Tần đế quốc. Làm Đại Tư Mã, hoàng đế bệ hạ cho phép ta sử dụng vì mục đích tư nhân. Chúng ta đang ở trên chín tầng trời, mặc kệ kẻ uy hiếp ngươi là ai đều sẽ không đến đây được.

Sở Dật Phi nghe Tiêu Dao Hầu nói câu này mới hoàn toàn yên lòng, gã rất sợ chết, nếu Tiêu Dao Hầu muốn giết gã thì đã không đưa gã đến đây.

- Đế quốc bây giờ có nhiều người muốn chết nên đến tìm ta gây sự. Ta thì tu hành đến phút then chốt, vừa phải lo giải quyết bao nhiêu công việc, tổ chức tây chinh. Nhiều lúc ta sẽ dùng cách thô bạo nhất giải quyết loại rắc rối này, nhưng chuyện hôm nay thì khác, ngươi là điệt nhi của Lăng Hồng, ta không thể giết ngươi như vậy.

Sở Dật Phi bắt lấy cơ hội dẻo miệng kéo gần quan hệ:

- Cô phụ muốn ta làm gì? Miễn không cắt mở đầu ra kiểm tra là được.

- Năm xưa khi ta chưa thành tựu Kim Đan, ở Loạn Ly uyên được một hộp gương, đó là ma khí người Pháp gia để lại, có thể tìm ra khiếm khuyết từ trong linh hồn. Dù bị người tổn thương căn nguyên, mất trí nhớ cũng có thể dùng hộp gương này tạm thời bổ sung. Ta chỉ cần biết ai muốn lợi dụng ngươi, nhưng về sau ngươi không thể theo bên cạnh ta, ta đưa ngươi đi biên quan bắc vực, đừng ở trong Ngọc Kinh thành tránh cho chết rồi còn không biết mình chết thế nào.

Sở Dật Phi biến sắc mặt, làn da nửa hồng hào đổi màu xanh lè, đột nhiên ngón tay gã bắn ra năm móng gấp khúc từ sau lưng ôm eo Tiêu Dao Hầu. Móng tay sắc bén xuyên qua trường bào đâm sâu vào Tiêu Dao Hầu.

Đám người Tô Kính giật nảy mình, vì thực lực của Sở Dật Phi không quá tốt, Tiêu Dao Hầu rất mạnh nên bọn họ mới cho gã đến gần Tiêu Dao Hầu. Mới rồi Sở Dật Phi nhào lên mọi người dều không dự đoán được.

Có thể giấu nhiều Kim Đan, qua mắt Tô Kính phát ra một kích tất sát, Sở Dật Phi cũng là Kim Đan?

Bàn tay Tiêu Dao Hầu cong ra sau đánh Sở Dật Phi xụi lơ, gã bỗng khom người hộc bãi máu, máu có màu xanh đầy mùi tanh hôi.

Tiêu Dao Hầu hờ hững nhìn Sở Dật Phi, hỏi:

- Là ai? Mượn xác hoàn hồn sao?

- Ha ha ha ha ha ha!

Sở Dật Phi cười như điên, nói:

- Tiêu Dao Hầu, ngươi có từng nghĩ đến ngày này không? Để ta đến gần người, đưa độc thiên nhân ngũ suy vào?

- Khụ.

Tiêu Dao Hầu che miệng, máu len qua kẽ tay, máu màu xanh lục.

Tiêu Dao Hầu cố nuốt ngược máu trong khoang miệng, lau tay vào vạt áo:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Ngươi hãy chết trong mơ hồ đi, dù sao người chết trong tay ngươi nhiều không đếm hết, báo thù cho ai đều không quan trọng. Tóm lại sau trăm ngày ngươi sẽ hóa thành tro bụi, cho dù ngươi đã thành tựu chân tiên cũng khó thoát chết, ha ha ha ha ha ha!!

Tiêu Dao Hầu cau mày như cố nén đau đớn:

- Ta có chết ngươi cũng không đi được, đang trên chín tầng trời, dù ngươi là hồn thể cũng không quay về được.

Làn da Sở Dật Phi cứng dần, nét mặt càng quái dị:

- Tiêu Dao Hầu, chết một mình ta có là gì? Hoàng đế thích kiếm công lớn muốn tây chinh, không biết bao nhiêu luyện khí sĩ phải chết, bao nhiêu binh sĩ vô tội ra đi. Ngăn cản hai quân thần các ngươi...