Hồng Liên Bảo Giám

Chương 199: Quy định




Điều tức một đêm, lúc trời hừng sáng đám nha hoàn thức dậy. Các nàng không được tham gia lễ trưởng thành, họ nấu bữa sáng cho Tô Kính, không là cháo với dưa mà hầm nguyên con vịt, một ký thịt bò Tây Tạng đặc sản Lục Long Tuyết Sơn, một bình rượu mát luyện chế từ nước suối linh lung thạch, một dĩa hạt sen xào nước đường.

Sáu viên tinh khí đan trải dưới nồi hấp chưng một chén cơm màu mỡ, cuối cùng là một đĩa cao gan rồng trộn hoàng tinh phấn ngàn năm.

Ăn bữa sáng này vào, Tô Kính không tích cốc cũng sẽ không đói bụng trong mười ngày, nửa tháng, hắn không sợ chiến đấu liên tục một ngày.

Ăn cơm xong, Tô Kính đi dạo trong viện tử hai vòng, người hơi nóng lên, hắn bị đám nha hoàn kéo về phòng ngồi vào thùng gỗ, tắm bằng nước suối mới nấu. Nước suối trong linh lung thạch trực tiếp ngâm mình không bằng linh tuyền chỗ Tô Mộ, nhưng cũng có tác dụng không nhỏ, Tô Kính ăn đồ trải qua hơi nóng nước suối kích phát ra chậm rãi hòa tan, sẽ không tích lũy trong dạ dày.

Đồ ăn tan rã hết, cả đám giúp Tô Kính thay quần áo. Tử Đằng sừa sang lại người hắn, chải đầu cho hắn. Thuật đạo có thể giải quyết vấn đề về tóc nhưng Tử Đằng không chịu.

Tử Đằng vừa chải đầu vừa nói với Tô Kính:

- Thiếu gia, sau ngày hôm nay thiếu gia đã trưởng thành, tỷ muội chúng ta đều dựa vào thiếu gia sống qua ngày.

Tô Kính nhíu mày hỏi:

- Tử Đằng sao lại nói vậy?

- Sau này thiếu gia giàu sang rồi chúng ta cũng đi theo hưởng phúc, nếu thiếu gia xuống dốc thì chúng ta có phải đi ra đường bán đồ ăn cũng phải nuôi sống thiếu gia. Nếu thiếu gia tạo phản chúng ta theo thiếu gia cùng chờ bị chặt đầu. Chúng ta hy vọng thiếu gia luôn thắng mãi, vĩnh viễn đừng thua ai khác.

Tô Kính không nói, đám nha hoàn đã biết thân phận của hắn, lần đầu tiên nàng nói ra lời trong đáy lòng.

Tử Đằng thấy Tô Kính không lên tiếng, nàng cười nói:

- Thiếu gia, không phải ta muốn sau này thiếu gia làm chuyện gì đều nghĩ đến chúng ta. Ý ta muốn nói những người như chúng ta về sau chỉ có thể đi theo thiếu gia, sống hay chết đều không sao, ít ra hiện tại ta không sợ chết.

- Có người khác chịu chết rồi.

Tô Kính mỉm cười nói:

- Về sau đúng là có rất nhiều chuyện cho các ngươi làm, nhưng phải đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ mới có thể giúp đỡ ta một tay.

Lục Hà cầm một gương nhỏ đứng trước mặt Tô Kính để hắn soi kiểu tóc, lên tiếng:

- Thật không thiếu gia?

Mười sáu tuổi đã trưởng thành, có thể đội quan. Sau khi trưởng thành thân phận của Tô Kính thay đổi vi diệu, trong triều đình, hoàng đế sẽ cho hắn một tước ảo hơi thấp nhưng có quyền lên tiếng.

Sự sống chết của nhiều người chỉ trong một suy nghĩ của Tô Kính.

Tô Kính nhìn mình trong gương, hắn vào thế giới này không lâu nhưng bề ngoài thay đổi nhiều. Chân mày rậm hơn, góc cạnh khuôn mặt càng rõ ràng. Dù không biến ra hai loại năng lực đặc biệt thì đôi mắt tỏa thần thái loáng thoáng có chút bóng dáng của Tiêu Dao Hầu.

Dù cải tạo thân thể này thế nào cũng không thể xóa bỏ ảnh hưởng của Tiêu Dao Hầu.

Bộ dạng này tăng khí chất anh võ hơn Tiêu Dao Hầu, mặt gã hơi yếu mềm, tuấn tú hơn Tô Kính nhưng không lộ rõ mũi nhọn như hắn.

- Các ngươi yên tâm ở nhà đợi, Ưng Dương và Khuyển Thập Lang chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Khuyển Thập Lang ở ngoài cửa lên tiếng:

- Chuẩn bị xong rồi thiếu gia!

Khuyển Thập Lang và Ưng Dương tinh thần sáng lán. Đêm qua đám nha hoàn cho hai tiểu yêu bữa ăn đặc biệt. Ưng Dương, Khuyển Thập Lang phớt lờ lệnh cấm trở về hình dáng thật, nhai ngồm ngoàm đống tinh hoa máu thịt. Hai người chỉ đi kèm theo chứ không lên sân khấu, nhưng phải phòng ngừa có người khiêu khích.

Tô Kính mặc áo khoác xong đi ra sân, thấy Ngão Thiết nằm sấp dưới đất. Tô Kính vỗ đầu Ngão Thiết, nó đã lớn hơn gấu trúc trưởng thành một vòng. Không đặt yên ngựa lên người Ngão Thiết, Tô Kính nhảy lên lưng nó, lông dày xẹp xuống một mảnh, dù hắn không hiểu thuật cưỡi cũng có thể ngồi vững vàng.

Ngoài cửa đã có Nhị Quản Gia Cố Quân Sơn đang chờ, gã mang theo mười mấy tùy tùng dẫn Tô Kính đi Hội Chân lâu tổ chức nghi thức lễ trưởng thành. Lần đầu Tô Kính nghe nói nơi này. Hội Chân lâu là một dãy kiến trúc bốn phía vòng lại, chỉ có sáu tầng, mỗi tầng cao trên năm mươi trượng.

Hai tầng dưới có cửa kính đóng kín, chỉ thấy bên ngoài một mảnh ao nước, ao đã kết băng, trong băng là phù lục lấp lánh sáng. Tô Kính sắp nhận khiêu chiến ngay trên mặt băng này.

Dưới ao nước vốn có trận pháp hiện tại dùng để mở rộng không gian, toàn bộ lôi đài chỉ khoảng trăm trượng.

Ba tầng dưới Hội Chân lâu ngồi đầy người Tô gia. Nghi thức lễ trưởng thành của Tô Kính không tổ chức ở đây mà ở nơi riêng biệt đằng sau Hội Chân lâu, Huyền Vũ đài.

Dưới Huyền Vũ đài, phu phụ Tiêu Dao Hầu mặc đồ long trọng ngồi trên cao, có người hầu tiến lên hướng dẫn Tô Kính lễ bái đơn giản. Tô Kính dâng lên đôi vòng ngọc đã chuẩn bị sẵn, phu phụ Tiêu Dao Hầu trả lại cho hắn một khối ngọc bội. Ngọc bội chia ra hai mảnh ghép lại thành một, kiểu dáng phong cách cổ xưa thay thế ngọc giác lúc trước Tô Kính đeo.

Có ngọc bội phân biệt thân phận này là Tô Kính trở thành người có thể ra lệnh trong phủ. Nếu phu phụ Tiêu Dao Hầu rời đi, Tô Kính có thể chỉ huy bất cứ ai.

Tiêu Dao Hầu còn tặng cho Tô Kính một quyển phù lục kinh, chú giải bằng chữ khoa đấu của Đạo Môn. Tiêu Dao Hầu Tô Dương tổng kết kinh nghiệm tu đạo ở trong quyển sách bút ký này, nó rất quý giá, có ý nghĩa truyền thừa.

Tiêu Dao Hầu nói với Tô Kính quỳ bên dưới:

- Kính nhi, sau này vào Vũ Lâm quân rồi sẽ tây chinh, ta không cách nào ngày đêm chỉ điểm gần bên ngươi, hãy tự lo thân biết chưa?

Tô Kính trả lời:

- Đã hiểu!

Nhưng trong lòng Tô Kính mờ mịt, hắn khi không có được thứ này xem như nhân quả.

Tiêu Dao Hầu nói:

- Đi Hội Chân lâu đi, ở đây chỉ cần có người trong nhà chứng kiến là tốt rồi.

Nhóm Tô Linh cùng Tô Kính đi Hội Chân lâu.

Lễ trưởng thành đơn giản nhưng sau đó còn nhiều công việc cần hoàn thành. Vốn Tô Kính phải nhận các nhà khiêu chiến, hôm sau hắn sẽ gặp tất cả người trong phủ bao gồm thần tử Tiêu Dao Hầu mang về từ Nam Cương.

Dù là tương lai Tô Kính tự mình khai phủ thì những người này vẫn xem như một nửa thần tử của hắn.

Chờ gặp hết người trong phủ mới xem như nhận gia quy Tô môn. Gia quy không bắt cho ngươi trung hiếu nhân nghĩa, nó là một bí mật giữ kín tuyệt đối, không phải mỗi người đều được đọc gia quy của chín gia tộc lớn. Sau khi đọc gia quy mới có cơ hội vào trung tâm.