Kế Hoạch Làm Bố

Chương 77: Chương 77





Thấm thoát thời gian trôi qua nhanh, cậu nhóc Thái Quang Hy mới đó mà đã lớn trông thấy. Cậu bé đã lẫm chẫm biết đi và nói chuyện vài tiếng đơn lẻ nghe rất buồn cười. Gia đình hạnh phúc của Thư và Tuấn vẫn tồn tại hạnh phúc và chưa hề có sóng gió như Phương Dung đã dự báo. Kỳ Tuấn và Minh Thư vẫn tình tứ hạnh phúc trong khi Phương Dung đã bắt đầu chán ngán với cuộc sống của một kẻ đứng đầu cô đơn. Minh Thư đúng là lúc đầu như một “bà la sát” được phái đến chỉnh đốn tòa soạn này, nhưng mọi người chỉ hiểu cô hơn khi cô rời khỏi cái phòng Tổng biên tập. Không phải vì không còn ngồi trên chiếc ghế cao nhất mà Thư trở nên gần gũi, cô vẫn rất nghiêm trang. Đấy mới hiểu, chỉ suốt ngày ngồi trong phòng kính thôi thì cũng không ai mà dám mở lời gần gũi.
Đàm Phúc và Ánh Tuyết sau khi từ Mỹ trở về, mối quan hệ của họ đã tốt hơn rất nhiều. Cả hai thường xuyên cùng nhau đi ăn tối, chia sẻ với nhau về những điều thú vị trong công việc. Cả hai có vẻ rất hợp ý với nhau, vài tháng sau khi Ánh Tuyết ly hôn, đối với người bình thường thì có thể đã bắt đầu một mối quan hệ mới với Đàm Phúc. Tuy nhiên, cả hai vẫn chưa có gì cả. Vẫn còn thiếu một chút gì đó để cả hai tiến triển lên trên mức tình bạn.
Hôm nay, Vương Khang và Nhã Trúc cũng nhau đi chơi. Bãi cỏ mà trước kia Nhã Trúc được Vương Khang đưa đến đây giờ đã trở thành một tòa nhà lớn nhiều tầng. Vương Khang đỗ xe lại, cả hai cùng đi dạo quanh con đường khá xinh đẹp. Nhã Trúc nói:
- Lâu rồi mới trở lại đây, suýt chút nữa em không nhận ra.
- Em có còn nhớ anh đã nói gì khi đưa em đến đây không?
- Làm sao em quên được.
- Vậy em có biết hôm nay em lại đến đây một lần nữa vì nguyên nhân gì không?
Nhã Trúc lắc đầu nhoẻn cười tựa đầu vào vai người yêu. Cả hai cùng nhau đi tiếp. Đến một gốc cây, ở đó có một cái băng ghế gỗ màu trắng. Nhã Trúc vừa ngồi xuống, vừa định quay sang nói với Vương Khang thì đã thấy bó hoa hồng đập vào mắt cô. Đóa hồng rất to và đẹp. Nhã Trúc mỉm cười:
- Ý gì đây?
- Thành ý của anh.
- Sao?
- Trước kia anh đã nói, anh muốn mối quan hệ của chúng ta bắt đầu từ một bãi đất trống, sau đó từ từ mới được xây cất lên thành một tòa nhà sang trọng.
- Em không quên.
- Giờ thì tòa nhà cũng đã xây xong rồi. Anh nghĩ thời gian qua, công việc của anh cũng đủ để anh nghĩ tới chuyện quan trọng với cô người yêu tiểu thư danh giá của anh.
- Em nói là đủ sao? Em muốn anh ngồi chỗ của chị dâu cơ.
- Khi đó em đã già rồi, không sợ anh chê à?
- Hứ! Đáng ghét!

Vương Khang nhếch mép cười:
- Đùa chút thôi mà. Em luôn xinh đẹp trong lòng anh.
- Không tin.
- Em là người con gái đầu tiên khiến anh có thể bỏ qua mọi sự tự ái và tha thứ một cách dễ dàng cho em dù em có xúc phạm anh như thế nào đi chăng nữa.
- Vinh dự thế à?
- Cũng không biết vì sao lại thế. Nhưng anh nghĩ, đã đến lúc rồi!
Vương Khang vừa định cho tay vào túi quần bên trái lấy một vật nhỏ nhỏ tròn tròn thì túi quần bên trái của anh lại bật sáng. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm bầu không khí lãng mạn bị xua tan...
- Là tôi đây!
- Về tòa soạn ngay.
- Đây là giờ nghỉ trưa mà.
- Việc cấp bách. Đây là lệnh của cấp trên.
- Thôi được rồi, 20 phút nữa tôi có mặt.
Vương Khang quay sang nhìn Nhã Trúc, rồi anh gãi đầu:
- Chị dâu của em quá đáng thật! Lựa những phút quan trọng nhất lại gọi tới.
- Anh phải về ngay hả?
- Anh...

Rồi Vương Khang mỉm cười nhìn Nhã Trúc:
- Vật này nếu mà đưa gấp rút rồi bỏ đi, anh e rằng em sẽ bỏ anh luôn. Đành dịp khác vậy!
- Biết sao bây giờ.
Nhã Trúc nhún vai đáp, vì nghịch đường nên Vương Khang đành phải tiễn bạn gái lên Taxi. Anh cầm lấy đóa hoa trao cho Nhã Trúc rồi nói:
- Chê không lấy à?
- Chỉ quên thôi mà. Hoa rất đẹp.
Nhã Trúc hôn lên má Vương Khang rồi nhanh chân vào Taxi và đóng cửa lại. Vương Khang đội mũ bảo hiểm và lên xe quay trở về tòa soạn.
Minh Thư đang làm việc, khác với Kỳ Tuấn - người có thể tự do đi lại, ra vào mà không cần giờ giấc, cô làm việc rất siêng năng và thường là người về muộn nhất. Có vẻ như việc muốn giành lại chiếc ghế Tổng biên tập không còn là mục tiêu hàng đầu nhưng cô không được phép làm sai kỷ luật của mình. Cô đang làm việc, chợt ngước lên và trông thấy cậu bé Quang Hy toét miệng cười. Minh Thư ôm lấy con trai vào lòng:
- Kimi đến đây thăm mẹ đó à? Xem nào, hôn mẹ đi!
Kỳ Tuấn mỉm cười cởi áo khoác ra và nói:
- Anh nghĩ em nên sửa cách gọi đi. Mai này con mình lớn, em muốn bạn gái nó cứ gọi nó là Kimi à?
- Ơ... cái tên này do em đặt chắc?
- Thì tên là do anh chọn. Nhưng chỉ gọi ở nhà thôi. Đây là ngoài xã hội mà em. Tên Quang Hy đẹp hơn nhiều, phải không con?
- Nhìn kìa, là con trai của anh Tuấn kìa!
- Xem nào, hot boy của tôi lại đến đây à.
- Không. Tôi đã đặt hàng cho con gái tôi rồi đấy nhé!

- Lại nựng một cái mới được, yêu quá !
Kỳ Tuấn vội bị đẩy sang một bên, mấy cô nàng ngồi cùng phòng cứ rời ghế và xúm lại xung quanh ghế ngồi của Minh Thư mỗi người cố hôn vào hai má ửng hồng của cậu bé. Cậu bé ban đầu còn tươi cười, nhưng sau thấy mấy cô làm dữ quá nên khóc òa và “trốn” bằng cách quay mặt ra phía sau. Minh Thư dỗ dành:
- Thôi mà con, nín đi nào. Ai cũng yêu con hết mà!
Quang Hy đội nón bo màu cam hình gấu Pooh, mặc chiếc áo superman, quần jean và đáng yêu trong đôi giày converse bé tí. Cậu nhóc như một ngôi sao ở tòa soạn này vì cái miệng lúc nào cũng cười tươi. Kỳ Tuấn nói:
- Thôi nào các cô, thằng bé từ chối nhưng ba nó thì không từ chối đâu.
Minh Thư liếc nhìn Kỳ Tuấn, hiểu rõ là anh đang đùa, cô chỉ bật cười. Quang Hy trông thấy mẹ cười cũng cười theo. Vừa lúc đó, tiếng giày cao gót lộc cộc từ phía đằng xa, mọi người hiểu và lặng lẽ giải tán. Chỉ còn Minh Thư và Kỳ Tuấn cùng cậu nhóc Quang Hy đang bám vào các bàn làm việc và di chuyển. Phương Dung lớn tiếng:
- Đây là giờ làm việc. Con cái của người ta không cần các người quan tâm.
- Bình tĩnh lại đi. Mọi người chỉ lại nựng thằng bé thôi mà.
Kỳ Tuấn hạ giọng, rồi Minh Thư nói:
- Cô cần tạo sự thoải mái cho nhân viên chứ.
- Trước kia cô ở vị trí này có bao giờ cô nói câu đó không? Giờ thì lại quay về phía họ cùng một giuộc và chống đối tôi hòng đòi lại chức Tổng biên tập à.
- Tôi luôn tôn trọng mọi quyết định từ cấp trên. Tại sao tôi phải dùng một cách hèn hạ như vậy để lấy lại? Thực lực của tôi có đủ mà.
- Đừng nói giọng đó với tôi ở đây, tôi không... Ối, đau quá!
Mọi người đứng dậy và nhìn, cậu nhóc Quang Hy từ đâu bò ra rồi kê miệng cắn mạnh vào bắp chân của Phương Dung. Mọi người đều che miệng cười trông khi Kỳ Tuấn vội chạy lại kéo cậu con trai ra. Nhưng Quang Hy cắn rất dai và quyết không chịu nhả, Minh Thư chạy lại:
- Kimi, ngoan nào! Nhả ra đi con. Nhả ra! Mẹ sẽ lấy con hổ bông của con. Cái này không phải.
- Hổ! Hổ!
Lúc này cậu nhóc mới chịu nhả ra rồi Minh Thư bồng cậu con trai lên, một bên bắp chân của Phương Dung rướm máu còn lớp vớ bên ngoài đã bị cắn rách. Răng cậu nhóc tốt thật. Kỳ Tuấn gãi đầu:
- Trước giờ nó đâu có thói quen này! Xin lỗi cô.
- Hai người chơi tôi đó hả? Được rồi. Nhớ đấy! Thằng nhóc này quá quắt lắm rồi.

Phương Dung bỏ đi. Không khí trong phòng lại vui hẳn, mọi người thì cứ thi nhau cười và cùng nhau chia sẻ cái clip do một anh chàng nhanh tay quay lại được bằng điện thoại. Kỳ Tuấn xoa đầu cậu con trai đang cầm con hổ bông bé xíu yêu thích của cậu từ bé. Kỳ Tuấn bật cười:
- Sao em biết nó tưởng nghĩ bắp chân của Phương Dung là con hổ bông của nó?
- Em là mẹ của nó mà. Cũng lạ thật, em cũng hay mang vớ nhưng nó có cắn em đâu.
- Nó biết thương ai ghét ai mà.
- Đó là lí do tại sao lúc nào em cũng để con hổ bông vào trong túi chung với tã và bình sữa.
- Con trai anh Tuấn - chị Thư tài lắm. Mới bé tí mà đã hạ được “bà la sát” rồi.
- Quá khen! Quá khen!
Rồi Kỳ Tuấn lấy trong túi ra một xấp thiệp và nói:
- Hôm nay Quang Hy không chỉ đến đây thăm đồng nghiệp của ba mẹ. Quang Hy đến đây mời sinh nhật đấy.
Rồi Kỳ Tuấn phát thiệp ọi người, Minh Thư nói:
- Tuần sau là sinh nhật lần 1 của Quang Hy. Mọi người đến đông đủ nha.
- Nhất định rồi. Hôm ấy phải chụp thật nhiều hình của hot boy mới được.
Phương Dung tức giận khi bị thằng nhóc con làm trò cười trước mặt cấp dưới. Cô tức giận đến đỏ mặt, vừa lúc đó, cô nhận được cú điện thoại:
- Đây đã là lần thứ ba cô từ chối đến văn phòng luật sư thỏa thuận đơn xin ly hôn rồi.
- Được rồi. Tôi sẽ tới ngay.
Phương Dung để điện thoại xuống, cô nhìn xuống gia đình hạnh phúc của Kỳ Tuấn rồi nói:
- Được rồi. Thái Kỳ Tuấn, thời gian tôi để anh vi vu với cái gia đình giả tạo của anh xong rồi. Đến lúc tôi phải hành động để kết thúc mọi thứ thôi.