Hồng Liên Bảo Giám

Chương 230: Công chúa bắt chuyện (1)




Dùng trận pháp sắp hàng tổ hợp thành phù văn, Tô Kính không thể thử nghiệm vì quá khó. Tức là dù Tô Kính nhìn thấu toàn bộ bí mật trong trường đao cũng khó sao chép, chắc chắn hoàng gia có cách đặc biệt nào đó luyện chế ra loại vũ khí này, trình độ phức tạp dù là Tiêu Dao Hầu cũng không có đủ lực lượng thần thức để khống chế hoàn thành.

Tô Kính âm thầm rút chân khí ra khỏi trường đao, đồng bạn trước mặt hắn đều dừng tọa kỵ. Đàn Viêm Thú bị xuyên qua, còn lại mọi thứ sau lưng họ giao cho hơn một trăm binh sĩ.

Thần thức của Tô Kính quét tới quét lui kết cấu trong trường đao, phát hiện trận pháp tổ thành phù văn có dấu hiệu lỏng ra.

Thì ra là vậy, tuy cách luyện chế tinh diệu nhưng người sử dụng cảnh giới quá thấp sẽ sinh ra tổn hại cho phù văn. Nếu là cường giả cảnh giới Kim Đan thì có thể khống chế tốt chân khí, dùng phù văn phóng lớn ra. Tô Kính thì hoàn toàn dựa vào lực lượng phù văn mới phát huy hiệu quả của trường đao ra được. Cứ thế mãi khi phù văn tan vỡ, giá trị của trường đao chỉ còn lại thân đao nặng nề và lưỡi đao sắc bén. Loại trường đao như vậy có trong tay châu binh địa phương đầy đường.

Nhưng điểm thần kỳ của phù văn là trận pháp tổ thành phù văn ít nhất biến hình hơn bốn mươi phần trăm mới mất tác dụng. Phù văn không có năng lực tự tu sửa nhưng sức chịu đựng rất cao.

Tô Kính nhạy bén nhận ra hắn tiếp xúc một loại hệ thống phù văn trước kia chưa gặp qua.

Nhưng giờ không phải lúc nghiên cứu, Tô Kính cảm thấy dù mình là Trúc Cơ muốn nghiên cứu rõ hệ thống phù văn này sẽ mất hơn trăm năm, chờ sau khi thành hôn rồi hỏi Vô Ưu công chúa sẽ tiện hơn.

Tô Kính liếc qua Vô Ưu công chúa, mũ giáp che hơn nửa khuôn mặt nàng. Mũ giáp chỉ lộ ra hai lỗ mũi và cái miệng, không vì hít thở mà để lúc niệm chú ngữ không bị quấy nhiễu. Loại áo giáp này chuyên thiết kế cho luyện khí sĩ, người thường không mặc nổi.

Vô Ưu công chúa như biết ý đồ của Tô Kính, cảnh cáo hắn:

- Ở rìa Thâm Uyên cũng đừng tùy tiện cởi giáp, nơi này có rất nhiều sinh vật có thể tấn công chúng ta. Trong nhóm không có luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, dễ bị sinh vật trong bóng ma giết ngay.

Nơi này chỉ là rìa Thâm Uyên? Tô Kính cảm giác nếu không mặc áo giáp thì nhiệt độ chỗ này hơn bốn mươi độ, người bình thường ở đây sớm nóng chết.

- Sẽ có rắc rối gì?

Tô Kính chưa dứt lời thì một con yêu thú chui lên từ dưới xác con Viêm Thú nằm dưới đất, nó lao vào một nữ nhân hoàng tộc mặc áo giáp vàng.

Trông yêu thú như giòi bọ nhưng màu đen, bụng đầy chân ngắn, thân thể vặn vẹo có hoa văn màu đen trông như hệ thống phù văn khác hoàn toàn với Đạo Môn.

Con sâu dài chưa đến nửa thước, cong người rồi bật ra đã búng tới trước mặt nữ hoàng tộc.

Nữ hoàng tộc cúi đầu, mũ giáp nổi lên bóng thuẫn lơ lửng hất con sâu bay ra. Một thiếu niên giáp bạc bên cạnh nàng thuận tay một đao chém sâu thành hai khúc.

Sâu rơi xuống đất, hai khúc mình văn vẹo định nhảy lên tấn công nữa. Tọa kỵ của hoàng nữ tiến lên hai móng đạp mạnh xuống, đạp nát bấy hai khúc mình con sâu.

Bãi thịt bẹp dí dưới đất mấp máy vẫn muốn công kích.

Tô Kính bật thốt:

- Ghê tởm quá.

- Bị nó chui vào người mới gớm, đây là não trùng, chuyên ăn linh hồn. Nhưng thành tựu Kim Đan thì linh hồn chuyển hóa nguyên thần, thứ này không có uy hiếp gì, dù lỡ bị chui vào người rất nhanh nó sẽ chết.

Đám tử đệ hoàng tộc chắc không phải lần đầu tiên đến đây săn bắt, không e ngại não trùng, chỉ cẩn thận né qua xác những Viêm Thú không bị chém nát.

Não trùng ký sinh trong người Viêm Thú, sức sống dẻo dai, nhưng sau khi kí chủ chết trong vòng nửa canh giờ không tìm được kí chủ mới thì sẽ chết.

Trong xác não trùng có trứng tùng, nếu không hoàn toàn hủy diệt nó thì trứng trùng lấy xác chết làm chất dinh dưỡng ngủ đông dưới đất bùn chờ đợi kí chủ đến.

Chỉ có một hoàng tử mở ra túi da treo bên yên ngựa, lấy một cái bình kim loại ra ném giữa không trung. Bình lơ lửng chĩa miệng xuống đất, đổ ra ánh sáng màu lục.

Ánh sáng lục chiếu tới đâu là não trùng ký sinh trong xác các Viêm Thú nhanh chóng chui ra lao nhanh hướng nhóm Tô Kính.

Hàng trăm con sâu đen xám vặn vẹo càng kinh tởm hơn.

Hoàng tử khẽ quát:

- Thu!

Hơn trăm con não trùng bị ánh sáng lục cưỡng ép hút vào cái bình kim loại lơ lửng trên không trung.

Mấy hoàng tử đứng bên cạnh oán trách:

- Khương Phong, ngươi thu thứ này làm gì, buồn nôn chết!

Vô Ưu công chúa giải thích với Tô Kính:

- Não trùng sau khi chết cực thối không chịu nổi, xác chúng dần hóa lỏng trong cái bình kia, bôi vào thứ gì thì trong vòng vài năm không phai. Luyện khí sĩ Kim Đan tam trọng trở lên mới có thể dùng thuật đạo xua tan.

Tô Kính kinh ngạc nói:

- Đây là thứ tốt!

Tại sao các hoàng tử muốn tránh né thứ tốt như vậy?

- Thứ tốt?

- Lúc thẩm vấn kẻ địch dùng nó sẽ có hiệu quả rất tốt. Hoặc khi chúng ta tấn công quốc gia Tà Thần, quân đội đi đầu có thể dùng thứ này làm tiêu ký đánh dấu chỗ nguy hiểm. Hay dùng rượu nồng điều hòa rót vào đạn pháo bắn vào thành phố của kẻ địch, vậy là không ai ở trong thành được.

Vô Ưu công chúa lườm Tô Kính:

- Vậy chúng ta làm sao tấn công vào? Người thường ngửi mùi này sẽ ói chết, luyện khí sĩ chúng ta bị mùi ảnh hưởng càng tiêu hao nhiều chân khí.

Tô Kính nghe thấy cũng đúng, thứ này mất mấy năm mới tự động tán mùi đi, nếu dùng thì phải đi theo luyện khí sĩ Kim Đan tam trọng trở lên, thật rắc rối.

- Nhưng có thể chuyên môn đánh dấu tuyến đường, chờ về sau ta nói với phụ thân để Đạo Binh Ti chuyên nghiên cứu xem có thể điều chế thứ này thành mùi người thường chịu được không.

Vô Ưu công chúa phủ quyết ý tưởng của Tô Kính nhưng nàng nghĩ ra cách dùng nó, mùi mấy năm mới tan biến sẽ là biển báo quân sự tốt nhất.

Hoàng tử thu não trùng thúc tọa kỵ đến trước mặt Tô Kính:

- Tô Kính, vừa rồi ta nghe ngươi nói cách sử dụng não trùng cảm thấy rất thú vị, hay ngươi kêu phụ thân đưa ngươi vào Luyện Khí Ti của hoàng thất, chuyên môn thiết kế vũ khí đi?

Vô Ưu công chúa xen lời:

- Khương Phong, nói gì kỳ vậy, vẽ vời trong hoàng cung có gì hay.

- Sao không hay? Không lẽ viễn chinh quốc gia Tà Thần thì hay ho lắm sao? Đánh nhau với đám ăn mày ăn không đủ no, còn là một đám điên chỉ biết ý chí của Tà

Thần. Ai đi quốc gia Tà Thần chắc chắn hối hận.

Tô Kính tò mò hỏi:

- Hối hận cái gì?

Thế giới này hiểu biết về quốc gia Tà Thần quá phức tạp, hầu như không có sự thật.