Huyền Giới Chi Môn

Chương 1351: Vạch trần (1)




- Bảo Hoa Tiên Tử, mặc dù có chút chiếm tiện nghi của cô, có điều, vẫn mong cô tiếp tục ở lại đây. - Cao Minh thản nhiên cười, hai tay lập tức giơ ngang trước người.

Sau một khắc, lòng bàn tay xuất hiện một đôi mắt ngân sắc bỗng nhiên bạch quang đại thịnh, vô số phù văn bạch sắc từ trong đó ùn ùn ra, ở phía sau người đan xen lượn lờ, ngưng tụ ra một đôi đồng tử hư ảnh mà trắng cực lớn.

Những ánh sáng bảy sắc kia vô cùng nhanh chóng, lú này đã đâm đến trước người Cao Minh chỉ còn cách vài thước, liền nhìn thấy sắp xuyên qua thân thể, có điều trên mặt Cao Minh lại khoong có chút sợ hãi nào.

Hắn khẽ quát một tiếng, hai lòng bàn tay lóe lên ngân quang.

Hai đồng tử bạch sắc phía sau hắn bỗng nhiên lóe lên một cái, trong con ngươi bắn ra một mảng sóng gợn quỷ dị, nhanh như chớp đã bao phủ lấy Yên La vẫn còn phát ra công kích.

Dưới sự bao phủ của sóng gợn màu trắng, Yên La và tất cả những công kích mà nàng phát ra trong nháy mắt đã chậm lại, tốc độ những tia sáng bảy màu bắn ra chậm hơn mấy lần.

Thân hình Cao Minh bay về phía bên cạnh, nhẹ nhàng tránh được tất cả những công kích của Yên La,

Thân thể hắn rung lên, một đôi đồng tử hư ảnh màu trắng sau lưng hắn cũng theo đó mà di động, làn sóng quỷ dị tản phát ra cũng lập tức biến mất, thân thể Yên La lập tức khôi phục lại bình thường.

- Thời gian pháp tắc! Mẫn Mục Thần Thông của ngươi đã tu luyện đến mức này rồi! - Đồng tử của Yên La co lại, nói.

- Chỉ là tỉm hiểu một chút sơ sơ về thời gian pháp tắc thôi, mong Bảo Hoa Tiên Tử chỉ giáo nhiều hơn. - Thân hình của Cao Minh ngăn ở trước mặt Yên La, ngữ khí bình thản nói.

Nhãn thần của Yên La lóe lên, bỗng nhiên tức giận quát lên một tiếng, Thất Bảo Diệu Thủ lóe lên hà quang, một lĩnh vực bảy sắc hiện ra, trùm về phía Cao Minh.

Thần tình của Cao Minh lập tức trở nên ngưng trọng mấy phần, trong miệng niệm chú.

Đôi đồng tử lớn màu trắng sau lưng lóe lên, lại một lần nữa bắn ra mảng lớn làn sóng màu trắng, đụng vào lĩnh vực bảy màu của Yên La.

Xa xa thanh âm đại chiến của Yên La và Cao MInh, còn có tiếng lực lượng khổng lồ chập chờn ầm ầm truyền đến, có điều Thạch Mục và Triệu Tiễn cũng không có để ý.

- Lần trước không phải ta đã nói rồi sao? Triệu Linh Tú ở trong tay của Thiên Đình bọn ta, ngươi cho rằng lần này ta tới, sẽ không có chuẩn bị từ trước sao? Hừ, hiện tại nữ nhân của ngươi sống chết chỉ ở trong một ý niệm của ta, chỉ cần ta bóp nát cái Truyền Tấn Ảnh Cầu này, thủ hạ của ta sẽ lập tức giết Triệu Linh Tú! - Triệu Tiễn tay nắm quang cầu bạch sắc, trong miệng cười ha ha rất lớn.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn chằm chằm vào quang cầu bach sắc, thần tình trên mặt biến ảo, cuối cùng nghiến răng, dường như thỏa hiệp.

- Ngươi muốn cái gì? - Hắn chậm rãi nói.

- Yên tâm, ta sẽ không yêu cầu quá nhiều đâu, ngươi mở ra thông đạo của Ngũ Hành Ma Quật, ta chỉ muốn đi vào trong cùng ngươi, đến trong đó chúng ta cạnh tranh công bằng, xem xem rốt cuộc là người nào có thể hiểu rõ được huyền bí cuối cùng của Cửu Chuyển đại thành trước một bước. - Trong mắt Triệu Tiễn lóe lên một tia đắc ý, tiếp tục nói.

Mặc dù nói như vậy, tay cầm viên cầu bạch sắc của hắn, chẳng khác nào nắm được con át chủ bài mạch máu của Thạch Mục, đâu có công bằng gì mà nói.

- Được, ta đồng ý với ngươi. - Sắc mặt Thạch Mục vô cùng khó coi, có điều vân chầm chậm gật đầu, nói ra từng chữ một.

Trên mặt Triệu Tiễn càng đắc ý hơn.

- Ngươi đứng ở đó đừng có cử động, ta vào trong không gian thông đạo trước! - Hắn quát Thạch Mục lạnh một tiếng, thị uy giơ giơ viên cầu bạch sắc trong tay lên.

Sắc mặt Thạch Mục tái xanh, có điều đành phải đứng nguyên tại chỗ.

Thân thể của Triệu Tiễn bắn ra, bay qua thân thể của Thạch Mục, rơi xuống trước thông đạo không gian, hỉ sắc trên mặt lóe lên, đang muốn bay vào trong đó.

Lúc này, sau người hắn một tiếng huýt gió rền vang đến.

Triệu Tiễn cả kinh, thông suốt quay đầu lại, sắc mặt đại biến.

Thân hình Thạch Mục không biết từ lúc nào xuất hiện sau người hắn, nhãn thần vô cùng băng lãnh.

Phiên Thiên Côn trong tay hắn kim quang đại thịnh, mang theo uy thế vô tận, đánh xuống đầu Triệu Tiễn.

Một cỗ uy áp vô cùng to lớn ầm ầm bộc phát, đem không gian trong phạm vi trăm trượng toàn bộ ngưng đọng lại thành thực thể, thân thể Triệu Tiễn trầm xuống, giống như bị ngọn núi cao lớn vạn trượng đè ép lên người, dĩ nhiên là không có cách nào nhúc nhích được.

- Ngươi... - Hắn tức giận gầm lên một tiếng, nâng viên cầu bạch sắc trong tay lên, làm bộ muốn bóp.

Nhưng Thạch Mục một chút cũng không thèm để ý đến, Phiên Thiên Côn hóa thành một đạo tia chớp kim sắc, đánh về phía Triệu Tiễn, mắt thấy liền muốn đánh vỡ đầu Triệu Tiễn.

Lúc này, một đạo sóng bạch sắc vô cùng nhanh chóng từ phía xa bắn tới, bao trùm lấy thân thể của Thạch Mục.

Động tác của Thạch Mục lập tức chậm lại mười phần, tốc độ hạ xuống của Phiên Thiên Côn cũng bỗng nhiên chậm lại.

Đằng xa, sắc mặt Cao Minh trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hai con ngươi lớn màu trắng ở sau lưng hào quang rung lên, bỗng nhiên xuất hiện hai vết bứt đỏ thắm.

Triệu Tiễn vô cùng vui mừng, thân hìng thoắt một cái, giống như người cá cắn ra từ dưới Phiên Thiên Côn, vừa lóe lên đã nhập vào trong thông đạo không gian.

Làn sóng bạch sắc tiêu tán ra, thân thể Thạch Mục khôi phục lại như bình thường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Cao Minh, chỉ thấy lúc này đang bị lĩnh vực bảy sắc bao vây, đương nhiên là hắn vừa mới phân tâm nhúng tay vào Thạch Mục bên này, bị Yên La nắm bắt được thời cơ, lúc này dường như lại rơi vào thế hạ phong.

Thạch Mục thu hồi tầm nhìn, bông giậm chân một cái, thân thể cũng bắn ra, bay vào trong thông đạo không gian.

Chỉ cảm thấy được bạch quang trước mắt lóe lên, tạm thời không nhìn thấy gì, thân thể liền rơi vào trong hư khoong.

Một lát sau, hai chân hắn lại một lần nữa rơi vào một chỗ, thân ảnh uất hiện ở trong sa mạc rộng lớn vô ngần.

“Phù” một tiếng.