Huyền Giới Chi Môn

Chương 1350: Mẫn mục (2)




Ầm ầm ầm!

Không gian rung lắc kịch liệt, dường như không chịu nổi lực lượng của Thất Bảo Diệu Thụ, bắt đầu sụp đổ.

Sắc mặt Yên La khẽ biến, Thất Bảo Diệu Thụ toát ra quang mang lập tức giảm bớt, không gian mới ổn định lại.

Cao Minh cười ha ha một tiếng, nhấc hai tay lên, bạch quang trong lòng bàn tay bỗng nhiên đại thịnh, bắn ra hai đạo quang trụ bạch sắc to lớn, ngăn cản Thất Bảo Diệu Thụ.

Kim quang trong mắt Thạch Mục lưu chuyển, trong lòng ngẩn ra.

Lần này, hắn coi như đã nhìn rõ rồi, chính giữa hai lòng bàn tay của đối phương, bất ngờ mọc lên một đôi mắt màu bạc!

Mà quang trụ (cột ánh sáng) bạch sắc iu lực kinh người này, chính là bắn ra từ trong đôi mắt này.

Yên La niệm chú, tay ngọc vung lên.

Thất Bảo Diệu Thụ lóe lên quang mang, hào quang bảy màu tản phát ra không tăng cường, bản thể lại nhanh chóng phồng lớn, trong nháy mắt đã phồng lên gấp mấy lần.

Đồng thời, bảy cành cây lóe lên phấn quang, bất ngờ nở rộ từng đóa hoa bảy màu, vô số phù văn nhún nhảy trong đóa hoa, tản phát ra pháp tắc dao động mãnh liệt.

- Đi! - Nàng chỉ điểm ra một cái, trong miệng phát ra một tiếng quát nhẹ"

Tất cả đóa hoa bảy màu lập tức rời khỏi cành cây, đánh về phía Cao Minh.

Sắc mặt Cao Minh khẽ biến, dường như hắn cũng có cố kỵ với những đóa hoa đó mấy phần.

Hắn điểm chân một cái, thân thể bắn ra, hai tay bấm niệm, mi tâm dựng thẳng bạch quang liên tục lóe lên, chớp mắt đã bày xuống bảy bức quang bích (tường ánh sáng) màu trắng trước người.

Phù phù phù!

Đóa hoa bảy sắc đánh đạo thứ nhất vào bức tường ánh sáng, phát ra thanh âm vũ đả ba tiêu (tiếng mưa rơi trên lá chuối), nhanh chóng xuyên thủng.

Quang bích (bức tường ánh sáng) bạch sắc thiên sang bách khổng (Thiên sang bách khổng: Bị phá hoại nặng nề) lóe lên quang mang, ầm ầm vỡ vụn tiêu tán, hóa thành một trận quang vũ bạch sắc sáng lạn, có điều đóa bảy màu này cũng mờ đi một chút, nhưng lại không dừng lại một chút nào, đạo thứ hai đánh ra.

Từng tấm quang bích (bức tường ánh sáng) bị phát vỡ, có điều quang mang của đóa hoa bảy sắc cũng nhanh chóng trở nên nhạt đi, cuối cùng lúc đánh đạo thứ sáu thì tiêu tán ra.

Thạch Mục nhìn hai người giao chiến, trong lòng nhất thời do dự không quyết, có nên tiến lên trợ chiến hay không, giúp Yên La chỉnh đốn người này.

- Người này ta đến đối phó với hắn, ngươi vào trong Ngũ Hành Ma Quật trước đi! - Thanh âm của Yên La vang lên trong tai Thạch Mục.

Thạch Mục gật đầu một cái, Yên La rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, mặc dù không chỉnh đốn được người này, tự bảo vệ mình cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Hắn quay người liền muốn bay vào trong thông đạo không gian, sau một khắc, vẻ mặt ngưng trọng, Thiên Phiên Côn trong tay lập tức phóng ra kim quang đại thịnh, quét ngang ra.

- Người nào! Cút ra đây cho ta!

Một đạo côn ảnh kim sắc hiện ra, đánh vào hư không gần thông đạo không gian.

Côn ảnh kim sắc tốc độ cực nhanh, gần như là chớp mắt đã tới, nhưng lúc này, chỗ hư không đó chấn động, bạch quang lóe lên, lập tức vỡ vụn ra, một thân ảnh lén lén lút lút hiện ra.

- Triệu Tiễn, là ngươi! - Thạch Mục gầm lên một tiếng, trong lòng lóe lên một tia hoảng hốt.

Xem ra Triệu Tiễn chắc chắn cũng biết chuyện của Ngũ Hành Cương Đồ Vực, còn không xa vạn dặm lần theo dấu vết đến nơi này, hiển nhiên cũng đang chú ý đến Ngũ Hành Ma Quật.

Kết hợp với lời kể của Yên La lúc trước, cái gọi là Thiên Mục Tiên Tướng này, chắc chắn là Triệu Tiễn tìm đến, truy theo dấu vết của hắn.

Triệu Tiễn bị phá ẩn thân, không một chút do dự, thân thể lâp jtuwcs hóa thành một đạo độn quang màu đỏ, bay về phía thông đạo không gian.

Thạch Mục thấy vậy, thân hình cũng theo phi độn bay ra, ra sau tới trước đuổi kịp Triệu Tiễn.

Bên ngoài thân bị bạch quang bao trùm, giơ tay lên đánh ra một quyền.

Phần phật.

Một quyền ảnh bạch sắc lớn chớp hiện, lực lượng cường đại chấn động trong nháy mắt đã lấp đầy không gian trong phạm vi trăm trượng, không khí lập tức ngưng đọng lại.

Ầm ầm!

Quyền ảnh bạch sắc rơi trên độn quang màu đỏ, bề ngoài độn quang hiện ra một tầng quang mạc (màn sáng) màu đỏ, nhưng chỉ là chợt lóe lên, cũng lần lượt tán loạn ra.

Thân hình Triệu Tiễn từ trong nhảy ra, thân hình vẫn chưa ổn định, liền bị một cỗ cự lực tốc độ nhanh hơn độn quang đánh bay ra.

Có điều trên người hắn chợt phát ra một mảng kim quang rực rỡ, ngăn chặn quyền ảnh bạch sắc, rơi ở bên ngoài mấy chục trượng, phồng ngực hơi phập phồng, thoạt nhìn cũng vẫn chưa bị thương.

Thạch Mục nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Triệu Tiễn trong khoảng thời gian này, thực lực lại tiến bộ rất nhiều, nếu như đổi lại là trước đây, cũng không làm ra một chút không hao tổn tiếp nhận một quyền này của hắn.

Hắn hừ lạnh một tiếng, sát ý trong lòng càng thịnh, thân thể khẽ động, đang muốn bay ra.

- Đợi một chút! Thạch Mục, ngươi xem đây là gì? - Nhãn thần của Triệu Tiễn lóe lên một cái, trong tay nhiều hơn một quả cầu bạch sắc trống rỗng, trên mặt lộ ra ý cười đắc ý.

Trong quả cầu bachj sắc có một nhân ảnh, bất ngờ chính là Chung Tú.

Hai tay bị trói, buộc trên một cột đá, không nhúc nhích.

Thạch Mục nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trầm xuống, thân hình dừng lại.

Ở phía xa, Yên La chú ý đến biến cố của Thạch Mục bên này, thần thức quét qua, hiểu được toàn bộ tình hình của Thạch Mục ở đó.

- Cút ra! - Ánh mắt nàng như dao nhìn Cao Minh, khẽ quát một tiếng, hào quang sau đầu lóe lên, hiện ra một cái vòng sáng bảy màu.

Ánh sáng trong vòng sáng bảy màu lóe lên, “vù” một tiếng, vô số tia sáng bảy sắc từ trong đó bay ra, phát ra tiếng xé gió vô cùng chói tai, phối hợp với Thất Bảo Diệu Thụ, đánh về phía Cao Minh.

Đồng thời đôi mi thanh tú cau lại, trong lòng có chút không cam tâm.

Nếu không phải là không gian này vô cùng yếu ớt, không có cách nào tiếp nhận toàn bộ lực lượng của nàng, rất nhiều bản lĩnh uy lực cường đại không có cách nào thi triển được, nàng sớm đã đánh bại Cao Minh rồi.