Huyền Giới Chi Môn

Chương 1141: Đề Cử Tộc Trưởng (1)




Cùng lúc mà mọi người nhìn lại An Hoa thì cũng có không ít người bắt đầu chú ý đến người bên cạnh hắn là Thạch Mục.

Vừa nồi nếu không phải Thạch Mục ra tay giúp đỡ, ác chiến một trận với thần tướng của Thiên Đình phái đến là Ngự Huy thì e rằng thế cục chưa chắc đã có thể nhanh chóng ổn định lại được.

Màn ác chiến kinh người đó để lại rất nhiều ấn tượng trong mắt của nhiều người. Lúc đó tuy rằng trong lòng vô cùng rung động nhưng vì trước mắt tình hình cấp bách, không quản được nhiều. Mọi người lúc đó chỉ cho rằng Thạch Mục là một vị cao nhân tiền bối nào đó có quan hệ giao hảo với tộc nên ra tay tương trợ. Mặc dù nhìn thấy sức mạnh của Thạch Mục cao thâm khó đoán nhưng dưới này giao tranh ác liệt nên cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

Bây giờ quay đầu nhìn lại, hình dáng của Thạch Mục lại trẻ trung như vậy, cùng đứng sóng vai với An Hoa, xem ra quan hệ của hai người rất gần gũi thân thiết. Lúc này mọi người mới bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về An Hoa lại càng có thêm mấy phần khác lạ.

- Hoa nhi, vị đạo hữu này là?

An Duệ ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn sang Thạch Mục, hỏi An Hoa.

- Thúc phụ, vị đạo hữu này là Thạch Mục, cũng là một người trong Bát Huang Cổ Tộc, tứ trưởng lão của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, đồng thời cũng là người bạn tốt nhất của con.

An Hoa nhìn sang Thạch Mục, thần sắc trịnh trọng giới thiệu.

Mọi người xung quanh nghe vậy, hít sâu vào một hơi, ánh mắt nhìn vào Thạch Mục càng thêm kính trọng.

Một số người già lớn tuổi càng biết rõ Di Thiên Cự Viên Tộc này đại biểu cho điều gì, sắc mặt ngoài biểu hiện sự kính trọng và cảm kích ra còn có thêm vài phần sùng bái.

- Thì ra là tứ trưởng lão của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, thật thất lễ rồi! Hôm nay nếu không nhờ có Thạch đạo hữu ra tay trợ giúp thì e là Viêm Hổ Nhất Tộc tôi chỉ có con đường diệt vong. Đại ân đại đức này không có lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu đạo hữ có gì cần đến, Viêm Hổ Nhất Tộc tôi quyết không từ chối!

An Duệ thần sắc nghiêm nghị chắp tay lại nói.

Tuy rằng đã đánh tan người của Thiên Đình và Lam Tinh Tộc nhưng vì sự việc xảy ra đột ngột, trong tộc không có sự chuẩn bị nên tổn thất không nhỏ. Còn có rất nhiều việc cần làm để khắc phục hậu quả, mấy người trò chuyện đơn giản với nhau vài câu rồi nhanh chóng chia ra hành sự.

………

Đêm khuya ngày hôm đó, trong điện của Viêm Hổ Tộc đèn đuốc sáng trưng.

Lúc này, những người còn lại của Viên Hổ Nhất Tộc và người của các tiểu tộc phụ thuộc đều tụ tập tại đây.

Lam Tinh Tộc bất ngờ làm phản thực sự đã khiến cho toàn bộ Viên Hổ Nhất tộc trở tay không kịp.

Trải qua trận này, những người tinh anh của Viêm Hổ Tộc tổn thất mất gần nửa. Bởi vì lần này xảy ra đúng vào lúc đang tổ chức đại thọ yến của nội tộc nên tổn thất phía nội tộc là nặng nề nhất. Tộc trưởng nội tộc An Dật Sơn và mấy vị trưởng lão đều bị thiệt mạng. Những người có công lực ở mức Thánh Giai cũng chỉ còn lại không đến mười người.

So sánh lại thì ngoại tộc tổn thất nhẹ hơn nhiều.

Cộng thêm trong trận chiến lần này An Hoa đã bộc lộ tài năng của mình cùng với trưởng lão của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc Thạch Mục có khả năng giết chết Thần Cảnh ở đây. Xét về mặt nhân số và khí thế thì lần đầu tiên thế lực của ngoại tộc áp đảo nội tộc.

Người của nội tộc đều có vẻ hơi tức giận và bất bình, tuy nhiên hiện nay thực lực của họ không bằng ngoại tộc nên tự nhiên cũng biết thời thế, không ý kiến ý cò gì cả.

An Hoa và An Duệ đứng ở trên trước nhất, Thạch Mục đứng một bên.

- Chư vị, trải qua trận chiến lần này, thực lực của Viêm hổ Nhất Tộc ta hao tổn nặng nề, đây là kiếp nạn của Viêm Hổ Nhất Tộc ta. Có điều ta cho rằng, đây cũng là một bước ngoặt.

An Duệ nói đến đây, ngưng lại một chút.

Mọi người bên dưới nghe thấy vậy, bắt đầu nhao nhao bàn luận.

Thạch Mục nhìn sang An Hoa bên kia một cái rồi thôi, đứng im như cũ.

- Chư vị, chúng ta cách biệt với thế giới bên ngoài ẩn cư ở Hổ Vương Tinh, nên căn bản không hiểu rõ tình hình ở bên ngoài. Tuy nhiên, An Hoa lần này quay về đã nói cho ta biết tình hình bên ngoài. Hiện nay tình thế trong Thiên Hà Tinh Vực đã thay đổi rất nhiều, mây đen của Thiên Đình đã bao phủ lên cả Tinh Vực, một nửa giang sơn đã bị Thiên Đình chiếm cứ.

An Duệ tiếp tục nói.

Nói đến đây, mọi người đang có mặt ở đây ai ai sắc mặt cũng bắt đầu trở nên có chút khó coi.

Trong đó có một số ít người cũng biết về tình thế hiện nay ở bên ngoài, chỉ là đa số bọn họ đều ôm tâm lý may mắn. Họ cho rằng chuyện này tự nhiên sẽ có tam đại hoang tộc đứng ra đối phó nên nghĩ rằng sẽ không có gì quá nghiêm trọng.

Mà những người của nội tộc trong lòng vốn dĩ có chút giận dữ kia lúc này sắc mặt cũng bắt đầu nghiêm trọng lên.

- Trải qua cơn biến cố lần này, tin rằng mọi người cũng cảm nhận được. Nếu như Viêm Hổ Nhất Tộc ta tiếp tục duy trì trạng thái mai danh ẩn tích tách biệt với thế giới bên ngoài, cho dù vượt qua được kiếp nạn lần này thì đạo lý “môi hở răng lạnh” mọi người chắc chắn biết rất rõ.

- Lần sau Thiên Đình tiếp tục gây sự thì Viêm Hổ Nhất tộc ta hoàn toàn không có khả năng đứng ở ngoài cuộc nữa. Kết cục của việc tiếp tục trốn tránh, cuối cùng chỉ có con đường diệt vong mà thôi.

An Duệ nói đến đây, thái độ nghiêm nghị, dõng dạc nói lớn.

Nghe xong lần phát biểu này, mọi người trong đại điện toàn bộ trầm mặc xuống, không nói gì nữa.

Trải qua đại kiếp lần này, trong lòng mỗi người của Viêm Hổ Nhất Tộc vô cùng trầm trọng, trong đó những người có tâm lý bảo thủ cũng bắt đầu bị lay động.

Sự thật bày ra trước mắt, ngày hôm nay dưới sự liên thủ của Lam Tinh Tộc và Thiên Đình, một Viêm Hổ Nhất Tộc đã từng được vinh danh là một trong Bát Hoang Cổ Tộc của Thiên Hà xém chút nữa đã bị diệt vong. Nếu không phải nhờ có An Hoa và Thạch Mục, e rằng Viêm Hổ Nhất Tộc sẽ bị xóa sổ từ đây.

Ngày nay trong tộc chỉ có duy nhất một người có công lực đạt mức Thần Cảnh là An Dật Sơn cũng đã chết rồi, mặc dù hắn chỉ là một tên Thần Cảnh sơ kỳ nhưng dù sao cũng là cái căn bản để Viêm Hổ Nhất Tộc đứng thẳng.

Có thể nói cái chết của An Dật Sơn đã làm cho sức mạnh của cả Viêm Hổ Nhất Tộc giảm đi không ít, sợ là còn không hơn được một bộ tộc có quy mô trung bình nào đó.