Hồng Liên Bảo Giám

Chương 231: Công chúa bắt chuyện (2)




- Ta nghe nói quốc gia Tà Thần dù nam hay nữ người đều đầy lông lá, rất hôi như hang ổ của hủ lang. Nếu muội phu đi dính mùi gì trở về thì chẳng phải là Vô Ưu…

Vô Ưu công chúa lấy một quả cầu kim loại ra khỏi túi da bên tay phải định ném ra ngoài:

- Ngươi đi chết đi!

Khương Phong xanh mặt hét lên:

- Đừng đừng!

Lúc Khương Phong thu những thi trùng cũng không thấy gã căng thẳng đến vậy.

Mũ giáp che mặt Vô Ưu công chúa, không ai biết nàng giận thật hay không:

- Khương Phong, đền lỗi đi.

Chỉ có Tô Kính biết Vô Ưu công chúa đang đùa.

Khương Phong không thấy biểu tình của Vô Ưu công chúa, gã cười khổ chộp bình kim loại trong tay đưa cho nàng:

- Nhiều xác sâu như thế e rằng đợt săn bắn này không có nhóm thứ hai.

- Vậy mới được.

Vô Ưu công chúa nhận bình kim loại, đắc ý nói:

- Vốn định để ngươi nói tiếng xin lỗi là được, không ngờ ngươi đưa ta luôn Trấn Yêu Bình.

Khương Phong la làng xin tha:

- A! Vô Ưu! Vô Ưu!

Vô Ưu công chúa qua tay ném Trấn Yêu Bình cho Tô Kính, cười toe nói:

- Đừng xin ta, cái này ta tặng người.

Tô Kính cầm Trấn Yêu Bình, trong phút chốc không biết nên trả lại Khương Phong hay chiếm luôn. Hắn nghĩ thứ này giá trị lớn mấy cũng không đáng để hắn như kẻ bủn xỉn diếm hàng. Nhưng Vô Ưu công chúa tặng Trấn Yêu Bình cho hắn, xem như là quà, nếu Tô Kính qua tay đưa trả Khương Phong thì thật ngốc.

Nghĩ đến đây Tô Kính chắp tay nói:

- Cái đó...

Khương Phong nói ngay:

- Tô Kính, ta là hoàng tử, ngươi là bá tước, gọi tên nhau được rồi.

- Khương Phong, ta không thể trả lại cái bình. Đây là Vô Ưu tặng cho ta, về sau ta trả lại ngươi một món pháp khí được không?

Khương Phong cười to bảo:

- Tô Kính, không lẽ ta thiếu pháp khí sao? Nhưng ngươi đã lên tiếng thì thôi, Trấn Yêu Bình dù hiếm nhưng không phải không thể luyện chế cái nữa. Ngươi trả cho ta pháp khí không bằng chờ sau khi săn bắn đưa Phá Quân đao không bị hư hao cho ta.

Trên tọa kỵ của các hoàng tử, bao gồm Tô Kính đều treo một hộp đao, bên trong có hai mươi thanh trường đao. Tô Kính phỏng chừng nếu hắn không gặp con mồi quá khó chơi thì sẽ không bị mẻ một cây nào.

Tô Kính không chút do dự gật đầu nói:

- Cũng được, dù sao ta thói quen dùng mâu ngắn.

Khi Tô Kính nói câu đó lòng rất vui mừng, hắn đã nhìn ra thái độ của Vô Ưu công chúa. Hai người có thể thử quen thuộc nhau trước rồi giao lưu, bồi dưỡng cảm tình. Vô Ưu công chúa không có tâm lý kháng cự với Tô Kính, nhưng hắn cũng phải toát ra sức hấp dẫn mới được.

Chỉ có tâm ý tương thông thì không đủ, chuyện tình yêu cần ở chung dần sâu sắc hơn.

Êm đềm triền miên hay nắm tay nhau phiêu bạt, mỗi người một ý. Tô Kính đã mất đi một tình cảm, hắn tuyệt đối không có tình cảm như thời trẻ nữa. Vô Ưu công chúa cười, nhăn mày, cách nói năng đều giống người yêu thuở thiếu thời của hắn, nên Tô Kính tuyệt đối không muốn buông tay, có khó khăn mấy cũng muốn thử.

Nếu Vô Ưu công chúa hờ hững với hắn thì thôi, nhưng rõ ràng nàng không ngừng sáng tạo cơ hội cho Tô Kính. Xem ra Vô Ưu công chúa và đám hoàng tộc này có tình cảm rất tốt, nếu Tô Kính tham gia vào, quen thuộc nhau là được đưa vào vòng sinh hoạt của nàng.

Kiếp trước Tô Kính gần bốn mươi tuổi nên hiểu rõ ý nghĩa loại hành động này.

Vô Ưu công chúa thấy Tô Kính đồng ý thì thầm hối hận, Phá Quân trường đao không đáng lọt vào mắt nàng nhưng nó có giá rất cao ở bên ngoài. Một cây đao thế này dư sức đổi một món pháp khí. Vô Ưu công chúa tưởng đâu Tô Kính nghe nàng hình dung cảm thấy trường đao không đáng tiền mới đồng ý.

Lần này giọng Vô Ưu công chúa lạnh thật:

- Khương Phong, ngươi đang tìm đường chết.

Khương Phong thấy nghẹt thở, gã quay đầu nhìn hơn một trăm binh sĩ ở phương xa, lẩm bẩm:

- Này, các ngươi nói xem trong những Viêm Thú này có một, hai con biến dị không?

- Khương Phong, ta đang nói chuyện với ngươi!

Quả cầu kim loại trong tay Vô Ưu công chúa từ khe hở bắn ra ánh sáng lạnh như đao luân của Tô Kính, lộ rõ mũi nhọn.

- Vô Ưu, đừng tức giận, ta chỉ hỏi thôi nhưng hắn đã đồng ý, lại đổi ý thì không tốt...

- Nếu ta đổi ý trả lại Trấn Yêu Bình cho ngươi thì sao?

- Đương nhiên được!

Khương Phong rất thẳng dây thần kinh, lưỡi câu rõ vậy mà gã cũng lao lên đớp.

Vô Ưu công chúa thúc giục:

- Chết tiệt, mau trở về, giữ trận hình! Lại có con mồi!

Tô Kính cũng thấy chân trời mơ hồ phương xa có hai con yêu thú từ từ bay đến. Thể hình của hai con yêu thú làm người giật mình, dù không khủng khiếp bằng Minh Ngư đông hải nhưng cũng dài cỡ trăm trượng.

Đôi cánh to rực cháy ngọn lửa tím, động tác bay thoạt trông chậm rì nhưng Tô Kính tính toán nó đã gần đến vận tốc âm thanh.

Sinh vật không đến Kim Đan kỳ mà bay với tốc độ này thì gần như tìm chết, hai yêu thú trên trời là đại yêu Kim Đan kỳ, biết bay, thể hình to lớn thì tất nhiên yêu lực bàng bạc.

Lực lượng trong yêu tộc có liên quan rất lớn với thể hình.

Yêu tộc thể hình nhỏ chưa chắc yếu, nhưng yêu tộc to đùng thì khó đối phó nhất. Yêu thú trong đông hải hở chút là hơn trăm trượng, dù không phải đại yêu thì một kích có thể đánh chìm tàu chiến bọc thép của đế quốc.

Tô Kính đối diện đại yêu to, lòng thầm suy nghĩ cách đối phó nhưng cảm giác bất lực:

- Đó là cái gì?

- Chiến Mi, thế giới này có sinh vật trí tuệ, Chiến Mi thường được dùng làm tọa kỵ. Sinh vật trí tuệ của thế giới này có xã hội, phe thống trị giống bên Châu Mục chúng ta, gọi là Đại Lĩnh Chủ. Có thể quản lý khu vực lớn bằng một phủ là Tiểu Lĩnh Chủ, muốn khống chế Chiến Mi thì phải là Tiểu Lĩnh Chủ đẳng cấp... yêu ma.

- Yêu ma?

Vô Ưu công chúa đương nhiên nói:

- Không thuộc tộc của ta đều là yêu ma, cứ đặt tên từng loài thật vô nghĩa.

Tô Kính không tiện vỗ tay đồng ý. Áo giáp này có bao tay dán sát, mu bàn tay là vảy kim loại, lòng bàn tay và ngón tay được da yêu thú bao lại, không ảnh hưởng phát ra chân khí nhưng vỗ tay sẽ có tiếng trầm đục.

- Lời này là... Ai nói? Rất có lý.

Tô Kính khen đạo lý đơn giản vậy vì kiếp trước bị rót vào não giá trị phổ thế muốn nhàm tai. Tô Kính cảm thấy không phải tộc ta thì không chấp nhận mới là chân lý, ít nhất thứ hắn biết đều nằm trong phạm trù này.