Kẹp

Chương 12: Quá khứ (Trên xe dã ngoại play)




Từ lâu Nguyễn Lương đã nghe nói về Phó Hiệu Chu, thầy hướng dẫn của cậu từng học cùng Phó Hiệu Chu, người đó rất thích nhắc tới Phó Hiệu Chu với nhóm sinh viên hiện tại.

Lúc gặp mặt thật sự cũng là lúc lên năm hai đại học, Phó Hiệu Chu quyên tặng trường học thành lập quỹ, lấy tư cách là nhà tài trợ lên bục phát biểu. Vì lần diễn thuyết này có thu hình, trường học cố ý chọn ra một vài sinh viên vẻ ngoài ổn ngồi ở hàng trước.

Tất nhiên Nguyễn Lương không thể tránh khỏi, được sắp xếp ngồi hàng đầu, nam sinh ngồi bên cạnh như thân thiết đánh lên tay cậu, hơi hất cằm nói: “Tôi còn tưởng rằng có thế nào cũng phải ba bốn mươi, không nghĩ tới lại rất trẻ.” Người cậu ta chỉ dĩ nhiên là Phó Hiệu Chu đang cúi đầu chuẩn bị bài phát biểu trên bục.

Nguyễn Lương nhẹ nhàng tránh đi bả vai nghiêng qua của nam sinh kia, cậu ngẩng đầu nhìn Phó Hiệu Chu, ‘ừ’ một tiếng.

Đúng là Phó Hiệu Chu trẻ tuổi, vẻ ngoài đẹp trai, sau khi vào giảng đường thì các cô gái đã tụ lại, khe khẽ thảo luận về anh.

Nguyễn Lương không hề có hứng thú với những thứ đó, cậu đến chỉ vì thầy hướng dẫn nói cậu đến.

Lúc chính thức quay hình, dưới đài lập tức lắng xuống, Phó Hiệu Chu đọc lên câu đầu tiên, Nguyễn Lương nghĩ giọng của người này thật êm tai.

Đến khi buổi diễn thuyết kết thúc, thầy hướng dẫn lại gọi Nguyễn Lương tới bên cạnh Phó Hiệu Chu, giới thiệu cậu với anh, khen ngợi sự xuất sắc của cậu.

Hai người họ khách sáo bắt tay, bàn tay Phó Hiệu Chu khô lại ấm áp, Nguyễn Lương cảm nhận rồi nhanh chóng buông tay.

Thầy hướng dẫn nói Nguyễn Lương đưa Phó Hiệu Chu đi dạo một vòng thả lỏng một chút, lát nữa còn phải ghi hình một lớp học công khai. Nhìn ra thầy hướng dẫn muốn cậu làm quen với Phó Hiệu Chu, người này biết tình huống gia đình của Nguyễn Lương, lại rất xem trọng sinh viên xuất sắc mà bình dị này.

Trường học mấy chục năm cũng như một, không có thay đổi gì lớn, Nguyễn Lương không cảm thấy có gì hay để giới thiệu, cũng may Phó Hiệu Chu không làm khó cậu, chủ động nói ra sân ngồi một chút.

Trên đường đi Nguyễn Lương chọn ra mấy chuyện thú vị trong trường kể cho Phó Hiệu Chu, Phó Hiệu Chu lắng nghe, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, Nguyễn Lương lại cảm giác Phó Hiệu Chu không phải đang cười thật lòng. Có lẽ người làm ăn đều là dạng này, cậu cũng không để ý nhiều.

Ngồi trong sân, có gió nhẹ thổi qua, Nguyễn Lương nói khô cả họng, đúng lúc Phó Hiệu Chu nói muốn uống nước, cậu đi mua nước, lúc quay về thấy Phó Hiệu Chu dựa vào cột đình nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt đường nét rõ ràng bớt đi vẻ sắc nhọn, sinh ra chút dịu dàng.

Cậu đi tới, Phó Hiệu Chu lập tức mở mắt, nhận chai nước, mở ra: “Cậu rất biết nói chuyện, vẫn luôn nói từ đầu tới giờ.” Anh đưa nước tới trước mặt Nguyễn Lương.

Trong tay Nguyễn Lương còn một chai nước, nhận không được mà không nhận cũng không được.

Phó Hiệu Chu còn nói: “Nhưng cậu cũng không giống người thích nói chuyện.”

Nguyễn Lương nhận chai nước kia, từ từ đổ xuống.

“Cậu cũng không muốn bắt tay với tôi lắm… không thích tiếp xúc thân thể?” Phó Hiệu Chu suy đoán.

Nguyễn Lương hạ mắt xuống, lông mi như cây quạt trải rộng ra, ẩn đi cảm xúc trong mắt: “Không có, thật ra thì tôi có hơi căng thẳng, không biết nên nói gì.”

Phó Hiệu Chu cười, không quá xoắn xuýt về vấn đề này. “Nên về thôi.”

Trên đường về Phó Hiệu Chu đột nhiên nói với Nguyễn Lương: “Có thời gian rảnh thì tới công ty tôi xem một chút, lúc nào cũng hoan nghênh.”

Nguyễn Lương dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Hiệu Chu. Phó Hiệu Chu rất cao lớn, cậu phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt của anh, người kia vẫn cười, khiến người khác không nhìn thấu được cảm xúc.

“Được.” Đôi mắt Nguyễn Lương rất sáng, điều này khiến nụ cười của cậu càng thêm chân thành. “Nếu như có thời gian rảnh.”

Nguyễn Lương cũng tham gia tiết học công khai này, người kia bị máy quay phim vây quanh khiến không thể quay đầu, cậu chỉ đành để mình nhìn bóng lưng của người đàn ông đó.

Mặc dù theo bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi, cậu lại vẫn muốn tiến thêm một bước tìm hiểu.

Có lẽ lúc đó, cậu cũng đã bị anh hấp dẫn.

Sau đó hai người lại ‘ngẫu nhiên’ gặp mặt ba bốn lần, có lúc là ngoài đường, có lúc là trong trường, đều là Phó Hiệu Chu chủ động, lần cuối cùng là ở cửa công ty Phó Hiệu Chu, Nguyễn Lương liếm môi, cười cười bước vào tầm mắt Phó Hiệu Chu, nói: “Thật trùng hợp.”

Phó Hiệu Chu nói theo cậu: “Đúng vậy, trùng hợp gặp nhau như vậy.”

Nguyễn Lương cười, ánh mặt trời rơi lên lọn tóc khiến cả người cậu cũng trở nên sáng ngời.

Vì lần đầu tiên hai người gặp mặt, Phó Hiệu Chu lên tiếng trên bục giảng, nên Nguyễn Lương chỉ thích dùng ‘thầy’, ‘đàn anh’ để gọi Phó Hiệu Chu.

Cậu rất thích gọi tên riêng của anh, hẹn Phó Hiệu Chu đến phòng học trống gặp mặt, nằm sấp trên bàn híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời, trong miệng còn như bôi mật gọi một tiếng ‘đàn anh’.

Phó Hiệu Chu đi tới, tay khẽ nâng lên lại buông xuống: “Có thể chạm vào em không?”

Nguyễn Lương nằm sấp trên bàn lắc đầu: “Có thể.”

Lúc này Phó Hiệu Chu mới cuộn lọn tóc của cậu lên, vờn quanh trong kẽ ngón tay.

“Có thể ôm em không?”

“Có thể.”

“Có thể hôn em không?”

“Có thể.”

Bọn họ luôn lặp lại màn đối thoại những câu hỏi biết rõ câu trả lời nhàm chán này, làm không biết mệt.

Một ngày Phó Hiệu Chu lái xe đưa Nguyễn Lương đi hóng gió, cửa kính xe mở ra, Nguyễn Lương luôn nhân lúc Phó Hiệu Chu không chú ý đưa tay ra, Phó Hiệu Chu nhắc nhở mấy lần, cậu vẫn nóng lòng muốn thử.

Đường núi ngoại ô gập ghềnh, Phó Hiệu Chu dừng xe lạnh lùng nhìn Nguyễn Lương, Nguyễn Lương lại giả ngu hỏi: “Sao không đi?”

“Anh nói không cho đưa tay ra bao nhiêu lần rồi?”

Cái này rất giống dạy bảo trẻ con, Nguyễn Lương không nhịn được cười thành tiếng, lại bị Phó Hiệu Chu đè xuống hôn.

Lần này Phó Hiệu Chu không hỏi cậu có thể không, cậu ngẩng đầu lên phối hợp với anh, cho đến khi đầu lưỡi bị mút đến tê dại.

Hai người tách ra, Nguyễn Lương lại mò đến lồng ngực Phó Hiệu Chu cọ cọ, như một chú mèo dính người.

Phó Hiệu Chu mất tiếng, anh vỗ vỗ đầu cậu: “Đừng lộn xộn.”

Nguyễn Lương đưa tay đè lên cái túi kia, ánh mắt tránh né nhìn ra ngoài chủ động nói: “Có thể…”

“Có thể cái gì? Anh còn chưa nói gì đâu.” Phó Hiệu Chu ôm lấy cậu, tay trượt vào trong quần, cắn tai cậu trêu chọc.

Hai người chuyển xuống ghế sau, Nguyễn Lương cởi sạch nửa nằm, Phó Hiệu Chu hôn toàn bộ thân thể cậu, từ trán đến yết hầu, từ lồng ngực trắng nõn đến ngón chân mượt mà, Nguyễn Lương cảm thấy rất xấu hổ, cậu co chân không cho Phó Hiệu Chu chạm vào, lại bị người kia kiên quyết kéo lại, như trừng phạt mà gặm cắn mắt cá chân.

Buồng xe ngột ngạt, hai người nhanh chóng đổ mồ hôi, hơi thở giao thoa, Nguyễn Lương vô cùng nhạy cảm, chỉ hơi quỳ xuống nâng mông làm dạo đầu, đầu gối đã đỏ ửng.

Cảm giác bị ngón tay cắm vào rất kỳ quái, Nguyễn Lương không nhịn được co rút miệng huyệt, lại bị Phó Hiệu Chu vỗ lên mông, vừa ngẩng đầu đã bị đập đầu, lỗ mũi đau xót, vừa nhắm mắt nước mắt đã rơi xuống, cũng không phải đau vì bị dập đầu, là cảm giác kích thích phía sau quá mãnh liệt.

Phó Hiệu Chu rút ngón tay ra để cậu ngồi lên đùi mình, xoa nắn đầu v* hỏi: “Sao lại khóc?”

“Em không có.” Lúc đang nói chuyện nước mắt lại rơi, Nguyễn Lương vừa mở miệng đã ngậm chặt lại không muốn nói thêm nữa.

“Hử? Khóc cái gì?” Phó Hiệu Chu biết rõ còn hỏi, anh vuốt đầu cậu hỏi. “Có đau không, sao lại đập đầu? Ngốc vậy.”

Nguyễn Lương không muốn tiếp tục đề tài này, đổi sang một đề tài Phó Hiệu Chu hứng thú hơn: “Anh làm xong chưa? Mau vào đi…”

Cảm giác đau đớn khi thật sự tiến vào khiến Nguyễn Lương không kêu được thành tiếng, nước mắt không nhịn được chảy ra ngoài, Phó Hiệu Chu ngừng rất lâu, lại tiến vào từng chút một, quá trình vô cùng mệt mỏi, cũng may dũng đạo mềm mại nhanh chóng làm quen, bao lấy dương v*t to lớn hút một cái.

Phó Hiệu Chu không nhịn được thêm, đánh mạnh từng cái vào trong lại rút ra, Nguyễn Lương không thể chống đỡ. Một lúc sau Phó Hiệu Chu cậy mở hàm răng của cậu, ngón tay để ở đầu lưỡi chậm rãi dày vò, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống.

Nguyễn Lương cảm thấy vật trong cơ thể kia lại to thêm một chút, cậu đẩy Phó Hiệu Chu một cái, mơ hồ nói: “Nóng… ưm… quá lớn.”

“Nóng?” Phó Hiệu Chu rút ngón tay ra, xoa nước miếng trong suốt lên ngực Nguyễn Lương, anh đưa tay đè lên chốt, cửa kính xe lập tức mở xuống một nửa.

Nguyễn Lương bị dọa khiến dũng đạo co rút nhanh, Phó Hiệu Chu bị siết suýt nữa bắn, anh vuốt mông Nguyễn Lương: “Bé cưng, thả lỏng.”

“Em không phải là bé cưng.” Nguyễn Lương nhanh miệng trả lời lại tố cáo. “Anh hạ cửa sổ xuống.”

“Không phải em nói nóng sao?” Phó Hiệu Chu liếm vành tai cậu, lại tăng tốc độ, nơi liên kết phát ra tiếng va chạm ‘bành bạch’.

Nguyễn Lương vội vàng lắc đầu: “Không nóng… a… kéo lên.”

“Không.” Phó Hiệu Chu nói xong lại ngậm lấy đầu v* đỏ tươi của cậu.

Nơi này hiếm khi có người, nhưng Nguyễn Lương vẫn không yên tâm, cậu đưa tay muốn nhấn chốt cửa lại bị Phó Hiệu Chu đè lại mạnh mẽ ra vào.

đầu v* bị mút đến phát sáng, gió mát ngoài cửa sổ len vào, hai điểm dính nước miếng bị gió thổi ngứa. Nguyễn Lương hơi ưỡn ngực, Phó Hiệu Chu chỉ hơi liếm mấy cái, ngẩng đầu cố ý hỏi: “Sao vậy?”

“Liếm một chút…”

“Liếm một chút là được?”

“Hút hút một cái…” Nguyễn Lương ngượng ngùng, giọng nói mang theo tình dục khó che giấu.

“Nguyễn Nguyễn.” Phó Hiệu Chu đột nhiên gọi cậu như vậy, dịu dàng như là nỉ non.

Nguyễn Lương nâng tay lên che kín mặt mình, khóc càng lớn, vì sự di chuyển mãnh liệt đó, cũng vì danh xưng đã lâu không được nghe.

Buổi tối Phó Hiệu Chu trực tiếp đưa Nguyễn Lương về nơi ở của mình, quần áo của Nguyễn Lương trên xe bị bẩn, hiện tại đang mặc áo khoác của Phó Hiệu Chu, hơi rộng, càng làm nổi bật thân hình nhỏ con của cậu.

Phó Hiệu Chu vô cùng muốn kéo cậu vào lòng, lại vẫn kiềm chế rót một cốc sữa bò cho Nguyễn Lương.

Hình như Nguyễn Lương không thích bị xem như một đứa trẻ, cậu bĩu môi nhìn sữa bò, vô cùng không biết động tác nhỏ này càng lộ vẻ không chín chắn.

Phó Hiệu Chu xoa xoa tóc cậu: “Ngoan, uống nó rất tốt cho giấc ngủ.”

Nguyễn Lương uống nửa cốc, lại đẩy nửa cốc qua. “Vậy anh cũng uống.”

Phó Hiệu Chu lập tức uống hết số sữa còn lại.

Ở trong xe bị làm mạnh như vậy, Nguyễn Lương cần nghỉ ngơi, Phó Hiệu Chu không chắc mình có thể kiềm chế được, nhất là lúc này toàn bộ thân thể Nguyễn Lương đều là dấu vết anh tạo ra.

Anh để Nguyễn Lương ngủ ở phòng ngủ chính, mình ngủ trong phòng khách.

“Không ngủ cùng nhau sao?”

Phó Hiệu Chu đặt ngón trỏ lên môi cậu: “Đừng hỏi.”

Nguyễn Lương cười, gật đầu nói: “A…” Mang theo chút chế nhạo.

Anh nhìn Nguyễn Lương đẩy cửa phòng ngủ chính ra, không nhịn được lại gọi cậu lại.

“Xác định rõ chưa, ở với anh?” Phó Hiệu Chu cũng không muốn nói những lời này, điều này gây bất lợi cho anh, nhưng anh vẫn nói. “Ý muốn kiểm soát của anh rất mạnh… có lẽ em sẽ không chịu nổi.” Giọng nói của anh rất cay nghiệt, như đang nói chuyện của người khác, miêu tả một người khác.

Nguyễn Lương đứng ở cửa, ánh mắt mang chút nghi ngờ, mấy giây sau mới hỏi: “Nếu em nói em không chắc chắn…?”

“Nguyễn Lương.” Phó Hiệu Chu khẽ gọi tên cậu. “Anh không phải đang đùa.”

Nguyễn Lương nhanh chóng đổi lời, lộ ra nụ cười mềm mại. “Xin lỗi… chắc chắn, em thích anh.” Nói xong đôi mắt cậu nhảy nhót, tất cả đều là hương vị ngọt ngào.

Ánh mắt Phó Hiệu Chu dịu dàng: “Đi ngủ đi, ngủ ngon.”

Con đường này không có lựa chọn khác, bản thân bọn họ đều biết.