Hồng Liên Bảo Giám

Chương 197: Bích Huyết Đan Thanh (1)




Tô Kính không biết nên nói cái gì. Hắn đoán được tấm lòng Tô Mộ, đừng nghe nàng nói bủn xỉn ăn không hết phải trả lại, nhưng Chủng Ngọc Đan đúng là rất hiếm thấy, rất có hiệu quả. Nguyên thế giới luyện khí sĩ loại đan dược không có đan độc ít đến tội, chỉ ba loại có hiệu quả kinh người, Chủng Ngọc Đan là một loại trong đó.

Chết người là ai đều có thể ăn loại đan dược này, không có tác dụng phụ, tốt nhất là cường giả Kim Đan ăn, chiến đấu có thể nhanh chóng phục hồi lực lượng tiêu hao hết, thậm chí hơi tăng cảnh giới.

Kích cỡ bình ngọc này có thể đựng hai mươi bốn viên Chủng Ngọc Đan, giá trị liên thành.

Tô Kính kinh ngạc hỏi:

- Tại sao ngũ muội có thứ này?

Khóe mắt Tô Mộ đỏ hoe cúi đầu nói:

- Là phụ thân đưa, phụ thân nói vốn định cho mẫu thân của ta nhưng đã muộn.

Đã muộn.

Nghe hai chữ này làm lòng Tô Kính đau nhói.

Tô Kính cầm tay Tô Mộ nhét lại bình ngọc:

- Cầm về đi.

Thấy Tô Mộ nhíu mày, Tô Kính cười nói:

- Muội chờ xem tam ca làm sao xử đám người kia, muốn khiến ta mất mặt? Ít ra luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ không đủ trình độ!

Ngữ điệu Tô Kính bình thản nhưng toát ra vẻ kiêu ngạo.

Chân mày Tô Mộ giãn ra, nhẹ gật đầu, nói:

- Vậy ta chờ xem trò hay của tam ca, nếu bị thua đừng trách ta không nhận ca ca.

Tô Mộ đến để đưa đan dược, nàng chưa rời đi lại có khách đến cửa. Là phu nhân Nguyên Lăng Hồng phái nha hoàn đến.

Nha hoàn mặc áo ngắn màu đỏ, mặt lạnh băng. Tô Kính đổi phòng tiếp khách.

Nha hoàn nhìn Tô Kính vẫn giữ bộ dạng lạnh băng, chỉ đặt một cái gấm túi lên bàn:

- Phu nhân đưa cho thế tử, bên trong có cách dùng.

Tô Kính nhìn bộ dáng của nàng thì thầm khó chịu, nhưng vẫn khách sáo nói:

- Uống miếng trà rồi đi.

Tô Kính nói vậy, Tử Đằng liền đi lấy dụng cụ trà.

Nha hoàn kia lại nói:

- Không khát, xin phép.

Ngoài cửa truyền đến giọng sang sảng của Khuyển Thập Lang:

- Lên mặt cái quái gì, cũng chỉ là nô tài như ta thôi!

Nha hoàn tức giận quát, Khuyển Thập Lang chọt trúng chỗ đau trong lòng nàng:

- Lăn ra đây!

Tô Kính nét mặt sa sầm nói:

- Ngươi cút ra ngoài! Nơi này là chỗ nào, ngươi có tư cách gì ra lệnh?

Nha hoàn kinh ngạc chỉ vào Tô Kính, lắp bắp nói một chữ ngươi.

Tô Kính bỗng nhiên thò tay chộp lấy ngón tay nha hoàn. Nha hoàn tu vi Trúc Cơ kỳ nhưng hai người đứng rất gần, thủ đoạn Binh gia của Tô Kính mau hơn.

Tô Kính lập tức gồng sức, rắc một tiếng ngón tay của nha hoàn gãy. Đối với luyện khí sĩ đây chỉ là vết thương nhỏ, nha hoàn đau đớn hét lên, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Nếu như không phải có thể làm cho đối thủ mất đi năng lực phản kích thì Tô Kính đã không tấn công một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ.

Tô Kính thuận thế giơ chân gạt ngã nha hoàn, một chân khác đạp mạnh xuống giẫm lên bụng nha hoàn. Đó là khí hải đan điền của luyện khí sĩ, Tô Kính chỉ cần thả ra thanh minh chân khí, dù cảnh giới của hai người kém xa nhưng nha hoàn đang đau đớn, hơi thở hỗn loạn chắc chắn sẽ bị Tô Kính một cước phế bỏ.

Tô Kính cúi đầu, trong hai mắt đầy sát khí:

- Ta nghe nói nô lớn khi chủ. Ngươi tự cao là thân tín bên người mẫu thân nên dám bất kính với ta? Rất xin lỗi, ta không biết tên của ngươi, ta chỉ biết là nếu ngươi dám có chút ý ngỗ nghịch ta là ngươi chết không có chỗ chôn. Ta nói chuyện này với ngươi, sau khi trở về nói sao với mẫu thân thì nói.

Khuôn mặt nha hoàn vô cùng kinh hoàng, nàng không ngờ Tô Kính có phản ứng lớn vậy. Lúc Tô Kính còn nhỏ tính tình của hắn rất tốt.

Nàng cắn răng nói:

- Ta họ Nguyên!

Tô Kính không chút do dự đẩy chân khí ra ngoài một chút, miệng nha hoàn trào máu. Tô Kính không phế nàng, chỉ cho chút bài học trong một, hai tháng không vận dụng chân khí được.

- Ngươi họ Nguyên thì ta nên quỳ xuống dập đầu một cái với ngươi sao? Ta không biết sao mình đắc tội ngươi khiến ngươi mặt lạnh với ta. Ta chỉ biết một điều, ta là chủ nhân, ngươi là nô bộc. Mẫu thân ban ơn với ngươi không phải cho ngươi vô lễ với ta!

Mắt nha hoàn ngấn lệ, không dám hống hách với Tô Kính nữa.

Nha hoàn thở hổn hển nói:

- Ta chỉ vì... thế tử hại chết chất nhi của chủ mẫu.

Tô Kính sửng sờ:

- Sở Dật Phi?

Sở Dật Phi bị người mượn xác hoàn hồn, không phải Tô Kính hại chết. Chủ tử khác lúc này sẽ lười giải thích, nhưng lòng Tô Kính máy động.

Tô Kính rất nghiêm túc hỏi nha hoàn:

- Ai nói với ngươi là ta hại chết Sở thiếu gia?

Nha hoàn kia ngây ra một lúc, muốn trào phúng hai câu nhưng chân đạp trên bụng nàng nặng như núi. Bảo Tô Kính không đủ ác thì nàng không tin, mới lên đã bẻ gãy ngón tay của nàng, tiếp theo một cú chân khí trùng kích bị thương căn bản của nàng. Giờ nha hoàn dám mỉa mai một tiếng phỏng chừng sẽ mất tu vi ngay.

- Ta... ta không nhớ rõ là ai nói.

Vẻ mặt nha hoàn từ hoang mang đến hoàn toàn biến sắc mặt. Nàng là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, sao có thể quên chuyện như vậy?

Tô Kính biểu tình cực kỳ khó xem, hắn lấy Tử Viêm pháo ra ném vào nha hoàn dưới chân:

- Mau, đi gọi sư phụ đến!

Bệnh trạng của nha hoàn giống Sở Dật Phi như đúc, đều quên một đoạn trí nhớ. Tô Kính rất sợ nàng cũng là mượn xác hoàn hồn, nếu nàng có độc dược thiên nhân ngũ suy gì đó, Tô Kính không phải Tiêu Dao Hầu, không có phân thân ngăn tai kiếp cho mình.

Khuyển Thập Lang mở cửa đi vào, tay cầm cây búa nhỏ đè đầu nha hoàn, quát:

- Thiếu gia lui ra!

Khuyển Thập Lang sợ nha hoàn khùng lên bị thương người. Tô Kính từng nói cho hai tiểu yêu biết chuyện Sở Dật Phi, lúc này Khuyển Thập Lang không sợ sệt, gã trung thành và tận tâm nhào lên, không chịu để Tô Kính ở chỗ nguy hiểm nhất.

Tô Kính do dự một chút, hắn rút chân lùi về. Khuyển Thập Lang đang biểu đạt lòng trung thành, hắn cho gã cơ hội này. Đôi khi ngươi không để cho thuộc hạ có cơ hội biểu hiện chẳng khác gì đánh mất tiền đồ của thuộc hạ. Khuyển Thập Lang không thể mãi là tiểu yêu chỉ nịnh nọt mà sống, sẽ có ngày gã đảm đương một phía, giống như Nha Đầu hoặc là Vũ Y.

Khuyển Thập Lang đang sợ hết hồn, lớn tiếng kêu gọi:

- Ưng Dương, Ưng Dương!

Ưng Dương lao vào, tay cầm binh khí kỳ lạ màu vàng, trông như vuốt ưng nhưng cán rất dài. Ưng Dương huơ móng vuốt vàng kiềm chặt cổ nha hoàn, Khuyển Thập Lang xoay người giơ chuy nhỏ đè bụng nha hoàn.

Ưng Dương, Khuyển Thập Lang có nghe Tô Kính kể về độc thiên nhân ngũ suy, lòng rất sợ hãi. Cảnh giới như bọn họ nếu trúng chất độc đó chỉ vài giây là chết, linh hồn cũng không thoát khỏi.