Huyền Linh Ký

Chương 147: Nguyền rủa




Băng cốt chính là một trong thất bảo của thiềm thử, hơn nữa còn là thứ có giá trị nhất, đương nhiên đây là đối với huyền giả băng hệ huyền khí mà thôi.

Băng cốt cũng không như sáu bảo vật khác của thiềm thử, không phải là sinh ra đã có, mà là chậm rãi ngưng tụ mà thành, nhưng cũng không phải là yêu thú yêu hạch.

Thất Bảo thiềm thử yêu hạch chính là Tinh Não cơ, cũng chính là trong đầu của nó não, khối bảo thạch hai màu nâu đỏ này.

Còn về phần băng cốt chính là tinh túy nhất của thất bảo thiềm thử ngưng tụ, nó chủ động ngưng tụ mà ra, cho nên chất lượng cực cao.

Mỗi lần thăng một cấp, băng cốt lại hình thành một khối thay vào trong xương sống, đợi khi chín đốt xương sống hoàn thành, thất bảo quy tụ sẽ đột phá yêu vương cấp độ.

Đương nhiên bốn đốt xương sống này tương đương với cấp năm vật liệu mà thôi, quý thì quý nhưng cũng không đến nỗi Hà Tuyết Nguyệt bắt buộc phải cầm chứ. Dương Thiên lập tứ xuy xét ra ngọn nguồn vấn đề, là từ viên ngọc đính trên xương sống kia.

Dương Thiên thấy Hà Tuyết Nguyệt tu luyện cũng không tiện nhìn nàng mà kiểm tra một chút sáu bảo vật còn lại.

Toàn bộ đều là cấp bốn vật liệu, Tinh Não là thổ thuộc tính bảo vật, bộ da thiết vàng thiết bạc chính là kim thuộc tính, băng cốt chính là thủy thuộc tính diễn sinh, hai mắt của nó chính là hỏa thuộc tính diễn sinh một đỏ một trắng, thạch anh cùng xà cừ. Cuối cùng là gan độc, chính là mộc hệ diễn sinh bảo vật san hô, nhưng mộc hệ này lại là chi nhánh độc vật.

Giá trị ước chừng mấy chục vạn thậm chí cả trăm vạn đồng vàng, đúng là cũng đáng giá không thôi. Nhưng Dương Thiên sẽ không mang đi bán đâu, hắn vừa vặn có thứ cần dùng đến nữa kìa.

Vù vù!

Dương Thiên đem bảo vật thu, lại nhìn tới Hà Tuyết Nguyệt đang tu luyện, khí thế lại không ngừng kéo lên. Dương Thiên nhíu mày không thôi.

Làm gì?

Lại muốn đột phá?

Nhớ không nhầm thì mới qua một tháng thời gian mà thôi, làm sao nàng lúc này lại muốn đột phá cấp sáu rồi? Tốc độ này cũng là quá nhanh đi chứ.

Làm người có một lần kinh nghiệm rồi, Dương Thiên cảm xúc cũng không quá mãnh liệt, hắn kiến thức trong một tháng này tăng lên nhiều lắm, rõ ràng không phải ai cũng đột phá như Hà Tuyết Nguyệt Vậy.

Lập tức từ trong nhẫn chứa vật lấy ra huyền thạch, trong phút chốc hình thành tụ khí trận. Trước đây ở trong băng tuyết thế giới huyền khí nồng đậm không nói, hiện tại huyền khí không bằng, cho nên Dương Thiên trực tiếp xây dựng đại hình huyền trận.

Đem trăm dặm huyền khí hội tụ đến, thậm chí bổ sung mấy trăm viên huyền thạch. Nhớ tới nàng đột phá lúc trước động tĩnh, cũng ước tính là đầy đủ.

Huyền khí bắt đầu hóa thành cuồng phong, giống như dòng chảy thác nước ồ ạt đổ vào Hà Tuyết Nguyệt, trên người nàng lam quang phát ra ánh sáng chói mắt.

Dương Thiên thậm chí nghe được từng tiếng tim đập phanh phanh nổ lớn, đúng là thân thể bị kích thích mà đột phá, một mảnh sinh cơ bừng bừng nhanh chóng rèn luyện thân thể của nàng.

Đột phá như thế rõ ràng so với huyền biến cảnh khác nhanh gấp cả trăm lần.

“Không đúng!”

Dương Thiên hốt hoảng, Hà Tuyết Nguyệt lúc này sắc mặc tái nhợt, trên mái tóc gọn gàng kia kết lên một tần băng sương mờ nhạt. Nàng tại đột phá, nhưng giống như gặp phải cái gì đó trục trặc vậy.

Trên người Hà Tuyết Nguyệt đột nhiệt hiện lên “một ngọn lửa” lam sắc bừng bừng nhưng lại lạnh cóng tâm can. Trong mơ hồ Dương Thiên có thể trông thấy một hình quái điểu hiển hiện, nhưng quả thật là không thể nhìn rõ được hình dáng.

“Đó là nàng huyền linh sao?”

Dương Thiên quan sát kỹ càng, con ngươi không khỏi coi rụt lại, bên trên “ngọn lửa” xanh lam, quấn quanh một sợi mỏng manh sợi tơ màu xám trắng, giống như đang “lây nhiễm” cho huyền linh vậy.

Quả thật là cảnh tượng chưa từng nghe cũng chưa từng thấy bao giờ. Kỳ thật cảnh tượng này cho dù là ở Hồn điện cũng hiếm người biết đến, nói gì tới kẻ vừa xuyên không nửa năm như Dương Thiên.

Dương Thiên mặc dù có lòng muốn lên tới hỗ trợ, nhưng còn không biết bắt đầu từ chỗ nào, cùng với làm như thế nào. Chỉ có thể vừa cảm nhận, vừa gấp vừa chắc lựa đường mà làm.

Huyền khí hấp thu tỏ ra càng mạnh mẽ, huyền khí chen chúc vào trong cơ thể của Hà Tuyết Nguyệt, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Sương trắng dần dần báo phủ toàn cơ thể của Hà Tuyết Nguyêt, còn huyền linh kia thì bị sợi dây màu xám trắng chói buộc, giống như đang từ từ kéo nó hồi trở lại linh hải.

Có điểm giống với hồn độc ở Bàn Tiến Minh, màu sắc có thể là khác biệt một chút, hơn nữa biểu hiện cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Ngang!!!

Huyền linh giống như cất lên một tiếng gọi thanh cao, có tức giận cũng có không cam lòng. Băng sương vỡ vụn, tán loạn biến mất đồng thời “ngọn lửa” cũng bị bóp tắt, kéo chìm vào trong linh hải.

Dương Thiên vốn còn muốn thử dùng hỗ độn châu hỗn độn khí tới thử một lần, nhưng theo băng sương vỡ nát, quần áo tán vụn, Dương Thiên bước chân lập tức định trụ, con mắt tràn ngập không thể tin được.

“Kia là..Họa Tổ?”

Họa Tổ, chính là Dương Thiên trọng tâm nghiên cứu thời gian vừa qua. Hắn đối với Khoa Đẩu Tự đã miễn cưỡng ghi được thừa thiếu bốn chữ rồi, cũng có thể nếm thử Họa Tổ, nhưng luôn luôn cảm giác thiếu thốn vật gì đó mà không thành công.

Nói cũng hợp tình hợp lí, bởi vì đây chính là Văn Lang cổ quốc tinh túy nhất truyền thừa, kết tinh của một trong chín đại cổ quốc, cùng yêu thú thời đại đỉnh cao vật lộn, đủ để thấy sức mạnh đáng sợ như thế nào.

Dương Thiên mới nghiên cứu mấy tháng mà thôi, liền có thể làm ra thành công mới là bất hợp lí ý chứ.

Khoa đẩu tự cùng huyền văn liên quan rất nhiều, càng giống như huyền văn là nó chia nhỏ vô số lần vậy. Dương Thiên cũng thành công dùng sáu vạn huyền văn “nhái” ra đến một chữ “Nhanh”.

Nhưng đã là “tự” là dùng “vẽ” chứ không phải “viết” ở đây liền có thâm ý. Họa Tổ ở trên cơ thể người hình thành đồ án hoàn chỉnh, mặc dù vuông, xoắn, cong nhẹ là chủ yếu, thiếu đi mấy phần mềm mại, nhưng vừa nhìn liền hiểu ngay ý tứ ở trong đó là gì.

Đó không đơn giản là đem chữ viết đi ra, mà còn sắp xếp cùng bố cục kỳ công cho đến hình thành một bức đồ án.

Còn “Tổ” ở trong này ý nghĩ rất rộng. Vẽ một bức đồ án lên thân liền có sức mạnh sao?

Đương nhiên là không rồi.

Còn cần “tế tổ” nghi thức, đem huyền linh ở trong đồ án liên kết với “Tổ Thần”, xin người ban cho sức mạnh, như vậy mới coi là một lần Họa Tổ hoàn thành.

Dương Thiên không biết “’Tổ Thần” này là vị nào, nhưng đồ án ở trên lưng của Hà Tuyết Nguyệt hắn lập tức nhìn hiểu.

Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng ở chính giữa đồ án, sải cánh vươn cao, xanh lam từng dường vẽ nổi bật trên lưng ngọc, Dương Thiên chắc chắn không thể nhận lầm được. Mặc dù chưa thấy qua đồ án bao giờ, nhưng Dương Thiên từ sâu trong thâm tâm giống như đụng tới thứ gì đó, lập tức cho kết luận là Phượng Hoàng.

Xung quanh Phượng Hoàng còn có nhật nguyệt quy tụ, phàm vân nhẹ nhàng, cùng băng sơn dưới chân. Đồng thời ở ngoài cùng còn có chữ, hơn nữa là mấy chữ, xắp xếp lại thành một vòng tròn bao bọc.

“Phượng...Vũ...Vĩnh...Nghịch...Băng...Thiên...”

Tổng cộng có chín từ, nhưng Dương Thiên cũng chỉ có thể nhận ra được trong đó sáu chữ mà thôi, hơn nữa mới chỉ có hai chữ thắp sáng, còn lại bảy chữ vẫn chỉ là đường nét.

Theo như trong cuốn sổ kia ghi lại mười tám chữ cái, tổng hợp lại cũng không biết có bao nhiêu văn từ nhưng đồ án của Họa Tổ phân chia lại thành bốn cấp độ.

Ba chữ, sáu chữ, chín chữ cùng với mười hai chữ.

Mỗi chữ uy lực khác nhau nhưng cho dù có mạnh nhất tổ ba chữ cũng chỉ ngang bằng với năm chữ mà thôi, vẫn thua kém sáu chữ đồ án rất nhiều.

Như vậy đủ thấy Hà Tuyết Nguyệt đồ án này chất lượng cực kỳ cao, là chín chữ đồ án, trong đó mỗi chữ đều uy lực vô cùng, để Dương Thiên chỉ nhòm ngó thôi cũng thấy hoa mắt chóng mặt.

...

Hà Tuyết Nguyệt lông mày hơi cau lại, giống như đang tiếp nhận vô vàn thống khổ, băng sương lại bắt đầu bao trùm thân thể của nàng.

Dương Thiên thu hồi lại rung động trong tinh thần, trước đó cũng không biết bắt đầu từ đâu đi, giờ có manh mối rồi cũng có thể thử một lần. Tình huống của Hà Tuyết Nguyệt trông cũng không lạc quan, vẫn là thời gian cấp bách.

Tinh thần hồn lực đảo qua, không biết bao nhiêu lần, cuối cùng tìm được đồ án này điểm kết nối, hay nói đúng hơn là chỗ phong cấm huyền linh.

Dương Thiên ý niệm chìm vào trong linh hải, từ lúc Bạch Thạch Hầu đột phá đến bây giờ, lưỡng nghi tâm kinh chính là tạo ngộ phá mất thế cân bằng, lãnh thổ của bạch thạch hầu mở rộng đến một đoạn lớn, hơn nữa bạch thạch hầu giống như hung hăng chèn ép ảnh yêu rất nhiều.

Đương nhiên có hỗn độn châu ở, hai cái huyền linh cũng không dám quá phận, chỉ là tốc độ tu luyện giảm xụt xuốt cả chục lần mà thôi.

Dương Thiên không quan tâm hai cái huyền linh, từng điểm giống như đom đóm ảnh sáng từ trên “vòm trời” hạ xuống, theo Dương Thiên điều động hội tụ thành một sợi.

Tinh thần hồn lực.

Linh hải chính là một phần tinh thần hồn lực kết hợp mà thành, phần còn lại giống như từng con ong chăm chỉ bảo dưỡng cái tổ của mình, thực tế cũng chính là bám lên đó chứ chẳng làm gì, lúc này Dương Thiên dùng ý niệm thao túng lấy.

Sau đó từ trong hỗn độn châu dẫn lấy một sợi hỗn độn khí, cảm giác giông như đứa trẻ bê lên mấy chục cân tấm sắt vậy, dày nặng vô cùng.

Nói là một sợi nhưng thực tế so với một sợi huyền khí cũng hơi lớn một chút, dù sao Dương Thiên hiện tại cũng chỉ làm được cực hạn là như thế.

Ý niệm vừa động, sợi hỗn độn khí này được tinh thần hồn lực “hộ tống” tràn vào trong đồ án trên lưng của Hà Tuyết Nguyệt.

Còn tốt, Dương Thiên ở trên mặt này bỏ thật nhiều công sức, lại thêm Hà Tuyết Nguyệt không có chống cự gì, trước đó tổn hao thời gian không ít tìm kiếm chỗ huyền linh, hiện tại “dễ dàng” liền vào được.

Quả thật là dễ dàng, nếu như không có “lối vào” kia giống như một mảnh chân không vũ trụ, kém chút nữa đem Dương Thiên tinh thần hồn lực đông cứng lại thì mọi sự đều dễ dàng. May mắn mà hỗn độn khí ra sức, loại băng phong lạnh lẽo kia cũng không đông cứng được nó.