Huyền Giới Chi Môn

Chương 1100: Vây Công Trục Vân (2)




Tây Môn Tuyết hờ hững nhìn Mục Thiên Tuyệt, không nói lời nào.

Từ sau trận chiến ở Thanh Lan kết thúc, Trục Vân Kiếm Phái ta đã không còn can dự gì đến Tông Môn rồi. Sao các ngươi vẫn không chịu buông tha?

Mục Thiên Tuyệt tức giận hỏi.

Di Dương Tinh Vực chia ba đã lâu, nay đến ngày phải thống nhất lại rồi. Thanh Lan Thánh Địa đã bị tiêu diệt, vậy sao có thể để Trục Vân Kiếm Phái các người tiếp tục tồn tại đây?

Tây Môn Tuyết mỉm cười nguy hiểm hỏi lại.

Mục Thiên Tuyệt cười thảm, đưa ánh mắt nhìn qua tầng tầng lớp lớp chiến hạm, nhìn ra phía sau thấy từng bóng người cực kỳ to lớn của Cổ Man Tộc, nói:

- Chuyện xảy ra ở Thanh Lan Thánh Địa năm xưa, ta đã nghi ngờ phía sau chuyện này có sự chống lưng của Thiên Đình. Bây giờ nghĩ lại, các ngươi quả nhiên làm chó săn cho Thiên Đình.

-

- Tiền bối, lúc này nói những chuyện đó có tác dụng gì nữa?

-

Tây Môn Tuyết hơi nhíu đôi chân mày thanh tú nói.

- Bỏ đi, Nếu như thất bại đã định, ta cũng không cần phải lấy tính mạng của các đệ tử đang bị dồn nơi góc tường ra đối kháng nữa. Trục Vân Kiếm Phái ta nguyện ý quy thuận Thiên Đình, chịu sự sai khiến.

-

Mục Thiên Tuyệt thần sắc u ám, thở dài một hơi rồi nói.

- Vốn cho rằng tiền bối sống lâu biết nhiều, đáng lẽ nên hiểu rõ chuyện thiên hạ. Xem ra vãn bối đã đề cao tiền bối rồi. Thánh Chủ của chúng tôi đúng là đã đánh giá tiền bối vô cùng chính xác.

-

Tây Môn Tuyết cười nói.

- Ngươi như vậy là ý gì?

-

Mục Thiên Tuyệt vẻ mặt sắc lạnh hỏi.

- Thánh Chủ nhà ta nói tiền bối là chính một “mãng phu say mê kiếm đạo”. Đúng là không sai tí nào. Cho đến bây giờ vẫn ngây thơ như vậy, tưởng rằng Lý Trần Tông ta sẽ cho ông con đường sống sao? Lẽ nào ông không biết, trong Di Dương Tinh Vực này, cho dù có làm chó săn cho Thiên Đình thì cũng chỉ cần một con là đủ.

-

Tây Môn Tuyết lắc lắc đầu nói.

- Hừ, hay cho một tên Lý Trần Tông ngươi, thì ra là muốn đuổi cùng giết tận! Mục Thiên Tuyệt ta tung hoành một đời, chưa từng sợ qua ai.

-

- Hôm nay nếu đã không có đường lui, vậy thì đến lĩnh giáo một chút bản lĩnh của Lý Trần Tông các ngươi. Chỉ là không biết lần này các ngươi cả đám cùng lên hay là để người của Cổ Man Tộc lên trước đây?

-

Mục Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng hỏi.

- Không cần kinh động đến người khác, một mình ta là đủ rồi.

-

Tây Môn Tuyết thần sắc không có gì thay đổi nói.

- Ngươi tư chất thiên phú quả là không tệ, tuổi hãy còn nhỏ mà công lực đã đạt đến đỉnh Thánh Giai. Tuy vậy sợ là còn quá sớm để giao đấu với ta.

-

Mục Thiên Tuyệt hơi nghiêng người nhìn Tây Môn Tuyết một chút, lạnh lùng nói.

- Chư vị đồng môn, tại hạ muốn một mình cùng Mục tiền bối giao thủ, mong mọi người chỉ cần đứng xem không nhúng tay vào.

-

Mục Thiên Tuyệt không để ý lời của Mục Thiên Tuyệt mà hướng về đám người Lý Trần Tông dặn dò.

- Được, được, được. Nếu ngươi đã một lòng đi tìm cái chết, vậy thì không thể trách ta được.

-

Mục Thiên Tuyệt bị Tây Môn Tuyết chọc tức, cười lạnh nói.

Dứt lời, Mục Thiên Tuyệt giơ cánh tay lên hướng ra phía sau, rút thanh “thanh sắc trường kiếm” lên.

Tay nắm chặt thanh trường kiếm, trong nháy mắt, phía trước người cùng lúc bừng sáng lên từng tầng từng tầng. Muôn vàn kiếm ảnh như đuổi sóng trục lãng, tất cả đều cực kỳ sắc bén. Bất chợt trên người Mục Thiên Tuyệt lộ ra kiếm ý vừa thâm sâu vừa oai nghiêm.

Tuy rằng trong lời nói của Mục Thiên Tuyệt có chút xem thường Tây Môn Tuyết, nhưng thân là Thần Cảnh khi đối diện với kẻ thù tự nhiên sẽ không chút khinh địch.

“Lanh canh” âm thanh vang lên.

Mục Thiên Tuyệt liền rút thanh “thanh sắc trường kiếm” ra khỏi bao kiếm.

Chỉ thấy áo bào của Mục Thiên Tuyệt tung bay ra ngoài, dường như có một trận kình phong vô hình từ quanh thân hắn thổi ra bốn phía.

Tây Môn Tuyết mặt không biểu cảm nhìn Mục Thiên Tuyệt thi triển xong pháp thuật, lúc này từ trong tay áo lộ ra một bàn tay trắng muốt, nắm lại giữa không trung. Một thanh không phải đao cũng chẳng phải kiếm “binh khí kim sắc” xuất hiện trong tay nàng.

Chạm vào binh khí này, trong chốc lát khí thế toàn bộ cơ thể của Tây Môn Tuyết đột nhiên biến đổi. Tự nhiện sinh ra một luồng sát khí không lời nào có thể diễn tả được sức mạnh của nó.

Nàng ta đem binh khí đó uốn một vòng trong không trung, trước người liền xuất hiện một dải kim sắc hình cánh cung.

Chỉ nghe nhiều tiếng “boong boong boong” vang lên, bên trên hình cánh cung, trước người nàng liền xuất hiện ra nhiều đốm lửa lớn.

Hai bên phía sau nàng hình như đang cùng lúc truyền tới tiếng kêu thảm thiết của không ít người bị kiếm khí vô hình của Mục Thiên Tuyệt phát ra đả thương, gục ngay tại chỗ.

Tây Môn Tuyết không quay đầu lại nhìn, đôi mắt đẹp không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Mục Thiên Tuyệt.

Mục Thiên Tuyệt sắc mặt nghiêm trọng, một tay giơ thanh “thanh sắc trường kiếm” chĩa thẳng vào Tây Môn Tuyết.

Trên thân kiếm phát ra từng luồng thanh quang, không ngừng reo lên. Từ trong lộ ra tinh thần chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

- Nhanh.

-

Mục Thiên Tuyệt trong miệng khẽ hét một tiếng, một tay bấm kiếm quyết, vỗ mạnh một cái lên chuôi kiếm.

“Gào”

Trên “thanh sắc trường kiếm” liền vang lên tiếng to rõ như rồng gầm. Một dải “thanh sắc hình rồng” lập tức phóng ra, biến thành một dải cầu vồng xanh, khí thế hung hãn lao về Tây Môn Tuyết.

Phía Tây Môn Tuyết, trong tay đẩy binh khí lên, đưa ra phía trước, binh khí liền treo lơ lững giữa không trung trước người nàng.

Chỉ thấy trong miệng lẩm nhẩm khẩu quyết, phía trên quanh mình phát ra hào quang kim sắc cực kỳ mãnh liệt. Khí thế trên người lập tức tăng mạnh.

Trước người hai tay trái phải của nàng vẽ hai nửa hình tròn cánh cung, cuối cùng hợp lại với nhau, đẩy mạnh về phía trước.

Chỉ nghe “Vù” một tiếng.

“binh khí kim sắc” kia rung động mạnh một cái, liền phồng lớn gấp trăm lần, biến thành một đạo Cự Binh, phát ra hào quang kim sắc hướng về “thanh sắc hình rồng” mạnh mẽ đâm tới.