[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 3 - Chương 135: Lễ Giáng sinh đến




Phía sau bình phong, Chúa tể Hắc ám đời trước nào giống như vừa ở bên ngoài, “Abra, em nghe ta giải thích, thật sự không phải như em nghĩ.”

“Cái gì gọi là “không phải như tôi nghĩ”, ngài Grindelwald.” Abraxas biết mình hành động như vậy quá ngây thơ, là một quý tộc từng có một đám tình nhân, không phải chú không để ý nhưng chú cảm thấy không thoải mái, vào giờ phút này Abra mới thật sự nhận ra, nhiều năm dây dưa với Gellert như vậy cũng khiến bản thân chú chìm vào.

“Chỗ này không tiện nói, chúng ta về nhà nói.” Gellert bắt lấy tay Abraxas, trực tiếp độn thổ chạy lấy người, còn bên ngoài De Boer ứng phó với Dumbledore thế nào, hừ, có liên quan với mình sao?

Vì thế khi De Boer đưa Dumbledore về rồi thấy phòng làm việc trống trơn, phía sau bình phong chỉ có một cái cốc thủy tinh vỡ.

De Boer cố gắng đè nén đường cong trên gương mặt, thật sự, nhất định anh sẽ không nói mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay với người ngoài, thật sự, không phải họ hàng anh không nói đâu.

Có lẽ là hai chữ “về nhà” làm mềm trái tim Abra, sau khi đi vào biệt thự mình vẫn luôn ở mấy năm nay Abra cũng không trực tiếp rời đi, mà là không thèm nhìn Chúa tể Hắc ám đời trước. Khí thế trước mặt người khác cho tới giờ Chúa tể Hắc ám đời trước đột nhiên làm cảm thấy áp lực, “Ưm… Abra… ngày hôm qua ta đã nói với em…” Gellert buông tay tỏ vẻ mình rất vô tội.

“A, sao tôi không biết bố trí ở Nurmengard có xuất xứ, hay là nói ngài Grindelwald căn bản đã muốn… quen rồi.” Abra ngụy hiểm nheo mắt, nếu chú vẫn không nhận thức được suy nghĩ của mình cảm thấy tiếp tục với Gellert như vậy cũng không tồi thì chú sẽ không tức giận tới mức này, nhưng giờ chú nhận ra rồi thì mọi chuyện lại khác. Điều thứ ba trong gia quy Malfoy: Malfoy muốn, họ sẽ đạt được.

“Abra, thật sự không phải như vậy, ta chỉ là… ta chỉ là…” Gellert “chỉ là” vài lần cũng không nói tiếp được, thật ra trong lòng ông biết Abra nói rất đúng, thời tốt đẹp khi niên thiếu và hồi ức nhiều năm như vậy, rất nhiều lúc Dumbledore đã trở thành một thói quen của ông, dù hiện tại ông từ bỏ Dumbledore nhưng ông vẫn hoàn toàn không vứt bỏ được cái tôi “nhớ thương Dumbledore”.

“Hừ, xem ra ngài Grindelwald còn có chút suy nghĩ khác, vậy thì tôi không làm phiền.” Nhiều năm sống chung như vậy, Abraxas lập tức hiểu được tâm tư Gellert, chú ném một nắm bột floo vào lò sưởi, “Biệt thự Malfoy.” Chú nói.

Gần như khi Gellert không kịp phản ứng, ngọn lửa xanh bùng lên, Abra rời khỏi.

“Abra…” Gellert bất đắc dĩ nhìn Abra biến mất, cười khổ gọi một tấm da dê, ông cần phải nhắn lại với Thánh Đồ, chúa tể nước Đức tới nước Anh, dù sao cũng phải thông báo một tiếng, hiện tại cũng không phải lúc ông đoạn tuyệt với Thánh Đồ trước kia nữa.

Vì thế, vài ngày sau, một phần lớn quý tộc “thân thích” nước Đức cũng biết – hoàng hậu tức giận chạy về nhà mẹ đẻ, chúa tể bọn họ tới nước Anh, đuổi theo “vợ” mình.

Cùng lúc đó, Lucius gặp được cha mình ở biệt thự Malfoy, thấy Abraxas hùng hổ ra khỏi lò sưởi, Lucius nhướn mày, xem ra hiệu quả không tồi.

“Luci, khóa lò sưởi, trong ngắn hạn cha không muốn thấy bất cứ một người ngoài nào ở biệt thự Malfoy!” Liếc Lucius một cái, Abra gọi gia tinh Malfoy, chuẩn bị trở về phòng mình, chú mới để ý.

Nếu nói Lucius không biết chuyện này thì Abra tuyệt đối sẽ không tin, vài năm nay chú đều thấy sự phát triển của nhà Malfoy, nếu không làm sao chú lại lo lắng thằng bé liên kết với Chúa tể Hắc ám đời trước được. Đương nhiên, thái độ Gellert là một chuyện, thực lực nhà Malfoy cũng cho chú tư cách cùng ngồi ăn rồi.

“Dạ, thưa cha, con cam đoan sẽ không để bất cứ người “ngoài” nào đi vào.” Lucius lịch thiệp cúi đầu, có thể thấy thái độ này của cha mình, Lucius cảm thấy thật vui sướng, ai bảo người năm đó không nói một tiếng thông đồng với tình nhân mình “biến mất” chứ, hừ. Vì thế mới nói, người nhà Malfoy đều hẹp hòi cả.

“Luci, nhớ lời cha, bất cứ người nào không phải họ “Malfoy”.” Gừng càng già càng cay, Abraxas liếc mắt một cái đã nhìn thấu tính toán của con trai mình, thêm một từ hạn định, Lucius sẽ không có đường để gian lận.

“Vâng, thưa cha.” Lucius cắn răng, y biết mà, không dễ chiếm lợi ích từ cha.

— Tôi là đường ranh giới Chúa tể Hắc ám đời trước vất vả theo đuổi vợ cầu mà không được —

Thời gian trôi tới lễ Giáng sinh, thấy Harry muốn ở lại trường, Blaise cũng khác thường xin ở lại, đối với điều này, Pansy cho cậu một ánh mắt “cậu hết thuốc chữa rồi”.

Anh em Malfoy thì tất nhiên phải về nhà, và cả Snape. Còn Su, sau khi bị Obliviate thì trở về Gryffindor làm một phù thủy nhỏ Máu Bùn, ngoài việc bị Snape theo dõi trừ điểm vài lần thì không có gì đáng để nhắc tới.

Ngược lại Hermione và Neville, quỷ dị trà trộn vào trong đoàn thể nhỏ của Malfoy và Kẻ Được Chọn, cùng nhau trải qua một chuyện sẽ khiến bọn nhỏ trẻ tuổi này cảm thấy thân thiết, nhất là khi cùng ứng phó một con quỷ khổng lồ cao mười hai thước Anh. Mà Hermione và Neville cũng dựa vào sự thông minh và chân thành với bạn bè giữ vững vị trí trong vòng giao tiếp này – không có Voldemort với sự điên cuồng cố chấp huyết thống, Slytherin luôn biết cái gì là quan trọng nhất với mình.

Vì thế khi kỳ nghỉ lễ Giáng sinh chấm dứt, toa xe Malfoy trên tàu tốc hành Hogwarts có thêm hai Gryffindor.

“Không chơi, không chơi, luôn bị thua!” Đại tiểu thư Pansy trực tiếp ném bài ra ngoài, cô không hiểu được, chơi cái bài pu-khơ này sao cô luôn thua, ngay cả Neville cũng thắng.

“Pansy, là một quý tộc, thì phải giữ lời.” Draco theo thường lệ dựa vào Aquila, kéo dài giọng điệu non nớt, trên tay cậu vẫn cầm bài.

“Pansy, sao cậu lại ném bài vậy?” Hermione cô bé ngoan nhặt bài Pansy ném, giọng nói chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.

“Trò chơi Muggle.” Cuối cùng Pansy cũng chỉ than thở nói một câu, may mà giọng nói không có ý khinh thường. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Hermione làm họ hiểu được nhiều hơn, bài pu-khơ trong tay chính là một trong số đó.

Ngoài vài trò chơi cố định như Quidditch, đã vài thập niên giới phù thủy không có lưu hành trò chơi mới mẻ nào, vì thế ngay từ đầu khi Hermione đề nghị chơi bài, vài người thừa kế quý tộc cao nhất giới phù thủy đều choáng váng, không ai biết bài là cái gì.

Vì thế dưới sự giúp đỡ của Aquila lợi dụng thuật biến hình Hermione “biến ra” bộ bài pu-khơ đầu tiên, lý do là Draco hoàn toàn không chấp nhận bài lơ khơ đơn giản mà Hermione chế tạo ra, nói nó “có ảnh hưởng tiêu cực tới thẩm mỹ một quý tộc”.

Đối với điều này, Hermione liếc mắt xem thường, sau đó hơi bất đắc dĩ nhìn Aquila cưng chiều em trai quá mức ở bên cạnh làm hết trách nhiệm hoàn thành mọi phụ gia Draco yêu cầu, sau đó đã có bộ bài hoa văn xanh bạc họ đang cầm trên tay. Khiến người ta phải giận sôi hơn nữa là mỗi một lá bài đều “ấn” một hình vẽ sinh vật pháp thuật, nhờ vào thư viện phong phú của nhà Malfoy, nhà Prince và Chúa tể Hắc ám nước Đức, Draco có thể trực tiếp đi làm giáo sư trên phương diện này.

“Vậy thì, gặp lại sau kỳ nghỉ.” Kết thúc chơi bài, Pansy kéo Hermione nói chuyện phiếm, giữa các cô bé luôn có những chuyện không thể nói hết, có được một bạn gái như vậy, từ nhỏ sống giữa đám con trai Pansy tỏ vẻ rất thỏa mãn.

“Đương nhiên, mình sẽ gửi cú cho các cậu.” Hermione gật đầu, “Draco, con cú của mình có thể tìm cậu được chứ?” Vì tình bạn với các quý tộc nhỏ Slytherin này, Hermione cố ý đọc sách về quý tộc trong thư viện, cũng chưa tính tới cả việc cô hỏi han Pansy. Đương nhiên điều đó cũng khiến Draco bọn họ có cảm tình, dù khi nào thì tôn trọng và được tôn trọng luôn là bước đầu tiên trong mọi quan hệ.

“Nếu tôi cho phép, đương nhiên rồi.” Draco nói chậm rãi, “Nếu Neville muốn thì tôi và Aquila sẽ không để ý.”

“Đương nhiên mình bằng lòng,” Neville hơi ngập ngừng, cậu vẫn không nói nhiều lắm, “Nhưng không biết bà nội có đồng ý hay không thôi.” Nhắc tới bà nội cậu, vài người im lặng, nhất là các rắn nhỏ Slytherin, hiện tại người có thể công khai giơ chân nói Slytherin đều là Tử thần Thực tử còn không có mấy người.

“Neville à, cậu có thể gửi cú cho mình rồi mình sẽ giúp cậu chuyển qua chỗ khác.” Ở chung với các Slytherin lâu, Hermione cũng học được cách nói bóng gió, không còn cách nào, mấy người thừa kế quý tộc này từ nhỏ đã lòng vòng, không cân nhắc thì căn bản không biết họ nói gì.

“Có thể chứ?” Neville cười cực kỳ thỏa mãn, tình bạn với Draco bọn họ trong khoảng thời gian này khiến cậu bé từ nhỏ đã bị gọi là ngốc mỗi ngày đều cảm ơn Merlin.

“Nhất định không thành vấn đề!” Hermione tùy tiện nói, “Chúng ta là bạn thân nhất không phải sao?”

Xuống xe, các phù thủy nhỏ chậm rãi giải tán, Aquila lấy Khóa Cảng ra, tuy văn phòng papa nhà mình có thể trực tiếp về nhà nhưng Snape kiên quyết không mở cửa sau cho họ, ngay cả Lucius cũng phải thừa nhận, tàu tốc hành Hogwarts chính là một thời cơ gia tăng tình cảm, mở rộng xã giao cho các phù thủy nhỏ.

“Anh trai,” Draco kéo kéo áo choàng anh trai nhà mình, “Đợi một lát.”

Aquila dừng lại, rồi thấy Draco đi thẳng tới một bóng người đang đội mũ trùm, Aquila hơi đề phòng, tuy đội mũ trùm không có nghĩa là kẻ xấu ở giới phù thủy nhưng cũng chứng minh người tới không muốn bại lộ thân phận của mình.

Không biết Draco đã nói gì với người kia, phù thủy đội mũ trùm đi theo Draco tới, thậm chí Draco còn lôi kéo áo choàng đối phương.

Aquila hiểu em trai nhà mình, biểu hiện của Draco đã có thể chứng minh, người này là người quen.

Đợi khi người nọ tới gần, Aquila mới giật mình nhận ra, nhìn dáng vẻ tóc vàng mắt lam, Aquila hơi hơi cúi đầu, “Ông nội Leo, sao ông lại tới đây ạ?”