Khánh Dư Niên

Chương 370: 370: Chuyện Hoang Đường Sau Viện 1 2





Phạm Nhàn nắm chặt tay, ở bên ngoài ho khái hai tiếng, tiến lên đẩy cửa phòng, rất tự nhiên cửa phòng lập tức được mở ra.

Hắn hiểu chuyện gì xảy ra, nên chuẩn bị tốt một phen, chuẩn bị bước vào lôi đài rồi.

Ngay cả Phạm Nhàn lúc trước ho khái hai tiếng, cũng là đề tỉnh thê tử trong phòng, mình tới rồi, có chuyện gì thì chuẩn bị nói đi.
Thời đại này, chung quy vẫn là xã hội nam tôn, tuy rằng Uyển Nhi xuất thân phải tôn quý hơn so với Phạm Nhàn rất nhiều.

Nhưng nếu vào Phạm phủ, theo lý mà nói sẽ không được trực tiếp tỏ vẻ bất mãn như vậy.

Bọn họ phu thê hai người ở chung, khác với các nhà quan lại khác, Phạm Nhàn tuy rằng vẫn không thoát khỏi chủ nghĩ nam nhân, nhưng trên tinh thần, hắn vẫn rất tôn trọng nữ nhân.
Nói tới đây, chính là oan nghiệt do Phạm Nhàn một tay tạo ra, muội muội chuẩn bị bỏ nhà đi, lão bà thì lại ăn dấm chua, cũng chính là một tay hắn tạo nên, đặt ở trong biệt phủ, chỉ sợ đã sớm bát nháo lên rồi.

-Thiếu gia!~ Đại nha hoàn Tư Tư che miệng cười, đưa tay đón hắn vào, thay hắn cởi áo ngoài ra, rồi chuẩn bị một cái khăn mặt.

Phạm Nhàn khoát khoát tay, ý bảo bỏ qua, hắn nhìn vẻ mặt của nha đầu kia cười xấu xa, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, đâu chỉ là muội muội cùng Uyển Nhi? Ngay cả nha hoàn lớn lên cùng mình, cũng bị mình sủng ái mà không có tôn ti trật tự gì cả.

Ngay cả khi gia đình có kịch hay trình diễn xem, còn có thể ở bên cạnh vui vẻ, lại có dũng khí pha trò với mình nữa chứ.
Lâm Uyển Nhi lúc này đang nằm trên giường, cái chăn mỏng bị kéo lên tới ngực, mái tóc đen loạn trên đầu, nhìn dáng dấp có vẻ thật vừa mới tỉnh ngủ.

Đôi mắt to của nàng chuyển động, hiếu kỳ pha lẫn ngọt ngào nhìn tướng công mới từ xa trở về, không có nửa điểm tức giận mà nghênh đón Phạm Nhàn trở về, chóp mũi hơi vểnh lên, nói rằng:
-Tướng công à, không ra ngoài nghênh đón chàng, đừng trách thiếp nhé?
Phạm Nhàn nhìn hàm răng trắng ngọc hiện ra dưới đôi môi nàng, cười cười, ngồi xuống bên giường, bắt đầu chấp hành chính sách ba không, không giải thích, không che dấu, không nói lời nào.

Trực tiếp đưa tay vào trong ổ chăn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé có hơi lạnh của nàng, nhéo nhéo mấy cái.

Mấy tháng không gặp, không được vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Uyển Nhi, thật có chút tưởng niệm.
Lúc này Tư Tư còn đang trong phòng, Lâm Uyển Nhi không khỏi có chút xấu hổ, con mắt liếc nhìn một chút.

Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra Tư Tư đang giả vờ thu dọn đồ đạc trên bàn, nhưng con mắt lại nhìn về phía bên này.

Hắn không khỏi cười mắng:
-Nha đầu ngươi thật là, thật hỏng hết rồi, không sợ lỗ tai sâu kim sao, còn không mau đi ra ngoài đi.
Tư Tư cười ha hả, thi lễ với thiếu gia cùng thiếu nãi nãi, rồi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Nàng vừa trở tay đóng cửa thì gặp được nha đầu Ti Kỳ vừa ở nhà trên đi xuống, nhanh chóng ngăn nàng ở bên ngoài.

Ti Kỳ là đại nha đầu đi theo Uyển Nhi, cùng với Tư Tư có địa vị tương đương, hai người ở chung lúc này coi như khá hòa hợp.

Lúc nhìn thấy nàng ở ngoài cửa, nhất thời cũng hiểu được hai vị chủ nhân đang làm gì trong phòng, không khỏi làm mặt quỷ nhìn nhau, nhưng nhìn bàn thức ăn trên tay nói rằng:
-Thiếu gia mới về nhà, dù sao cũng phải ăn một chút trước chứ.
Tư Tư vừa cười vừa nói:
-Những thứ này chỉ là một chút cho vào bụng thôi, trong nhà không phải đã chuẩn bị bữa ăn chính rồi sao? Hơn nữa, thiếu gia nhà chúng ta, là phải ăn cái đó trước.
Ti Kỳ nghe thấy lời này, không khỏi thấy có chút ngả ngớn rồi, chuyện của tiểu thư, cũng không phải hạ nhân có thể nói vui đùa được.

Sắc mặt nàng có chút xấu xí, dùng mắt liếc nhìn Tư Tư, mũi hừ một cái, bưng bàn thức ăn qua bên phòng sát vách.
Tư Tư hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới mình nói những từ đó quả thực rất không tôn trọng, thè lưỡi, theo sát mà chạy qua bên phòng.

Chỉ trong chốc lát sương phòng an tĩnh lại, chỉ truyền tới những tiếng cười rất nhỏ, nghĩ chắc hai tiểu nha đầu này đã lại hòa hợp như ban đầu rồi.
Trên chiếc giường ngủ rất lớn trong phòng ngủ, Phạm Nhàn vươn tay ra xoa lấy tay Uyển Nhi.

Trong nhà từ trước tới nay hắn chỉ thính làm như vậy, chỉ muốn nhẹ nhàng khoan khoái một chút.


Hắn thấy môi có chút khô, đưa tay lấy chén trà bên cạnh giường, thuận miệng hớp một ngụm, suy nghĩ một chút, liền đưa chén trà tới bên môi Uyển nhi, cho nàng uống nửa chung.
Uyển Nhi ánh mắt mềm mại đáng yêu, hai bên má ửng hồng, sau khi uống nửa chén trà, lúc này mới có chút thần, vừa xấu hổ cắn cánh tay trái của hắn một miếng nói rằng:
-Nào có người nào như chàng chứ? Lúc này mới vừa nào đêm, để cho hạ nhân đoán được, chàng làm sao mà quản được gia đình này.
Phạm Nhàn cười hắc hắc, nghiêng người ôm thê tử, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay mềm mại của nàng, trong đầu vô cùng thỏa mãn nói rằng:
-Hơi xa cách gặp lại còn hơn đêm tân hôn, huống chi nàng với ta đã lâu không gặp, thân thiết một phen, ai dám nói lung tung chứ?
Hắn hơi đổi con mắt, bỡn cợt nói rằng:
-Hơn nữa, nếu không phải ta gấp như vậy, chỉ sợ trong lòng nàng còn hoài nghi ta ở bên ngoài làm chuyện gì rồi.
Nghe thấy nói vậy, Lâm Uyển Nhi mới nghĩ tới, ngày hôm nay mình chuẩn bị giận hờn tướng công một hồi, thế nào mà để hắn vừa mới vào nhà mới được một chút, đã bị hắn ức hiếp một phen, ngay cả những gì đang chuẩn bị nói ra cũng suýt nữa thì quên mất.

Không phải tướng công thật sự có mê hồn thuận gì chứ, không khỏi có chút xấu hổ, nhẹ nhàng cắn môi dưới một chút, nói rằng:
-Chàng không nói chút nữa thiếp quên mất, lúc trước nghe thấy điệu từ kia chàng có cảm giác gì không.
Phạm Nhàn liếm liếm môi, khuôn mặt tuấn tú phối hợp với nét mặt này, không thể nào dâm tục, trái lại lại có vị xấu hổ nói không thành lời.

Đối với đạo phu thê, hắn từ trước tới nay đều là theo trường phái hành động, không để ý tới trong lòng Uyển Nhi nghĩ gì.

Trước tiên lên giường thân thiết một phen, nữ nhân thế gian này, chỉ cần thân mật qua đi, sẽ không muốn rời xa tình lang, dấm chua trong lòng tất sẽ nhạt đi nhiều nha.

Nhưng hắn cũng biết chuyện này cũng phải giải thích một phen, cho nên mới chủ động nêu lên:
-Nha đầu nàng đó, không ngờ dám không cho ta vào nhà, cẩn thận ta đánh vào mông nàng đó!
Lâm Uyển Nhi nằm trong lòng hắn, yếu ớt nói rằng:
-Đánh thì đánh đi, thực ra chàng lúc nào cũng khi dễ thiếp.
-Sao lại nói những lời này?
Phạm Nhàn cười nói:
-Chẳng lẽ không có mang cánh gà từ Bắc Tề trở về, nàng giận ta phải không?
Lâm Uyển Nhi bò nửa thân lên, nửa quỳ trên giường, áo lót lộ ra, lộ ra nửa vai, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, trầm mặc trong chốc lát bỗng nhiên nói thẳng:
-Lúc trước thiếp mất hứng.
Nữ nhân trên thế gian này, cho dù ghen, chỉ sợ cũng không có quang minh chính đại như Lâm Uyển Nhi.

Kết quả làm cho Phạm Nhàn có chút luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ cẩn thận nói:
-Nàng ăn dấm chua làm gì? Thủ điệu từ vừa này quả thực do chính ta viết, nhưng mà cũng không như nàng tưởng tượng đâu.
-Ăn dấm chua là gì?
Lâm Uyển Nhi không hiểu ý của hắn.
Phạm Nhàn giờ cũng mới nhớ ra, trong thế này không có phát sinh chuyện phu nhân ăn dấm chua tự sát, vì vậy hắn mới cười hì hì kể lại chuyện xưa đó một lần, mượn bút ký của tiền nhân.
Lâm Uyển Nhi nghe xong, cũng tự cảm thán huyền linh phu nhân kiên cường.

Chỉ là trong lòng nghĩ tướng công tự mình biên ra cái chuyện đó, nói không chừng chính là tự viết ra mà biện hộ cho chính mình, không khỏi có chút tức giận nói rằng:
-Thiếp đâu phải là một người keo kiệt muốn độc chiếm cho chính mình như vậy, Tư Tư cùng Ti Kỳ luôn luôn muốn nhập môn đi, chàng không cần phải nghĩ ra chuyện này để nói thiếp.
Phạm Nhàn biết thê tử hiểu sai ý, cười ha hả nói rằng:
-Nếu nàng không muốn độc chiếm ta, ngược lại có chút không thích hợp rồi.
Lâm Uyển Nhi dù sao cũng là nữ nhân từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, không phải có thể minh bạch được hàm ý bên trong lời của tướng công.

Lại nghe thấy Phạm Nhàn nói rằng:
-Nếu không phải lúc trước nàng ăn dấm chua, thì vì sao không cho ta vào cửa?
Lâm Uyển Nhi vẫn nửa quỳ trên giường như cũ, áp tay vào hai má, một lúc lâu mới nói rằng:
-Chàng cũng biết, bài thủ điệu từ đó truyền khắp thiên hạ rồi? toàn bộ mọi người kinh đô đều biết, nhất đại thi tiên Phạm Nhàn không làm thơ, lần này đi sứ Bắc Tề lại vì một nữ nhân mà phá lên.
-Bài thơ đó ngắn mà thôi, nếu nàng muốn nghe, mỗi ngày ta đều viết một bài cho nàng.
Phạm Nhàn cười tủm tỉm nói rằng.
Lâm Uyển Nhi yếu ớt nói rằng:
-Chỉ là một bài thơ ngắn? nghe nói tướng công trong kinh thành Bắc Tề, mỗi ngày đều dạo chơi với Hải Đường cô nương, ngồi đối ẩm, bước dạo trong mưa, trở thành một giai thoại rồi.
Phạm Nhàn trong lòng thở dài, biết đây là hoàng đế Bắc Tề tận lực truyền tin ra ngoài, chỉ là những lời truyền miệng này, quả thực làm cho tình cảm của Uyển Nhi có chút xấu hổ.

Đang chuẩn bị giải thích cái gì, lại nghe thê tử hỏi rằng:

-Tướng công nói cho thiếp biết, vị cô nương tên Hải Đường kia, tới tột cùng có dáng vẻ như thế nào?
Phạm Nhàn ngẩn ra, nghĩ thầm tự nhiên không thể khen Hải Đường tới trời trước mặt thê tử, nhưng ở sâu trong lòng cũng không muốn đổi trắng thay đen trước mặt thê tử, nói những lời không đúng chút nào về Hải Đường?? Tuy rằng tất cả nam nhân ở trên giường của lão bà đều làm ra một chuyện vô sỉ.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói rằng:
-Hải Đường là quan môn đệ tử của quốc sư Khổ Hà Bắc Tề, rất được sủng ái, ở trong cung cũng có địa vị lớn.

Vi phu lần này đi sứ, nếu là vì nước mà mưu lợi, đối với nhân vật trọng yếu như vậy, tự nhiên phải kết giao nhiều hơn.
Lâm Uyển Nhi lắc đầu, thở dài:
-Vị Hải Đường cô nương mặc dù đang không có danh tiếng gì ở phương nam, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều biết, địa vị của nàng ở phương Bắc…Thiếp chỉ cần hỏi tướng công một câu, thân phận của Hải Đường cô nương này, có thể làm thiếp được sao?
Phạm Nhàn sửng sốt, nghĩ thầm đây quả thật là câu hỏi thiên mã hành không.

Lại nghe Lâm Uyển Nhi thở dài nói rằng:
-Nữ nhân bực này, ánh mắt cực cao, nếu không phải là nhân vật như tướng công, cũng không thể rơi vào mắt xanh của nàng được.

Chỉ là thân phận của nàng ấy, tương lại luôn luôn rất khó an bài.

Uyển Nhi hôm nay tức giận, đó là tức giận tướng công trước tới nay làm việc đều không nghĩ tới sau này, có chút hơi hồ đồ đi.
Phạm Nhàn cười ha hả nói rằng:
-Ta thực không chuẩn bị lấy Hải Đường kia, có cái gì mà phải nghĩ tới chuyện sau này? Uyển Nhi nói lời này không phải có chút buồn cười sao?
Lâm Uyển Nhi giật mình, chẳng hiểu vì sao bắt đầu có chút đồng tình với nữ nhân kêu Hải Đường kia, trách mắng:
-Tướng công chẳng lẽ chuẩn bị bội bạc tình nghĩa sao?
Phạm Nhàn liên tục xua tay, nén cười nói:
-Đừng nói bậy, đâu có như vậy?
Sau một lát, Lâm Uyển Nhi mang theo một chút hồ nghi nhìn hắn hỏi:
-Thực sao? Vậy vì sao tướng công viết thơ tình thiêu đối phương?
-Tình thiêu? ~ Phạm Nhàn chỉ còn cách chắp tay lên đầu hỏi trời xanh, suy nghĩ một chút, mới nói những an bài của mình trước khi rời kinh đô nói cho thê tử nghe, rung đùi đắc ý nói rằng:
-Vị Hải Đường cô nương này võ đạo tu vi cực kỳ cao, ngoại trừ tứ đại tông sư ra, sợ rằng nàng là một trong những người mạnh nhất.

Ta nếu muốn giao tiếp cùng nàng, đương nhiên phải chuẩn bị một chút lợi khí rồi.
Lâm Uyển Nhi nhíu mày nói:
-Đây là ý trong lòng của tướng công sao?
Phạm Nhàn cười hề hề đáp:
-Đúng vậy, hai nước có quan hệ chiến tranh, công đặt trên tâm.
Một lúc lâu sau, Lâm Uyển Nhi mới thở dài nói rằng:
-Kế này của tướng công… có chút vô sỉ rồi.
Phong ba trong nhà vì thế mà bình ổn lại, Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, lại đem việc tranh đường với đại hoàng tử hôm nay nói cho thê tử biết.

Hắn biết Lâm Uyển Nhi từ nhỏ sống trong cung, đối với việc trong triều này có quyền lên tiếng nhiều hơn mình.

Từ khi thành hôn tới nay, hắn dần dần quen với việc thương lương với nàng rồi.

Lâm Uyển Nhi nghe hắn nói xong, cũng nhíu mày, cũng giống như Ngôn Băng Vân nghĩ Phạm Nhàn không cần thật sự phải đắc tội với đại hoàng tử, cảm giác có chút thừa thãi.

Phạm Nhàn không có khả năng giải thích những cái khó trong lòng mình cho thê tử, chỉ ôn hòa cười nói:
-Uyển nhi nàng thử nghĩ coi, chỉ cần một chuyện tranh đường này, có thể làm cho trong cung tin tưởng chuyện ta cùng đại hoàng tử từ nay về sau sẽ là địch nhân của nhau không?
Lâm Uyển Nhi buồn cười nhìn hắn một cái nói rằng:
-Rất khó!
Phạm Nhàn ngẩn ra, nói rằng:
-Vì sao?

Lâm Uyển Nhi thở dài nói rằng:
-Kỳ thực chàng vẫn nghĩ sai một chuyện.

Không sai, Giám Sát Viện trong mắt chúng quan như chúng ta đều là nha môn kinh khủng.

Lục bộ đều mắng sau lưng các chàng là hắc cẩu, nhưng cũng không phải hết thảy mọi người đều không thích Giám Sát Viện… Tựa như quân đội, Xu Mật Viện, Tây Lộ quân, bọn họ đối với Giám Sát Viện có quan hệ rất tốt.
Phạm Nhàn lập tức hiểu ra, chiến tranh, hành quân coi trọng việc tình báo hậu cần, mà lưới mật thám của Giám Sát Viện trải rộng khắp thiên hạ, nghĩ tới cũng chi trì rất lớn cho quân đội đi.

Có thể làm cho tướng sĩ đổ ít máu, chỉ có Giám Sát Viện mà thôi.

Hắn nhíu mày hỏi:
-Đây là một việc, nhưng mà đại hoàng tử lần này quay về kinh, chắc sẽ giao ra binh quyền, ý kiến của hắn trong quân đội cũng không có ảnh hưởng lớn lắm.
Lâm Uyển nhi cũng không rõ vì sao nhất định phải cho trong cung biết hắn không có đồng thời giao hảo với cả ba vị hoàng tử, thở dài nói rằng:
-Còn một chuyện nữa, có thể tướng công đã quên, trong ba vị hoàng huynh, cùng Uyển Nhi thân cận nhất đó là …đại hoàng huynh à.

Cho dù thế nào đi nữa, nhìn thấy thiếp huynh ấy cũng không có khả năng nhớ tới cừu hận với chàng.
Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, hắn biết khi Uyển nhi còn nhỏ, trong thâm cung, thời gian chủ yếu đều ở bên cạnh Ninh tài nhân, cùng đại hoàng tử thân cận nhất.

Nghĩ tới việc này, chỉ là trong lúc tính toán, đã vô ý quên đi mất, hoặc là cố ý quên đi cái tầng quan hệ này rồi.
Có thể ở sâu trong lòng hắn, đều không muốn thê tử có liên hệ gì với mấy vị hoàng tử này.
Lâm Uyển Nhi kỳ thực biết Phạm Nhàn đang lo lắng chuyện gì nhẹ nhàng nói:
-Kỳ thực thiếp thấy tướng công có chút lo lắng rồi, thánh thượng thân thể khỏe mạnh, chàng lo lắng cục diện này, chỉ sợ còn phải nhiều năm nữa mới có.
Phạm Nhàn thở dài một tiếng, kéo nàng vào trong lòng, nói nhỏ bên tai nàng:
-Không người nào là không lo xa, tất có ưu phiền, lần này về kinh, nhìn không khí này, chỉ biết sang năm lúc ta thật sự tiếp nhận nội khố, thái tử ca ca, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh của nàng, đâu có thể buông tha khối thịt béo như ta.
-Năm ngoái ở trên Thương Sơn, thiếp cho chàng cái chủ ý đó thì sao?
Lâm Uyển Nhi lúc này không giống một tiểu cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi, ngược lại giống như một nữ mưu sĩ khôn khéo tìm mưu.

Nàng dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của trưởng công chúa, trên phương diện này cũng được di truyền không nhiều thì ít, cho nên Phạm Nhàn vẫn rất tin tưởng kiến nghị của nàng.

Chỉ là cái đề nghị trên Thương Sơn kia, Phạm Nhàn vẫn không có gật đầu.
Hắn hơi cúi đầu, thong thả rồi kiên định nói rằng:
-Tự xin bỏ quyền, theo đạo lý mà nói là chuyện rất không nên làm.

Một vị thần tử trẻ tuổi như ta, trong tay nếu như cầm Giám Sát Viện cùng nội khố, thánh ân quả thực là có chút quá nặng, quyền lực thực sự quá lớn, căn bản không thể xuất hiện cục diện như thế này…Thế nhưng, Uyển Nhi, nội khố ta nhất định sẽ không buông tay được.
Lâm Uyển Nhi tuy rằng không biết vì sao phu quân không chịu buông tay khỏi nội khố, nhưng thân là thê tử tự nhiên chỉ yên lặng chi trì, gật đầu nói rằng:
-Uyển Nhi biết rồi.
Phạm Nhàn tiếp tục nói rằng:
-Nếu ta không chịu buông nội khố ra, Giám Sát Viện càng không thể bỏ.
Nếu như nội khố là tòa núi vàng, thì Giám Sát Viện chính là quân đội bảo vệ tòa núi vàng đó.

Nếu như không có nội khố, Phạm Nhàn sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân xích lõa, một chút cảm giác an toàn cũng không có, vậy tùy ý để cho người trong cung lăng nhục đi.
Lâm Uyển Nhi thở dài lắc đầu, nói rằng:
-Phu quân khổ cực nhiều rồi.
Nàng bỗng nhiên nhìn hai mắt hắn nói rằng:
-Có tự tin sao?
Phạm Nhàn mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ hai bên má của nàng, nói rằng:
-Không dám nói như vậy, nhưng nàng cũng biết, ta từ trước tới nay là một người có chút tự đại thậm chí là tự kỷ.
Lâm Uyển Nhi cười cười, bỗng nhiên cắn môi nhỏ giọng nói rằng:
-Kỳ thực thiếp còn biện pháp.
Phạm Nhàn hứng thú nói tiếp:
-Biện pháp gì?
Lâm Uyển Nhi đôi mắt chợt lóe sáng, không biết trong lòng cô nương này đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói rằng:
-Lấy Hải Đường cô nương này vào nhà đi.
Phạm Nhàn giật mình, nghĩ thầm kế của thê tử, quả nhiên không phải là người thường có thể dự liệu được.

Lâm Uyển Nhi hưng phấn giải thích:
-Vị Hải Đường cô nương kia là cửu phẩm cường giả, tướng công nói không chừng ngày nào đó nàng có thể tiến vào cảnh giới tông sư.

Chàng nói xem, nếu chúng ta có được một vị tông sư, hơn nữa thân phận của nàng đó còn là có Khổ Hà đứng đằng sau lưng, coi nhưng đám hoàng huynh Khánh quốc có nghĩ tới cũng không dám làm gì chàng.


Ngay cả bệ hạ cũng muốn lung lạc chàng nhiều hơn mới phải.

Chàng xem Diệp Trọng gia, chỉ bất quá có một Diệp Lưu Vân, liền ngang dọc quan trường vài chục năm chưa từng bại một lần…
Phạm Nhàn biết nàng nói có đạo lý, bất luận là ai, cưới được Hải Đường, đều giống như trước nhà đeo một miễn tử kim bài.

Nhưng hắn lại không biết thê tử đang tiến hành một lần thử thách cuối cùng với mình, vì vậy cười xấu xa nói:
-Thế nhưng…Hải Đường thực sự là không đẹp lắm à.
Lâm Uyển Nhi sửng sốt một lúc, cắn hắn một cái nói:
-Chàng đó, tên ác quỷ ham sắc à!
Phạm Nhàn cười cười, lúc này trong lòng lại nghĩ tới Diệp gia mà Uyển Nhi vừ nói? Diệp Trọng thân là kinh đô thủ bị, Diệp Linh Nhi nhưng lập tức phải gả cho nhị hoàng tử, lão hoàng đế tới cùng đang suy nghĩ chuyện gì? Đại tông sư? Nếu như tình thế thực sự phát triển như vậy đi xuống, từ góc độ của Phạm Nhàn xem ra.

Những người trong cung, chỉ sợ cũng không e ngại đại tông sư Diệp Lưu Vân này.
Hắn nhíu mày hỏi:
-Ta không ở kinh đô nhiều ngày, Diệp Trọng có từ chức kinh đô thủ bị hay không?
Lâm Uyển Nhi lắc đầu.
Phạm Nhàn trong lòng thở dài một tiếng, lại hỏi:
-Mẫu thân có gửi thư tới không?
Mẫu thân trong miệng hắn hỏi, tự nhiên là trưởng công chúa ở Tín Dương, tuy rằng hắn biết Uyển Nhi cùng tuyệt sắc mỹ phụ kia không có cảm tình gì, nhưng trước mặt Uyển Nhi vẫn phải biểu hiện tôn kinh ra bên ngoài.
Lâm Uyển Nhi lắc đầu, trên trán không có vẻ dư thừa gì cả.

Phạm Nhàn sinh ra thương tiếc, nhẹ nhàng nhu nhu mi tâm của nàng, nhẹ giọng nói rằng:
-Thân thể nàng gần đây thế nào? Lúc trước chỉ lo nói chuyện quên mất không hỏi chuyện trọng yếu này, tiểu sinh đáng bị đánh.
Lâm Uyển Nhi cười cười, nói rằng:
-Phí đại nhân thường xuyên tới xem, dược hoàn cũng uống đều, thiếp cảm thấy rất tốt.
Phạm Nhàn gật đầu:
-Xem ra lên Thương Sơn an dưỡng không tồi, năm nay đầu đông toàn gia đều lên đó ở, năm ngoái không có tắm suối nước nóng, có chút đáng tiếc.
Thanh âm hai người dần thấp, đang nói những lời tâm tình, không ngờ bên ngoài có nha hoàn hô lên lo lắng:
-Thiếu gia, thiếu nãi nãi, ăn cơm rồi, lão gia thúc dục vài lần rồi.
Phạm Nhàn hú lên quái dị, dựng lên, mặc quần áo.

Hắn nguyên chỉ chuẩn bị ở hậu trạch chuẩn bị một chút rồi tới thỉnh an phụ thân.

Không ngờ mình chơi một chiêu lấy thân thể đổi lấy bình an, nhưng lại bị hãm trong biển ôn nhu, toàn bộ quên mất phụ thân đại nhân vẫn còn ở trong thư phòng đợi mình.

Nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của phụ thân, Phạm Nhàn có thể biết trong lòng ông tức giận thế này.

Nhi tử đi ngàn dặm mới hồi phủ, không ngờ trước tiên không bái phụ mẫu, lại lêu lổng bên nương tử, lời này nói toạc ra là không có đạo lý gì cả.

Uyển Nhi cũng oán giận hắn, vừa mặc quần áo vừa trang điểm.

Tư Tư cùng Ti Kỳ đã sớm đứng ngoài cửa nghe thấy thanh âm liền chạy vào phòng hầu hạ hai vị chủ nhân với tốc độ nhanh nhất.

Hạ nhân đã thắp đèn lòng bên ngoài, làm bộ chưa phát sinh ra chuyện gì cả, đi ra nhà trước.
Trong phòng khách, đám nha hoàn lẳng lặng đứng một bên, hộ hộ thượng thư Ti Nam Bá Tước Phạm Kiến ngồi nghiêm nghị chính giữa.

Liễu Thị tuy rằng đã được phù chính, nhưng vẫn theo thói quen đứng ở bên cạnh hắn.

Phạm Nhược Nhược ngồi bên tay trái, có chút suy nghĩ.

Phạm Tư Triệu ngồi bên dưới, hai tay đang chơi đùa đồ vật mà Phạm Nhàn đã ném cho hắn lúc trước.
Thấy Phạm Nhàn cùng Uyển Nhi đi tới, Nhược Nhược đứng dậy, Phạm Tư Triệt cũng nhanh chóng giấu món đồ vào trong tay áo, theo tỷ tỷ thi lễ với hai người.

Phạm Kiến ngồi ở giữa không có liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, cũng hướng về Lâm Uyển Nhi gật đầu, thân phận con dâu có chút đặc thù, không thể chậm trễ được.
Gia tộc lớn thì nhiều quy củ, chỉ là Phạm Kiến công vụ bận rộn, cho nên cực kỳ ít ăn cơm tại nhà.

Hôm nay Phạm Nhàn mới quay về, tự nhiên so với ngày xưa càng thêm chính thức một chút.

Trên bàn ăn, đúng là một chút thanh âm cũng không nghe thấy, thật vất vả mới xong bữa cơm, Phạm Kiến mới nhìn nhi tử, nhàn nhạt nói rằng:
-Ngươi được phong tước rồi..