Hồng Liên Bảo Giám

Chương 466: Kho thư (Hạ) (1)




Vô Ưu công chúa nhìn quanh, hỏi:

- Những người khác đâu?

- Tông miếu đột ngột mở ra nên chỉ có mình ta hầu hạ.

Vô Ưu công chúa nhìn tế tửu, mỉm cười nói:

- Ngươi làm rất tốt.

Tế tửu quỳ xuống đất không nói nên lời:

- Công chúa!

- Đứng lên đi, ta còn chưa chết.

Tô Kính ngạc nhiên phát hiện dùng năng lực giống thôi miên trực tiếp chấn nhiếp tâm linh của tế tửu. Thế giới này cũng có thôi miên, hơn nữa uy lực quá lớn.

- Đa tạ công chúa.

- Ừm, chuyện ngày hôm nay đã trôi qua, nhưng nếu sau này ta có chuyện tìm ngươi thì...

Tế tửu lanh lợi vội sửa xưng hô:

- Tiểu nhân... Thần không dám không nghe!

- Ừm, ta muốn đi kho thư, ngươi dẫn đường đi.

Tế tửu bị Vô Ưu công chúa chấn nhiếp không dám cãi lại:

- Vâng vâng vâng, để thần dẫn đường!

Tế tửu dẫn hai ra khỏi tông miếu, phía ngoài còn đậu chiếc Long Xa, những người khác đã đi ăn tiệc, không thể chờ tại đây suốt.

Nhiều người cho rằng đi trong cung đình toàn kéo một đống người vây quanh, thật ra nhiều lúc hoàng đế đi lại cũng ít tùy tùng theo.

Tế tửu cẩn thận đóng cửa tông miếu, ấn khóa ngọc vào chỗ lõm, nhỏ giọt máu của mình vào. Khóa ngọc hoàn toàn dung hợp lại, đây là năng lực chỉ huyết mạch của tế tửu mới có.

Cảnh giới của họ rất khó tăng lên nữa, nhưng được chôn ngoài tông miếu, linh hồn chuyển kiếp tu lại. Đây là lợi lớn nhất cho tế tửu, đời này năng lực không được thì làm lại lần nữa.

Vô Ưu công chúa và Tô Kính lên Long Xa, tế tửu đi nhanh đằng trước, Long Xa chậm rãi theo sau thẳng đến kho thư.

Tô Kính mơ hồ có chút hưng phấn.

Kho thư của hoàng gia, không biết bằng vào Lục Đạo Thần Giám có thể sao chép bao nhiêu nội dung?

Tông miếu hoàng gia xây phòng hộ khá đơn giản, kho thư thì khác hẳn. Tô Kính xuống xe từ xa, bị cận vệ cung đình võ trang đầy đủ chặn lại, bắt xuống xe kiểm tra thân phận.

Dù là Vô Ưu công chúa cũng không được ưu đãi.

Tầm quan trọng của kho thư cao hơn tông miếu, Nho môn không hiểu nổi việc này.

Vì chỉ cần người hoàng gia còn sống thì có thể xây lại tông miếu, bồi dưỡng thần minh không khó. Trong kho thư có rất nhiều quyển không xuất bản nữa, không cách nào sao lại.

Cận vệ trọng trang tránh ra một con đường, hai bên đằng trước là cung tường thẳng tắp cao mười trượng toát ra áp lực vô cùng chật choội. Cung tường đen thui, đi vào như đi trong đêm tối.

Cuối bóng đêm là ánh sáng.

Ngay đằng trước có cánh cửa trắng tinh làm bằng ngọc thạch. Bạch ngọc bình thường không đáng giá, không thể lấy ra luyện khí nhưng chỗ tốt của ngọc thạch này là ngăn cách trong ngoài, muốn dùng thần thức xuyên thấu ngọc thạch thì dù là ngọc thạch loại kém nhất cũng khó xuyên thấu hơn những vật chất khác gấp trăm lần.

Cửa lớn bạch ngọc dày nặng bị đẩy ra, bên trong có một căn phòng, bốn phía là vách tường kim loại. Sua khi đi vào, cửa lớn sau lưng lại đóng kín, trong phòng chỉ còn dạ minh châu khảm trên trần nhà tỏa ánh sáng mông lung.

Vách tường cương thiết bốn phương tám hướng có cửa sổ nhỏ, cho Tô Kính và Vô Ưu công chúa để lại trang bị không gian tùy thân.

Sách trong kho có một phần vạn là báu vật không gì sánh bằng, đại khái mấy chục vạn bộ. Trong đó điển tịch của đạo gia chỉ chiếm mười phần trăm, đa số là điển tịch của bách gia năm xưa.

Nơi này có bản gốc, có Đạo Môn cải tạo tri thức mới, dù là loại nào đều vô cùng quý giá. Hơn nữa điển tịch được Đạo Môn cải tạo ít nhất phải trên Kim Đan thất trọng mới làm được.

Quyết định sau cùng còn có Chân Tiên tổ tiên Đông Tần đế quốc.

Có chút trang bị không gian có thể giấu tất cả hơi thở, nếu người đi vào mang theo hàng giả, lấy đi bản gốc, qua thật lâu mới phát hiện ra hay thậm chí vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.

Vô Ưu công chúa thản nhiên giao nộp tất cả trang bị không gian, Tô Kính tính sơ không ngờ đến sáu cái.

Vòng tay của Tô Kính đã đưa cho Tô Mộ, hắn do dự một chút cuối cùng giao ra Long Xà Bát Cảnh Bình, đây là đạo khí, không ai biết bên trong có cái gì.

Vì miệng bình là chiếc nhãn từ thế giới khác bêín ra, dù là Tiêu Dao Hầu cũng không thể nhìn thấu quy tắc trong đó.

Tiêu Dao Hầu là cảnh giới Nhân Tiên, nên Tô Kính không lo thứ này bị giấu đi.

Sau khi nộp trang bị không gian thì một cánh cửa mới mở ra. Tô Kính và Vô Ưu công chúa song song đi vào, thấy một không gian thật lớn, trên mặt đất có một truyền tống trận.

Mỗi truyền tống trận nối với một kho thư, bộ sách thể loại khác nhau tùy ý lựa chọn.

Vô Ưu công chúa hỏi:

- Tô Kính, ta đi chung hay tách ra?

- Sao cũng được.

Vô Ưu công chúa vừa nói vừa giao cho Tô Kính một ngọc giản:

- Vậy đi riêng đi, ta có mục lục tỉ mỉ, ngươi có thể chọn thứ mình cần rồi vào.

Tô Kính nhận lấy, thần thức quét sơ sau đó trả lại cho Vô Ưu công chúa.

Vô Ưu công chúa cười cười, chắc chắn Tô Kính có cách ghi nhớ càng nhiều. Quanh thức hải của hắn có gương kỳ lạ, chắc là đạo khí rất mạnh.

Vô Ưu công chúa có kiến thức rộng, Lục Đạo Thần Giám là mảnh nhỏ tiên khí, người khác xem chỉ là đạo khí tạp phẩm nhưng nàng biết giá trị của thứ này có thể xem là đạo khí tuyệt phẩm.

Tô Kính xem mục lục, trực tiếp lựa chọn điển tịch Pháp gia.

Đứng trên truyền tống trận Tô Kính rất nhanh vào một điện phủ phong kín. Điện đường cao trăm trượng, phạm vi mấy dặm. Khoảng cách các gái sách rất xa hơn mười trượng, dù vậy Tô Kính vẫn cảm giác như đi vào khu rừng sắt thép.

Tô Kính đi lướt qua đống kệ sách kim loại, bên dưới có một cái ngọc giản, là thứ chứa điển tịch cấp thấp của Pháp gia. Tô Kính đi ngang qua quét thần thức, không thèm nhớ mà sao chép trong Lục Đạo Thần Giám.

Đi một vòng mất nhiều thời gian, nhưng điển tịch vỡ lòng, các sáng tác của Pháp gia đều nằm trong Lục Đạo Thần Giám.

Đi một vòng vì Tô Kính muốn tránh cho rắc rối, xem thử trong kho thư có trận pháp giám thị gì không.

Lục Đạo Thần Giám không cảm ứng được tức là không có. Tô Kính lúc này mới yên tâm. Tô Kính triệu hoán khôi lỗi thần binh chui ra từ cáii bóng của mình. Long Xà Bát Cảnh Bình thật tốt, dù đặt ở bên ngoài ngăn cách không gian vẫn có thể hút đồ vật chứa bên trong ra.

Nếu Tô Kính muốn ăn cắp, không ai trông coi thì không gì ngăn hắn được.

Tô Kính không muốn lãng phí thời gian vào điển tịch Pháp gia cao cấp, hắn và khôi lỗi thần binh quét hình các điển tịch, đều sao chép vào Lục Đạo Thần Giám, qua mấy canh giờ nhớ hết điển tịch.