[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 3 - Chương 154: Lễ Giáng sinh năm thứ ba




Thực hiển nhiên, ngoài đương sự năm đó thì không ai biết Nhóm Đạo tặc và Lucius cùng Snape đã xảy ra chuyện gì, không tới đường cùng Dumbledore cũng không muốn cướp đi ảo tưởng của một đứa trẻ về cha mình, nhất là Harry từ bé đã không có cha mẹ. Trong lòng những đứa trẻ như vậy, cha hơn nửa là sự tồn tại cực kỳ đáng tôn trọng.

Nhưng, hiện tại khoảng cách giữa Harry và Slytherin quá gần, sau khi mất Su, trong tay Dumbledore không còn quân bài nào nữa, quyển nhật ký không xuất hiện, Sirius vượt ngục, Peter mất tích… Từng chuyện đã xảy ra đều nói với Dumbledore “tương lai” không đáng tin, vì thế phù thủy trắng nhanh chóng hiểu ra lựa chọn duy nhất của cụ vào lúc này chính là tóm lấy những gì cụ có thể tóm, mà cảm tình của Harry là quan trọng nhất, không chỉ vì thân phận Kẻ Được Chọn, mà trên trán Harry còn có một mảnh linh hồn của Chúa tể Hắc ám.

Vì kéo ra khoảng cách giữa Harry và Slytherin, bất đắc dĩ, Dumbledore chỉ có thể lựa chọn nói ra sự kiện người sói giữa Potter và Lucius cùng Snape năm đó, ý đang nói là có sự kiện ấy nên giữa Harry bọn họ không thể không khúc mắc.

Đáng tiếc, dù sao Dumbledore vẫn chậm vài bước, cảm tình của Harry đối với Slytherin không chỉ đến từ Draco và Aquila, quan trọng hơn là với Blaise. Vài năm nay Blaise làm bạn khiến Harry coi cậu ấy là người đáng tin cậy nhất, lần này Sirius vượt ngục Blaise chủ động nói cho Harry chuyện năm đó thì sự tin cậy này còn tăng thêm một mức.

“Harry, bình tĩnh, bình tĩnh.” Thấy Harry ở trong gương hai mặt càng ngày càng không khống chế được, Blaise nhanh chóng khuyên giải, “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Harry quen được Blaise an ủi, rồi thút tha thút thít nói chuyện năm đó ra, chính là “vì theo đuổi mẹ nên năm đó cha cậu hãm hại giáo sư Prince và chú Malfoy, vì thế họ suýt nữa bị người sói cắn, tuy cuối cùng cha hoàn toàn hối hận, thông báo giáo sư cứu mọi người nhưng không thể gạt bỏ nguyên nhân gây ra là vì cha ghen tị.”

Đương nhiên, Dumbledore nhấn mạnh một là cuối cùng James cứu Lucius và Snape, hai là oán hận giữa họ đã rất sâu. Nhưng Harry có suy đoán của mình, một người chuyên hãm hại người kia lại đi cứu người kia thì có thể coi là lòng tốt? Từ nhỏ đều bị bắt nạt Harry tỏ vẻ cái này ngay từ đầu đã là rắp tâm bất lương, hoàn toàn không thể chấp nhận.

Nghe xong Harry kể lại, Blaise cũng không biết nên nói gì, năm đó chuyện giữa Snape và Lily đã lan truyền thật lâu ở giới quý tộc nhưng sau khi Chúa tể Hắc ám rơi đài Lucius và Snape nhấn mạnh, càng ngày càng có nhiều quý tộc bắt đầu nhận thức được “câu chuyện không thể nói giữa máu lai Slytherin và Máu Bùn Gryffindor” rất có thể là do hai Malfoy tính kế để che mắt người khác. Dù sao thì bạn đời linh hồn mấy trăm năm qua ở giới phù thủy không phải là giả, hôn lễ năm đó được Merlin chúc phúc là sự thật.

Cũng chính vì thế, các phù thủy nhỏ đời tiếp theo gần như không ai biết chuyện giữa Snape và Lily, cũng càng không có người đi tìm tòi quan hệ không tốt giữa Nhóm Đạo tặc và Snape năm đó.

Nhưng nghe xong Harry nói, Blaise đột nhiên có một cảm giác “căn bản là không thể” vớ vẩn tới cực điểm, gia chủ Malfoy và gia chủ Prince sẽ chịu thiệt? Đây là mệnh đề sai không cần phải suy nghĩ thêm. Hơn nữa nhìn vào thái độ của Draco và Aquila với Harry, căn bản cũng không biết chuyện năm đó, anh em Malfoy luôn bao che khuyết điểm, nếu biết chuyện này thì có lẽ sẽ không làm khó Harry nhưng không thể chấp nhận Harry trở thành bạn bè.

Vì thế Blaise suy đoán – Lucius và Snape cũng chưa nói cho hai cậu ta về chuyện năm đó, hơn nữa cũng không định kéo chuyện năm đó vào, Blaise thở ra một hơi thật dài, “Harry, cậu hãy nghe mình nói, Slytherin không dễ dàng hứa hẹn…” Trong thời gian tiếp theo, Blaise từng chút giải thích ý nghĩa Draco chấp nhận tình bạn của cậu, Lucius và Snape không nói ra chuyện năm đó, cho đến khi sắc trời hơi ửng hồng, Blaise mới kết thúc, “Đừng lo lắng, Harry, cậu là cậu, cha cậu là cha cậu, đối xử tốt với bạn cậu là tốt rồi.”

Bối rối cả đêm rốt cuộc đã thấy đường ra Harry nở nụ cười như được giải thoát, “Mình không giống họ, mình có các cậu là đủ rồi.” Đúng vậy, Harry quyết định nắm chặt những gì mình có thể có được, còn cha cậu, đương nhiên Harry thương người, dù sao người cho cậu sinh mệnh, nhưng có lẽ vĩnh viễn Harry sẽ không còn tôn trọng sùng bái người, đừng trách Harry lạnh lùng, dù sao với cuộc sống mười mấy năm của Harry thì cha cũng chỉ là một từ ngữ ảo mộng, còn Blaise, Draco, Aquila họ lại là tồn tại ấm áp trong cuộc đời Harry.

— Tôi là đường ranh giới Harry quyết định không sùng bái James —

Đảo mắt đã tới lễ Giáng sinh, Aquila và Draco hơi thấp thỏm về tới nhà, lời Snape rất rõ ràng, Giáng sinh này họ chính thức được người lớn thừa nhận và có thể biết một chuyện.

Lần đầu tiên được đưa vào mật thất Malfoy, Aquila và Draco đều không tự chủ cảm nhận được trách nhiệm truyền thừa gia tộc, bắt đầu từ gia chủ Malfoy đời thứ nhất, mật thất trưng bày các đồ vật từng gia chủ cất chứa, Lucius thuộc như lòng bàn tay kể lại lai lịch của chúng, lịch sử rất nặng đưa cho họ gánh vách và triển vọng tương lai.

Vị trí cuối cùng Lucius đặt một đôi gương hai mặt, trong đó có một cái mặt trái bị mòn tới không thấy hoa văn, nhìn thôi đã biết nó luôn được cầm trên tay.

Thấy hai cái gương, Snape âm thầm trừng Lucius một cái, cũng chính là Veela ngu ngốc không đứng đắn này mới coi gương hai mặt năm đó làm đồ tư nhân của gia chủ cất vào mật thất Malfoy, hơn nữa định truyền lại cho các đời sau.

“Cha, gương hai mặt kia là của ngài ạ?” Thấy Lucius ngậm miệng không nói chuyện, Draco hơi kéo áo choàng của Lucius.

“Dra của cha,” Lucius lắc lắc mái đầu bạch kim, “Nếu papa hai đứa cho phép thì đương nhiên cha sẽ kể lại tỉ mỉ.” Nói xong, y còn trực tiếp nháy mắt với Snape ngay trước mặt hai đứa trẻ.

“Lucius, chú ý hành vi của anh!” Da mặt Snape vẫn không dày như Lucius, hơn nữa lại ngay trước mặt Aquila và Draco, “Tôi nghĩ hôm nay anh phải nói tới nội dung chủ yếu chứ không phải ở đây mà chải chuốt lông chim và thả lỏng đầu óc toàn Dược làm đẹp của anh!”

Mười mấy năm, thậm chí Lucius đã coi nọc độc của bạn đời trở thành tình thú, nhất là vào thời điểm nào đó, vậy cũng thật sự là… “Cha.” Aquila hơi bất đắc dĩ mở miệng kéo lại tư duy của cha không biết đang chạy tới nơi nào. Lucius chỉ có điểm này là không tốt, ở trước mặt người nhà cha dễ dàng suy nghĩ miên man, càng khiến Aquila bất đắc dĩ là Draco di truyền hoàn toàn điểm này.

Đừng hỏi làm sao Aquila biết được, nhìn đôi mắt lam xám hơi dại ra của Draco lúc này sẽ biết, dấu hiệu căn bản không biết não đã đi tới đâu.

“A, Qui của cha, con nghiêm cẩn thật sự khiến cha cảm thấy vui mừng.” Lucius được con lớn nhà mình nhắc nhở hoàn hồn lại, mặt không đỏ khí không suyễn, “Chuyện sau đây cha hy vọng các con có thể nghiêm túc nghe chúng ta nói xong, mà còn phải giữ bí mật.”

Sau khi hai đứa con trai ký kết Lời nguyền Bất Khả Bội Lucius mới mở miệng, “Chúa tể Hắc ám không chết, chuyện năm đó còn chưa kết thúc.”

Chỉ một câu nói đã khiến Draco và Aquila thay đổi sắc mặt, nhất là Draco, cậu cực kỳ dốc lòng với quan hệ quý tộc nên hiểu được vị trí của nhà Malfoy trong trận chiến năm đó, còn một loạt hành động sau chiến, bình thường Lucius cũng không giấu cậu, cộng thêm Chúa tể Hắc ám đời trước và Abra đã thẩm thấu nhiều năm như vậy.

“Cha, năm đó chúng ta không phải thế lực trung lập?” Draco nêu lên kết luận.

Snape và Lucius khen ngợi nhìn Draco, đây là người thừa kế của họ, căn cứ vào tin tức có được, nhanh chóng suy đoán sự thật, “Đúng vậy, Dra của cha, gia tộc Malfoy, cũng không phải kẻ dưới.” Lucius nói rất kiêu ngạo, đúng vậy, dù năm đó bị ép khúm núm với Chúa tể Hắc ám nhưng Malfoy cũng không trở thành người hầu của ai.

“Còn Kẻ Được Chọn…” Đầu óc Aquila cũng không chậm, nếu năm đó nhà mình không phải thế lực trung lập thì vì sao thắng lợi lớn nhất lại dốc lên nhà mình.

“Vì một lời tiên đoán.” Snape bị ép mở miệng vì Lucius nhìn, Lucius đã sớm nghĩ tốt, y muốn Snape lại nói ra lời tiên đoán một lần nữa. Tuy bạn đời nhà mình không nói nhưng Lucius có thể cảm giác được, lời tiên đoán sẽ mãi là một dấu ấn trong lòng Snape. Thật ra rất nhiều chuyện gây ấn tượng mới vĩnh viễn được nhớ kỹ, và nói nhiều lần thì sẽ không còn đáng quý trọng nữa.

Lucius hiểu điều đó, vì thế ở trường hợp nào nhắc tới lời tiên đoán, Lucius sẽ ép Snape mở miệng, đến giờ Snape cũng đã quen, lần đầu có lẽ rất phức tạp, lần hai có lẽ rất buồn bã, lần ba lần bốn, thậm chí lần năm lần sáu thì sao? Lời tiên đoán, thật ra cũng chỉ là một từ đơn giản, nói nhiều thì đây cũng chỉ là một từ ngữ.

Lời tiên đoán, Chúa tể Hắc ám đuổi giết, phản bội, Sirius bị giam thậm chí sắp xếp phía sau, kể cả là Trường Sinh Linh Giá họ cũng không giấu diếm.

Vẻ mặt hai người thừa kế thay đổi mấy lần theo dòng kể của Lucius và Snape, lần đầu tiên họ nhận ra gia tộc Malfoy đã từng đi trên một con đường gian nguy thế nào.

“Hiện tại chúng ta đã hủy bốn, còn một cái trong tay Dumbledore, cộng Harry, thì bên ngoài còn một Trường Sinh Linh Giá,” Lucius gõ gậy rắn, “Nếu không phải các con tóm Peter, cha và papa hai con cũng không định để hai đứa tham dự vào sớm như vậy. Nhưng các con giờ cũng biết, Trường Sinh Linh Giá kia hoàn toàn không biết ở đâu, không biết mới là kẻ thù lớn nhất, cha nghĩ các con phải nhớ, dù là ở Hogwarts các con cũng không an toàn tuyệt đối.” Đây mới là mục đích chính yếu của Lucius và Snape, tuy tương lai thay đổi nhưng Sirius vẫn vượt ngục, ai biết chuyện sau này có còn xảy ra hay không, để Qui và Dra biết cái gì mới là nguy hiểm thật sự mới có thể tránh né nguy hiểm.

“Cha, chúng con đã biết.” Aquila và Draco cung kính cúi đầu, Slytherin biết cái gì gọi là lượng sức mà đi. Còn Harry, Draco chỉ quan tâm tiến triển hiện tại của họ, dù trên đầu cậu ta có mảnh linh hồn thì sao, Lucius cũng không bảo họ không được làm bạn nữa, ngụ ý chính là không cần để ý.

“Luci, cô Prince kia thì sao?” Chờ Aquila và Draco đi ra, Snape mới mở miệng hỏi.

“Ôi, Sev thân mến của tôi, em chắc chắn không thể biết được cô Prince đã cho chúng ta nhiều bất ngờ lớn thế nào đâu, vợ chồng Lestrange vừa vượt ngục vào tuần trước.”