Huyền Linh Ký

Chương 146: Thất bảo




Cót két!

Đầm lầy hoàn toàn băng hóa, cũng không biết là băng phong dày bao nhiêu nhưng phạm vi lớn đến ba dặm, để Dương Thiên nói cũng không nên lời. Huyền chân cảnh bất quá huyền linh thuật cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Dương Thiên cũng không biết được Hà Tuyết Nguyệt đặc thù, nhưng trong mắt hắn đây là người cùng thế hệ mạnh nhất mà hắn gặp qua, thậm chí có thể là mạnh nhất Đông Nam Vực cũng không bất ngờ.

Răng rắc!

Lớp băng phong dày không biết bao nhiêu kia, ở vị trí trung tâm bỗng lan ra từng đầu vết nứt to dài, giống như có vật gì đó đang đội băng chui lên.

Cọt kẹt!

Da lưng màu vàng kim sần sùi nổi bật trong nên băng tuyết trắng, cái bụng cùng da cổ hơi phồng lên lại mang một ánh bạc không chói lóa.

Không có tiếng chào hỏi nào cả, Dương Thiên chỉ thấy đột ngột ở Hà Tuyết Nguyệt trước mặt hiện lên một lớp tường băng, sau đó lấy tốc độ không hợp thói thường bay đến Thất bảo thiềm thử.

Nó tấn công rồi, không một lời báo trước, đến ánh mắt cũng không bắt kịp chuyển động.

Tốc độ tấn công của chiếc lưỡi gần như đạt đến tốc độ âm thanh, như vậy thì ánh mắt của Dương Thiên phải bắt được một chút mới phải, có điều Dương Thiên lại hoàn toàn mờ mịt không thấy gì cả.

Nếu như đòn đó mà nhắm tới Dương Thiên thì hiện tại hắn đã nằm gọn trong miệng của thiềm thừ rồi.

Dương Thiên siết chặt trường thương, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra tay, từng sợi hắc khí không một tiếng động kích phát.

Hà Tuyết Nguyệt động tác không chút nào ngừng lại. Ba dặm băng phong lúc này giống như bị nàng nhấc đi lên, ở trung tâm thiềm thừ không ngừng hội tụ lại, giống như muốn biến thành một cái lồng giam.

Răng rắc!

Tường băng sụp đổ, bị thiềm thừ nhấc một chân trước đánh nát. Thân hình to lớn kia ẩn chứa đi vô hạn lực lượng, có điều tốc độ cũng rất chậm chạp.

Dương Thiên ‘truy nguyệt bộ” triển khai, cấp tốc đến bên người thất bảo thiềm thừ, một thương đâm ra, nhằm ngay cổ họng một thương.

Leng keng!

Hỏa tinh tung tóe, trưởng thương va chạm vào làn da ngân sắc liền không tiến được bước nào.

Dương Thiên giật mình một cái, lập tức rút lui, vòng qua vị trí khác. Lập tức chỗ hắn vừa đứng bị nện ra một cái lỗ to lớn, sâu đến cả mét khe rãnh.

Leng keng!

Dương Thiên trường thương hướng xương sống của thiềm thử chặt xuống, khí thế mười phần, nhưng cũng không thể lưu lại dù chỉ là một vết xước.

Đây là phòng ngự kiểu gì vậy?

Mặc dù trường thương của Dương Thiên chỉ là cấp hai huyền binh, nhưng kết hợp cùng với huyền khí thì yêu thú cấp bốn cũng phá phòng được chứ. Hắn ở trong bí cảnh nhất thương nổ đầu không ít yêu thú cấp bốn mà, nhưng gặp phải thiềm thử này ngay cả một vết xước cũng không lưu lại, không biết là thế nào.

Dương Thiên không dám một chỗ ở lâu, chuyển vị không ngừng, bởi vì hắn cũng không biết là ảnh hóa có chống chọi được cái lưỡi siêu thanh kia hay không nên cũng không dám mạo hiểm.

Băng tuyết không ngừng vươn lên giống như măng mọc sau mưa, muốn đem thiềm thừ cho đóng kín lại.

Có điều vừa mới băng hóa một cái, thiềm thừ lắc mình một lần liền đem băng đá đánh tan ra, cũng không gây tổn hại cho nó được kiểu gì.

Dương Thiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội đó rồi, vừa mới vỡ nát từ băng đá ra, tầm nhìn trong khoảnh khắc liền không khác gì bị mù, thân là người có kinh nghiệm sẽ không bao giờ sai.

Trường thương như một mũi khoan lao tới, nhắm thẳng mắt trái của thiềm thừ đánh vào. Mắt luôn là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể của bất cứ loài nào, hơn nữa nó nối thẳng não bộ, là tử lộ thẳng nhất mà ai cũng phải đề phòng.

Keng!

Đáng tiếc cũng không như Dương Thiên tưởng tượng đơn giản như vậy. Mũi thương còn chưa chạm vào mắt của nó, liền bị một cỗ lực lượng bắn ngược mà ra, thật giống như có người mang huyền khí nén lại ròi ra trọng quyèn vậy.

Vừa bị đánh bay, lần này Dương Thiên ở trên không trung, hệt như một miếng mồi ngon béo bở treo trước mắt, thiềm thừ làm sao bỏ qua cơ hội được, lưỡi của nó lấy tốc độ không hợp thói thường phóng tới.

Xoạt!

Huyết dịch văng tung tóe, nhuộm thẫm cả nền băng.

Rít!

Dương Thiên tiếp đất, lập tức kéo dài khoảng cách ra, ánh mát phức tạp nhìn rơi xuống dưới đất đầu lưỡi.

Trong khoảnh khắc mà hắn mơ hồ nhìn thấy công kích thì Hà Tuyết Nguyệt điều khiển một khối băng cứt đứt đầu lưỡi của thiềm thử, cứu hắn một mạng.

Dương Thiên lui lại tới chỗ của Hà Tuyết Nguyệt, khối băng kia mỏng như một tấm kính, bên trên còn có mấy cái đường vân mờ nhạt, giống như một lưỡi đao lơ lửng ở trong lòng bàn tay của Hà Tuyết Nguyệt.

Đây là băng do Hà Tuyết Nguyệt ngưng tụ mà thành, hơn nữa giống như có tinh lọc để có được sức mạnh to lớn hơn.

Dương Thiên trong đầu đánh giá, rất nhanh trở lại với chiến đấu. Hắn cất trường thương đi, đã nó không thể phá phòng được thiềm thừ thì dùng cũng vô dụng, thay vào đó là lấy ra một thanh cấp ba trung phẩm đơn đao, cán dài giống như một loại biến thể của trảm mã đao.

Cả hai cũng không giao tiếp gì cả, nhưng giống như đã thống nhất trước rồi, cả hai đồng thời động.

Hà Tuyết Nguyệt chủ động để khoảng cách hơi giãn một chút, so với Dương Thiên chậm nửa bước, một tay băng đao xoáy tròn, tay kia ngưng tụ từ từ khối băng đao khác.

Phốc!

Lại một khối lưỡi của thiềm thừ rơi xuống đất, mảnh băng đao kia quay trở về, nhưng để ý kỹ sẽ thấy một đường nứt nhỏ cùng với khuyết thiếu đi một đầu nhọn.

Dương Thiên đã đến bên cạnh thiềm thừ, trường đao vung vẩy, toàn lực mà chém. Hoa tinh văng tung tóe, ở trên ngực của thiềm thừ lưu lại một vết xước nông, một lớp bầy nhầy dịch nhớt trào qua, lập tức đem vết xước kia biến mât như chưa bap giờ tồn tại.

Phốc!

Bang đao bay sát mét của thiềm thừ, cắt hạ xuống một khối lưỡi của nó nữa.

Dương Thiên động tác cũng không có ngừng, một đao lưu lại một vết xước là đủ rồi. Hắn dùng toàn lực mà chém, một giây chém ra mười hai đao, một giây đi qua liền lộ ra một đường vết cắt, sâu tới..ba li.

Cót két!

Thiềm thừ rống giận, tiểu nhân loại tóc vàng này làm cho nó thấy..ngứa. Tức chết đi được, mà tiểu nữ hài kia cắt lưỡi của nó ba lần, đau nhức không thôi.

Thiềm thừ nhấc chân của mình lên, hướng Dương Thiên đạp ra một cái, giống như đạn pháo nổ vang, uy lực kinh người. Dương Thiên thật sớm là ra tránh né cũng bị cỗ lực lượng này đạp bay đi trăm mét, bàn chân dẫm vỡ mấy lần băng tuyết.

Còn tốt là ảnh hóa gia thân cùng thung mộc công cho công lao, cũng không là Dương Thiên bị thương.

Hà Tuyết Nguyệt băng đao giống như ngưng tụ hình thành, toát ra lam sắc ánh sáng, đường vân cũng giống như kết nối với nhau thành chữ gì đó.

Băng đao nhắm ngay vị trí mà Dương Thiên vừa mở, tốc độ nhanh đến không hợp thói thường.

Ngọt lịm tiếng cắt vang lên, toàn bộ băng đao giống như đâm sâu qua lớp da dày đặc găm vào trong cơ thể của thiềm thử, đỏ thẫm màu máu thấm ra phía ngoài, nổi bật trên nền da ngân sắc.

Hà Tuyết Nguyệt thân hình như lôi điện, chớp mắt vượt qua trăm mét đi đến thiềm thừ trước mặt, thuôn dài như ngọc bàn tay hóa thành chưởng ấn, đánh thêm một đòn vào trong khối băng đao kia.

Rít!

Thất bảo thiềm thử rít lên đau đớn, trên da của nó từng cái khối xù xì kia lúc này giống như được nạp căng điện bóng đèn, phá ra ánh sáng ngày một chói lóa.

Dương Thiên vừa mới ổn định thân hình, còn muốn tiếp tục đến đánh mấy cái, liền thấy thất bảo thiềm thừ ngày một sáng, Hà Tuyết Nguyệt thân hình cách hắn chỉ có mười mét, dưới chân còn quấn lấy thiềm thừ lưỡi dài, lôi kéo.

Lập tức làm ra phản ứng, Dương Thiên một đao hạ xuống chém đứt thiềm thừ cái lưỡi, một tay quấn ngang hông của Hà Tuyết Nguyệt kéo đi.

Một bức tường băng cũng không biết có bao nhiêu lớn đột ngột nâng lên ở phía sau của hai người.

Oanh két!

Liên miên không dứt tiếng nổ lớn, cùng vô hình sóng huyền khí nhấc lên, thổi bay hai người về phía bờ của đầm lầy.

Trời đấy một mảnh sương trắng cùng với mùi khét bốc lên nghi ngút.

...

Thất bảo thiềm thử huyết mạch thần thông: bảo quang thủ hộ.

Giống như ngươi khai quật một cái kho báu, trước khi đến được với kho báu thì cũng phải trải qua vô vàn bẫy rập, thất bảo cũng chính là bảy loại bảo vật, đương nhiên phải có thủ hộ rồi.

Chính là loạn đạn vừa mới bắn qua, đem băng đá cũgn bắn thành cái sàng, may mắn mà Dương Thiên chạy nhanh cùng với băng của Hà Tuyết Nguyệt dày đặc, cũng chỉ bị bắn quá mấy cái, đốt cháy vài cái lỗ máu mà thôi.

Dương Thiên đúng là một trận nhe răng, trong phạm vi một dặm mà trúng phải điểm yếu một tia thôi cũng đủ để toi đời rồi.

Đương nhiên thì bị thương chỉ là Dương Thiên mà thôi, Hà Tuyết Nguyệt cũng không có chút nào bị thương cả, nàng còn đứng dậy từ khi vừa mới tiếp đất kìa.

Đi đến khu vực thiềm thử đứng ở trung tâm, xung quanh đúng là bị đốt cháy lỗ chỗ kín mít, giống như một cái mặt trời tỏa răng tăm nghìn tia nắng, xuyên thủng qua lớp băng dày đặc.

Bên dưới lớp băng chính là mặt đầm lầy đốt lên mùi cháy khét, mước đã cạn không còn một mống.

Thất bảo thiềm thừ vẫn đứng nguyên ở vị trí đó, duy trì tư thế ngửa mặt lên trời, trên lưng từng cái “bóng đèn” hiện tại hoàn toàn biến mất, làn da trở nên mềm mịn không thôi.

Răng rắc!

Hà Tuyết Nguyệt một tay gõ nhẹ thiềm thừ, giống như băng đá nát vụn, sau đó thất bảo thiềm thừ hóa như bị lột da ném trên mặt đất. Toàn bộ phía bên trong nó đều bị Hà Tuyết Nguyệt đóng băng rồi đánh nát đi rồi.

Hà Tuyết Nguyệt nhấc lên tấm da, sau đó dốc ngược, lỉnh kỉnh mấy vật rời xuống, từng vật đều có màu sắc khác nhau rõ ràng.

Thất Bảo Thiềm Thừ, đương nhiên là phải có thất bảo rồi.

Thiết vàng chính là da lưng, thiết bạc chính là da bụng. Hai món đồ này chính là thất bảo bên trong giá trị nhỏ nhất vật, cỡ khoảng vài vạn đồng vàng đi, dù sao cũng là đồ khan hiếm nên Dương Thiên không biết giá trị cụ thể.

Hà Tuyết Nguyệt lấy từ bên trong một cái lạnh như băng đồ vật, trắng bóc không ngừng tỏa ra hàn khí, so dưới chân băng tuyết còn lạnh. Cho nên Dương Thiên hiếu kỳ nhìn xem, cũng hiểu được đây là vật nàng muốn tìm.

Dài hơn hai mét rưỡi khoảng chừng, giống như một ống tre hơi cong, phân biệt ra từng khúc một, đặc biệt ở tại chính giữa còn có một viên ngọc lớn hơn bàn tay, giống như khảm nạm vào trong khúc tre này vậy.

“Băng cốt?”