Hồng Liên Bảo Giám

Chương 236: Nguy hiểm ngoài ý muốn (1)




Tô Kính gật đầu. Vị diện này rộng lớn như vậy, hoàng đế bệ hạ muốn chinh phục tuyệt đối không chỉ phái tử tôn của mình đi vào săn bắn là giải quyết được. Với những thiếu niên nam nữ trước mắt vị diện này chỉ là sân săn bắn, với đội khác là chiến trường.

Nếu hoàng đế có nhiều cánh cửa săn bắn, đưa quân đội mấy chục vạn vào mỗi vị diện thì...

Tô Kính nghĩ đến một khả năng, lực lượng thật sự của hoàng đế Đông Tần đế quốc đều nằm ở Chu Tước cung và các vị diện này.

Nếu mười hai Đạo Cung và chín gia tộc lớn tạo phản, quân đội trong các vị diện điều về Thần Châu thì sẽ bẻ gãy nghiền nát bình định phản loạn.

Hắn còn rất ngây thơ, mười hai Đạo Cung và chín gia tộc lớn sao có thể bị bốn quân đoàn hoàng thất chấn nhiếp được. Quân đội nhiều nhất không đến trăm vạn người, một gia tộc có thể tùy tiện tập hợp số lượng nhiều như thế. Binh sĩ Tiên Thiên kỳ trước số lượng tuyệt đối thì không chịu nổi.

Quân đội chinh chiến trong những vị diện này có lẽ binh sĩ toàn là đẳng cấp cận vệ hoàng gia. Nhân loại hơi yếu chút cũng khó hít thở trong thế giới này chứ nói gì đến chinh phục.

Ý tưởng cưới Vô Ưu công chúa thoát khỏi bị Tô gia uy hiếp có vẻ không đáng tin, nước hoàng gia sâu hơn, nguy hiểm hơn.

Hắn chỉ muốn làm một nhà khoa học chứ không mong chinh phục thế giới, nhưng sao khó quá.

Tô Kính nghiêng đầu nhìn Vô Ưu công chúa, nàng cũng nghiêng đầu nhìn lại, cười với hắn. Dù nàng chỉ lộ ra một chút nét mặt thì Tô Kính cũng thấy rõ ràng.

Tô Kính thuận miệng tán gẫu:

- Vô Ưu, thế giới này thật sự không giống như khu vực săn bắn, ít nhất phải có rừng rậm mới giống.

Vô Ưu công chúa nói:

- Tốt lắm, nếu Tô Kính đồng ý cùng ta, chờ Tô Kính từ Dực châu trở về ta sẽ mang ngươi đi vị diện Yêu Tinh. Yêu tinh trong đó ai nấy khuynh quốc khuynh thành, sợ là lúc đó Tô Kính không xuống tay được.

Tô Kính cười phá lên, thầm nghĩ có nàng ở bên cạnh thì chắc chắn ta nỡ xuống tay!

Nhóm Khương Hoàn cố ý để Vô Ưu công chúa và Tô Kính hành động một mình, những người khác đi đằng trước nhất. Nhưng vì đổi hướng, hơn một trăm binh sĩ đến gần theo đuổi mười bốn người Tô Kính chạy nhanh trên bình nguyên.

Tọa kỵ nhóm Tô Kính cưỡi tên Yên Vân thú, trong lòng hắn cảm thấy con này không phải loại yêu thú trong sách mà là yêu vật vị diện khác bị hoàng thất bắt đi huấn luyện.

Có tổng cộng một trăm mười hai binh sĩ, một trăm người đổ thành mười đội gồm mười thành viên. Ngoài ra mười hai người sức chiến đấu càng cao, là người chỉ huy, Yên Vân thú của họ mang theo nhiều trang bị hơn, đi gần nhóm Khương Hoàn hơn.

Tô Kính làm thế tử trong Hầu phủ khi ra vào chỉ mang theo hai tiểu yêu, ở nhà được một đám nha hoàn hầu hạ, ít có cảm giác được tung hô vây quanh thế này. Tô Kính khá thích cảm giác đó, tuy rằng xông pha chiến đấu cũng rất kích thích nhưng khi không cần thiết thì hắn thiên hướng vẽ vời, tính công thức, làm nghiên cứu lý luận hơn.

Đáng tiếc trong thế giới này Tô Kính đã định trước không thể sống tiêu dao.

Tâm tình của Vô Ưu công chúa khá tốt, Tô Kính biểu hiện vượt mong đợi của nàng. Về tu luyện cảnh giới thì sau khi thành hôn có thể nhanh chóng tăng cao, hơn nữa Tô Kính bây giờ không kém, cảnh giới đỉnh Tiên Thiên kỳ, dù là săn giết Viêm Thú hay phối hợp tổng thể đều không nhìn ra có thiếu sót gì.

Xác Chiến Mi chỉ bị tách lìa đơn giản, gỡ xuống mấy khúc xương quan trọng. Rút hết dây gân cộng thêm một cái gan. Tất cả bị bỏ lại, bao gồm da lông vứt trên bình nguyên.

Vô số thương thứu ăn xác chết không xoay quanh sau lưng họ nữa, chúng nó từ trên trời sà xuống tranh giành xác Chiến Mi, tiếng rít thê lương truyền xa mấy chục dặm. Mặt đất tĩnh lặng có nhiều con sâu chui lên tham gia vào bữa tiệc này.

Thoạt trông thế giới Thâm Uyên hoang vu, nặng nề nhưng không thiếu sinh mệnh.

Một quan quân ở đằng sau hét to:

- Cẩn thận!

Tô Kính qua miếng che mắt thấy một cái bóng đỏ bay nhanh tới gần màng tang của mình.

Tô Kính chỉ kịp giơ tay, thanh minh chân khí ngưng kết ra một phù lục, tọa kỵ dưới thân hắn bỗng tăng tốc. Không khí bên phải Tô Kính giảm thấp độ ấm gấp mấy chục lần, một cái bóng xanh lè bị phù lục ảnh hưởng giảm thấp tốc độ, Tô Kính cưỡng ép vận dụng hai mươi lăm tờ phù giấy, bên phải hắn lấp lóe lôi quang.

Các thiếu niên hoàng tộc lập tức đổi trận hình thành hình dạng trăng lưỡi liềm, bọn họ nghiêng người, một nửa người rút đao, một nửa nhóm khác đã chuẩn bị xong thuật đạo.

Hai quan quân trong đội cưỡng ép ra lệnh:

- Lui xuống!

Trong mũ giáp của Tô Kính vang tiếng ra lệnh của họ.

Kỳ lạ là Yên Vân thú không xoay người mà nhảy vọt ra sau, như châu chấu lướt qua khoảng cách trên trăm trượng. Tô Kính thấy rõ lôi quang của mình ngăn chặn một yêu thú quái dị.

Yêu thú toàn thân đều tràn ngập yêu khí màu xanh, đầu bén nhọn, hẹp dài, miệng nằm ở vị trí gần cổ dưới cằm. Hai bên người có cánh ngắn giống vảy cá, bụng có sáu móng vuốt, móng không quá bén. Đuôi dẹp, rìa có răng cưa, khi bay lên tốc độ mau đáng sợ, cắt qua không khí chẳng phát ra chút tiếng động.

Dòng khí bị răng cưa cắt ma sát biến mất trên hoa văn đuôi vảy.

Quan quân thúc giục:

- Là Lạc Xà, xuống ngựa, kết trận!

Khương Hoàn dẫn đầu các hoàng tử nhảy xuống Yên Vân thú, đám lính xông lên từ bên hông con thú lấy các thuẫn nhỏ ra huơ một cái hóa thành thuẫn tháp lớn dày nửa thước cắm phập xuống đất, tạo thành tường vây đơn giản.

Hơn một trăm mặt thuẫn tháp không thể nào hoàn toàn bảo vệ hết cả nhóm, mỗi một khoảng cách tường vây có lỗ hổng lớn.

Tô Kính nhìn nhóm Khương Hoàn lấy các phù lục ra vận dụng.

Các binh sĩ hơn phân nửa không xuống ngựa, bọn họ kết trận đứng chặn khe hở tường vây.

Tô Kính không quá căng thẳng:

- Lạc Xà là cái gì?

Đối với Tô Kính thì chẳng qua là đến đây kiến thức một chút, hoàng đế tùy thời sẽ phái người đến cứu họ.

Vô Ưu công chúa không trả lời Tô Kính, trong tay của nàng cũng cầm sẵn một tấm ngọc phù. Vô Ưu công chúa phát ra thuật đạo, các cây cột đá to lớn nhô lên từ mặt đất, trên cột đá màu xám trắng có minh văn đỏ thắm vặn vẹo, sinh trưởng, trong phút chốc lấp đầy cột đá. Cột đá cao hơn mười trượng.

Vô Ưu công chúa lấy ra một viên đan dược nhanh chóng nuốt vào, lực lượng phát ra từ phù chú tiêu hao hết một nửa chân khí của nàng.

Từ khe hở trong tháp thuẫn nhìn ra ngoài Tô Kính thấy trong đất đen không biết bao

nhiêu Lạc Xà đang chui ra, nhảy búng, bay vọt lên vây quanh nhóm Tô Kính.