Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 242




"Để anh xem!" Nghe thấy Yên Lam nói vậy, tay Cận Thế Phong nhanh chóng xốc chăn lên.

"Cái gì?"

Nhìn Yên Lam có vẻ không hiểu mình định làm gì, anh bất đắc dĩ nói, "Để anh xem chân của em, xem có nghiêm trọng không?"

"Không, không sao đâu!" Yên Lam gắt gao giữ chặt chăn, không muốn Cận Thế Phong nhìn thấy.

Nhưng sức cô làm sao bì lại với anh, chỉ trong chốc lát, chăn trên người đã bị gạt sang một bên.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve một mảng sưng đỏ trên đùi cô, đau lòng nhìn cô hỏi, "Sao em ra tay mạnh vậy? Có đau không?"

"Tất nhiên là phải mạnh tay rồi, nếu không em không khống chế được bản thân mất!" Yên Lam trả lời như là một lẽ đương nhiên.

"Anh xin lỗi, Lam Lam! Là anh không tốt, khiến em chịu khổ!" Anh ôm cô vào trong lòng, nghẹn ngào nói.

"Không, Thế Phong, sao có thể trách anh được. Anh xem, cuối cùng anh cũng cứu được em đấy thôi!" Yên Lam lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

"Không phải, nếu anh bảo vệ em tốt hơn, em cũng sẽ không….." Cận Thế Phong không nói thêm gì nữa, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên một bên má của Yên Lam, nơi còn in dấu rõ ràng cái tát của tên cầm thú kia.

"Anh đừng trách mình nữa được không? Thế Phong, em sẽ đau lòng đấy!" Yên Lam nắm bàn tay anh đang vuốt ve trên khuôn mặt mình.

"Thật vậy ư?"

"Tất nhiên rồi!" Yên Lam ngẩng đầu, hai mắt bừng sáng nhìn anh. Cận Thế Phong lúc này mới an tâm hơn, cúi đầu hôn lên môi cô một chút.

"Còn em sao? Thật sự sẽ không sao chứ?" Vẫn còn chút lo lắng, Cận Thế Phong lại hỏi một câu, Yên Lam gật đầu, lập tức đã hiểu anh hỏi chuyện gì.

"Thật!!!" Yên Lam nói xong còn cường điệu gật đầu. "Chuyện quá khứ qua rồi, quan trọng nhất vẫn là bây giờ em rất hạnh phúc, Thế Phong, như vậy là đủ rồi!"

"Lam Lam, hiện tại em rất hạnh phúc sao?" Anh nhìn cô thật sâu hỏi.

"Rất hạnh phúc!" Yên Lam mỉm cười hưởng ứng.

"Là vì mối quan hệ với anh sao?" Cận Thế Phong thật cẩn thận nhìn Yên Lam, nhẹ nhàng hỏi.

"Vâng…" Yên Lam nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, không chút do dự đáp trả.

Anh thâm tình nhìn cô, hai tay áp lên khuôn mặt, trìu mến hôn cô, "Cám ơn em, bà xã."

"Cám ơn em cái gì vậy?"

"Cám ơn em, cám ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh, để anh yêu em!"

Yên Lam mỉm cười, nhìn Cận Thế Phong lắc đầu, cô nhẹ giọng nỉ non, "Những lời này, phải là em nói mới đúng. Cám ơn anh đã xuất hiện để em yêu anh!"

Cận Thế Phong run run cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi Yên Lam, "Lam Lam, anh yêu em!"

Hôn rồi lại hôn, không khí dần nóng lên, hai người lại chậm rãi rơi xuống biển tình, trong phòng chỉ còn lại một khung cảnh kiều diễm quyến rũ.

Hôn lễ của hai người diễn ra vô cùng long trọng.

Hôn lễ tổ chức tại khách sạn Duyệt Khải xa hoa bậc nhất Đài Bắc, sau khi hoàn thành tất cả

nghi thức trên giáo đường, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Khách mời không nhiều, nhưng đều là giới thượng lưu trong xã hội.

Tiệc rượu đứng, ai nấy có mặt đều trưng ra những trang phục lộng lẫy cao quý nhất, cứ như

thể đây là sàn catwalk vậy. Một bàn rượu vang khổng lồ có giá đến cả tiền triệu, bánh kem đẹp mắt, lại thêm bao nhiêu món ngon lạ mắt, kẻ đi người lại nâng ly chúc tụng vô cùng huyên náo. Lúc này Yên Lam mới sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của việc gả cho nhà giàu, có áp lực nhưng vinh hoa hư ảo cũng nhiều vô cùng. Chả trách bao nhiêu cô gái ao ước được đặt chân vào, phàm là nữ nhân đều không chống cự được sự mời gọi của giàu sang phú quý.

Bậc trưởng bối của hai nhà ngồi ở trung tâm, cha của Cận Thế Phong cũng từ bên Mỹ trở về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Kỷ Tồn Viễn cùng Trần Mạt lại đóng vai trò là người nhà cô dâu.

Yên Lam nhìn cả khung cảnh trước mắt, lần đầu tiên trong đời cảm giác được nhiều hạnh phúc như vậy, cũng lần đầu tiên nhận được nhiều lời chúc đến thế, khiến cô không cầm được nước mẳt, lệ rơi đầy mặt.

Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng trong lòng Yên Lam vẫn còn nghi vấn về phía Ước Hàn, không biết Cận Thế Phong đã xử lý anh ta như thế nào.

Chịu đựng vài ngày, rốt cuộc Yên Lam vẫn không chịu được mà mở miệng hỏi Cận Thế Phong, "Thế Phong, anh làm thế nào vậy?"

"Làm cái gì thế nào?" Cận Thế Phong hướng ánh mắt về phía Yên Lam, "Ước Hàn sao? Anh còn đang thắc mắc không biết đến bao giờ anh mới mở miệng hỏi anh đây!"

Anh mỉm cười, ngồi dậy kéo Yên Lam vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên hai má cô rồi mới trả lời, "Tên đó không dám đến làm phiền em nữa đâu!"

"Vì sao?" Yên Lam nghi hoặc hỏi.

"Sao? Em còn muốn nó đến dây dưa với mình ư?"

"Anh rõ ràng biết không phải như vậy mà!" Yên Lam nhìn Cận Thế Phong, bĩu môi nói.

"Hắn cho em uống thuốc, đây chính là điểm yếu của hắn, thêm nữa từ trước giờ hắn làm những gì anh đều biết, nên từ giờ hắn sẽ không dám gây chuyện nữa đâu!"

"Thật sự? Anh ta sẽ không đến nữa chứ?" Yên Lam lại hỏi lại lần nữa.

"Không đâu, tên đó về Mỹ rồi, dưới sự quản lý của chú hắn ta thì biết điều an phận hơn rồi!"

Nghe Cận Thế Phong nói vậy, lo lắng trong lòng Yên Lam mới biến mất hoàn toàn.