Khánh Dư Niên

Chương 371: 371: Tháng Chín 1 2





Nhất đẳng nam tước, chính nhị phẩm.
Phạm Nhàn trong lòng cân nhắc mức độ lớn nhỏ của chức tước, lo lắng khi thụ tước sẽ gặp phải không ít chê trách.

Kỳ thực hắn đã vô cùng cẩn thận rồi, tuy rằng đi sứ Bắc Tề bề ngoài không có bất luận gian nguy gì cả, nhưng dù sao cũng gần như khổ sai.

Đầu xuân trên triều đình bệ hạ không đếm xỉa tới mặt mũi của Tể Tướng cùng Thị Lang, trực tiếp đá hắn ra khỏi kinh đô.

Tuy nói sau đó đưa Phạm Kiến lên làm Thượng Thư, nhưng lúc này lại phong vị cho Phạm Nhàn lên Nam Tước.

Trong mắt người khác, đó cũng chỉ là lần bồi thường thứ hai mà thôi, không ai kinh ngạc quá mức gì cả.
Huống chi từ lúc vào kinh tới giờ, thế nhân đều biết, cho nên vị vạn tuế gia trong cung rất tán thưởng lợi hại của tiểu tử này.

Hơn nữa phân nửa tiểu tử này vẻ vang trên còn đường văn chương, cho nên những vị quan văn đón hùa theo ý của thánh thượng mà nói giúp.

Phạm Nhàn lần này đi Bắc Tề có thể lấy về nguyên một xe chở toàn sách, quả đúng là đã đem thể diện lại cho quốc gia, Bệ Hạ tự nhiên phải phong thưởng rồi.
Tuy nói chức tước hiện nay của Phạm Nhàn, cũng chỉ là nam tước không lớn lắm, nhưng phong tước dù sao thân phận cũng cao quý.

Đối với hành sự mà nói, luôn luôn sẽ có lợi hơn.

Hắn nhìn phụ thân nói rằng:
-Ý chỉ khoảng chừng nào thì xuống tới?
Lúc này hai phụ tử đã ở trong thư phòng thảo luận hồi lâu rồi.

Phạm Nhàn không thể nói ra những sự kiện ẩn mật trong quá trình đi sứ lần này, mỗi khi có việc liên quan tới viện vụ thì chưa chờ hắn lộ ra vẻ mặt khó xử, thì Phạm thượng thư đã xua tay trước, bảo hắn trực tiếp nhảy qua.
Kỳ thực nói lại, Phạm Nhàn thuở nhỏ đã sinh trưởng tại Đạm Châu, vào kinh rồi cũng cực kỳ ít giao tiếp với phụ thân, đại bộ phận những cuộc nói chuyện đều rất đơn giản ở trong thư phòng, cho nên luận cảm tình, thật sự có chút thiếu khuyết.

Nhưng chẳng sao, lúc này hắn nhìn mái tóc dần dần bạc của Phạm Kiến, lại liên tưởng tới một người phong lưu đã từng tạo nên phong ba bão táp ở Bắc Tề năm đó, trong lòng không khỏi mang theo một chút buồn bã cùng thiếu sót.
Viện trưởng đại nhân nói rất đúng, Ti Nam Bá Tước không nợ Phạm Nhàn cái gì, Phạm Nhàn thiếu hắn rất nhiều.
-Ngày mai vào cung, đại khái sẽ phát ý chỉ.
Phạm thượng thư nhắm mắt lại, uống một chút nước quả hàng đêm Liễu thị vẫn pha, dường như có chút hưởng thụ.
-Việc ngươi làm ở Bắc Tề lần này rất không tồi, Trần viện trưởng đã thỉnh công, bệ hạ cũng rất tán thưởng.
Phạm Nhàn trong lòng nhớ lại chuyến đi Bắc Tề lần này, ngoại trừ những bí ẩn của mình ra, kỳ thực căn bản cũng không làm cho triều đình việc gì nhiều, bao gồm cả việc Ngôn Băng Vân về nước, cũng chỉ là tiện đường, tuyệt đối không có xuất lực vì quốc gia, không khỏi cười khổ một tiếng nói:
-Kỳ thực một đường đi tới đi lui, con cũng không làm được cái gì.
-Có đôi khi, không làm chuyện gì mới thực sự là làm không tồi.
Phạm Thượng Thư chậm rãi mở miệng.
Phạm Nhàn hơi run đầu, cho rằng phụ thân muốn mượn cơ hội giáo huấn mình chuyện tranh đường với đại hoàng tử ở ngoại thành kinh đô.

Không ngờ Phạm Kiến lại không nói một lời về chuyện này, trái lại đưa trọng tâm câu chuyện tới phương hướng khác:
-Trước đây đã nói với con rất nhiều, không nên dựa quá gần vào Giám Sát viện, không ngờ con vẫn không nghe lời ta, bị lão cẩu Trần Bình Bình lừa gạt..
Nói tới đây, Phạm thượng thư quả thực có chút mất hứng:
-Yên yên ổn ổn bảo vệ nội khố, người bên ngoài nhìn vào, đúng là cơ hội khó mà có được.
Phạm Nhàn cười khổ nói:
-Hài nhi thật ra vẫn biết, vấn đề này ngài hẳn cũng biết, người ở Tín Dương kia sẽ không cam lòng buông tay như vậy, hơn nữa người khơi mào giành trước cũng là người đó.

Nếu như con không dựa vào Giám Sát Viện, làm sao có thể chống lại được nhân vật bực này chứ.
Phạm Thượng thư thở dài một hơi, nghĩ thầm việc này quả thực cũng do mình lo lắng không được chu toàn.

Thật không ngờ trưởng công chúa điện hạ lại phản ứng mãnh liệt tới vậy, không thể làm gì khác hơn là khoát tay nói rằng:
-Nàng dù sao cũng là muội muội của bệ hạ, là nữ nhi mà Thái Hậu hiểu rõ nhất, là mẫu thân của Uyển Nhi, chuyện quá khứ, cứ để qua đi như vậy đi.

Lời này Phạm Nhàn tin, tuy rằng hắn tịnh không chút tin tưởng phụ thân lại là người có thể dễ dàng nuốt hận như vậy, nhưng hắn cũng biết phụ thân là một người tuyệt đối trung thành với hoàng thất, chỉ muốn mưu cầu lợi ích một chút cho nhà mình trong phạm vi cho phép.

Hơn nữa phụ thân vẫn yêu cầu mình rời xa Giám sát Viện, cũng là không muốn cho mình liên lụy tới những tranh đấu chính trị âm hiểm phức tạp trong kinh đô này.
Chỉ là… nội khố là tiền, quan trường là chính trị, tiền cùng chính trị từ trước tới nay chính là một đôi cùng sinh cùng tử.

Nghĩ tới lúc đầu phụ thân có lẽ cũng không hiểu rõ định luật này.

Bất luận làm sao, Phạm Nhàn cũng cảm thấy cảm kích với dụng tâm của Ti Nam Bá Tước đối với hắn, nói rằng:
-Phụ thân cứ yên tâm, hài nhi nhất định sẽ rất cẩn thận.
Phạm Kiến vẻ mặt có chút hài lòng, hỏi:
-Chỉ có cường giả chân chính, mới có tư cách không tỏ ra yếu kém, người yếu vốn chỉ là người yếu thế, đâu có thể dùng được chữ này, ngươi bảo không lo lắng được sao?
Phạm Nhàn hiểu rõ ý tứ của phụ thân, cười cười, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khác, hỏi:
-Phụ thân, sau khi quay về kinh, có thể để cho bảy người Cao Đạt theo con không?
Phạm thượng thư liếc mắt nhìn nhi tử, đôi mắt luôn luôn nghiêm nghị bỗng nhiên hiện lên vẻ mỉm cười đầy ôn nhu:
-Con cũng biết, vi phu chỉ là huấn luyện cùng quản lý Hổ Vệ cho hoàng gia, quyền điều phối chân chính nằm trong tay người trong cung.

Con nếu muốn lưu lại vài tên Hổ Vệ, ta cũng chỉ có thể thay coi hỏi ý trong cung, nhưng mà phỏng chừng bệ hạ sẽ không duyệt đâu.
Phạm Nhàn cười khổ một chút, trong lòng hắn quả thực có chút luyến tiếc bảy tên trường đao Hổ Vệ này.

Bên người có mấy cao thủ trầm mặc làm bảo tiêu như vậy, an toàn của mình có thể đảm bảo được.

Trên bãi cỏ bên sông vụ độ, bảy cao thủ dùng đao liên thủ, ngay cả Hải Đường cũng không chiếm được mấy phần tiện nghi.

Thực lực bực này, đúng là đối với kiếm thủ của Lục Xử Giám Sát Viện cũng không phân được cao thấp, càng không nói tới Khải Niên tiểu tổ do chính mình thành lập nên? Khải Niên tiểu tổ là lực lượng trung kiên bên cạnh hắn, mặc dù đang được Vương Khải Niên dạy dỗ, bất luận là tình báo, truy tung, hay các phương diện khác cũng từ từ chậm rãi thành hình, chỉ tiếc rằng trên phương diện vũ lực đúng là còn hơi yếu một chút.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Hổ Vệ từ trước tới nay là hộ vệ được cấp cho hoàng tử dùng, trong Tây Lộ quân cũng có mấy thân binh như vậy, đối là người chuyên phụ trách an toàn cho đại hoàng tử.

Tuy rằng thánh thượng cũng thỉnh thoảng điều vài vị Hổ Vệ tới bên cạnh bảo vệ mấy vị đại thần, nhưng đều là có nhiệm vụ đặc thù.

Tỷ như lúc nhạc phụ đại nhân Lâm tể tướng của mình từ quan về quê, thánh thượng liền phái bốn Hổ Vệ theo sau, đó là vì khen ngợi Tể Tướng công lao cả đời vì nước.

Hơn nữa còn đảm bảo cho bình an trên đường về quê của tể tướng, chờ khi công việc xong xuôi, Hổ Vệ sẽ trở về trong kinh, biến mất giữa dân chúng.
Phạm Nhàn biết nhiều như vậy, là bởi vì Phạm Kiến luôn luôn phụ trách lo liệu việc này thay cho bệ hạ.

Sứ đoàn quay về kinh, Hổ Vệ đi theo, bị người của hoàng gia biết được, không khỏi gặp phải phiền toái lớn.
Phạm thượng thư nhìn thần tình tiếc nuối của nhi tử mình, không khỏi cười cười, nghĩ thầm, hài tử này tuy rằng rất có phong thái của kỳ mẫu, năng lực thực hù thế nhân, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh niên mà thôi.

Hắn không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở:
-Ngày con đi, tú tài tên Sử Xiển Lập, thường xuyên tới phủ vấn an.

Ta đã gặp vài lần, quả thực là một nhân vật có tài mà không lộ ra ngoài.
Phạm Nhàn ngẩn ra, chợt hiểu, phụ thân sau khi biết mình quyết ý không rời khỏi quyền lực trong Giám Sát Viện thì bắt đầu mưu toan tiền đồ trên quan trường cho mình.

Đây là nhắc nhở mình chớ quên mấy môn sinh này.

Tuy nói văn nhân trong thiên hạ địa vị đã được xác lập rồi.

Những môn sinh của nhạc phụ Tể tướng đại nhân lưu lại tương lai có thể giúp đỡ trong triều, nhưng thời gian còn dài, luôn luôn cần phải có người của chính mình ở trong triều mới được.
Suy nghĩ cẩn thận những tâm tư trong lòng phụ thân, Phạm Nhàn không khỏi có chút cảm động, chỉ là nam nhi chân chính, chung quy cũng không biểu lộ chuyện gì, chỉ hướng về phía phụ thân vái lạy một cái thật sâu.
Phạm thượng thư phất tay, bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi.


Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, chuyện hôn sự của muội muội mình không nên mở miệng quá sớm, loại an bài này chỉ có thể từ từ, liền cung kính rời khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng cao ngất đằng sau của Phạm Nhàn khi rời khỏi thư phòng, Phạm thượng thư trong mắt không khỏi toát lên vài phần đắc ý cùng thoải mái, có nhi tử như vậy, người làm cha còn có thể cầu điều gì? (hữu nhi nhược thử, phụ phục hà cầu?) Hắn nhẹ nhàng uống một giọt nước quả cuối cùng trong chén, trong lòng biết rõ hài tử này đã sớm đoán được chuyện gì.

Nhưng với tâm tính hài tử mà nói, nếu đối phương không nói, tự nhiên không ngại,… tiền đồ của Phạm thị nhất tộc, phải xem trên người hài tử này rồi.
Nghĩ tới đây, Phạm thượng thư không khỏi có chút bội phục vị Lâm tể tướng đã rời xa khỏi trung tâm quyền lực Khánh quốc kia.

Trong lòng thầm nói lão cáo già này quả thực không sai, nỗ lực trả giá nhiều như vậy, khổ cực vài chục năm, chỉ bất quá như sinh một nữ nhi tốt mà thôi.
Trong tháng chín này, bình thản buồn tẻ, tất cả đều tốt, chỉ thiếu phiền não.
Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, nhẹ nhàng nhìn vài cây cối bên ngoài cửa xe, cùng với vài tiếng ca với tiết tấu có chút cổ quái bên ngoài truyền tới.

Vào trong cung đối với đa số thần tử mà nói đều là một chuyện vô cùng nghiêm túc.

Nhưng hắn chỉ nghĩ rất là buồn chán, mùng một quay về kinh, nói chuyện với thế tử cùng phụ thân, đúng là đã tỉnh hết mọi chuyện trên triều.

Trong ngoài triều, tạm thời không có chuyện gì làm mình phiền não, vào cung một chút được phong tước, gật đầu vài cái, việc trong viện cũng hòm hòm, dường như chỉ có việc đợi sớm quay về Thương Sơn luyện nhảy núi mà thôi.
Ngón tay đang gõ nhịp lên song cửa bỗng nhiên cứng lại, hắn bỗng nhớ tới chuyện hôn sự của muội muội mình, nhớ tới thằng nhãi Lý Hoằng Thành này tối nay có thiết yến tiệc trên sông Lưu Tinh tẩy trần cho mình, sắc mặt lập tức khó nhìn.

Cái tháng chín bình thản buồn tẻ này, thì ra cũng là cuộc sống vô vị.

Hôm nay mặt trời mọc sớm, ngay từ sáng sớm đã có rất nhiều đại thần đứng chờ bên ngoài cửa cung.

Nghe nói những năm trước đây có rất nhiều cựu thần biểu thị ý trung quân, cần cù, đúng là hơn nửa đêm đã bắt đầu chuẩn bị triều phục, ánh bình minh chưa lên đã đứng chờ trước cửa cung rồi.

Chính là chờ thanh âm cửa cung vừa mở ra.

Sau này khi những cựu thần này cáo lão, rất nhiều đêm không được nghe thấy thanh âm chầm chậm này, đúng là cảm thấy rất khó chịu.
Thánh thiên tử hiện giờ tại vị, ghét nhất là hạng người mua danh, cho nên các đại thần cũng không dám tới quá sớm, lại không dám tới quá muộn, không biết có ai đưa ra chủ ý, có vài đại nhân đã mở quán trà ngoài đầu phố.

Ngày mới vừa hơi sáng liền rời khỏi phủ, tới các phòng trà đó, bảo tùy tùng nhìn chằm chằm động tĩnh cửa cung, để có thể chọn đúng thời gian tới xếp hàng.
Đề ti Giám Sát Viện cũng là người không có phẩm cấp gì cả, ngoại trừ nhân vật thần bí vị người ta quên lãng ra, Phạm Nhàn đúng là một vị đề ti từ lúc Khánh quốc khai quốc tới giờ.

Cho nên hiện giờ hắn chỉ có quan giai tứ phẩm Thái Học phụng chính.

Nếu như không phải bởi vì bệ hạ muốn nghe sứ đoàn phục mệnh, hắn là không có tư cách vào triều đường, cho nên cũng không có chuẩn bị quần áo triều phục gì cả.

Từ Phạm phủ xuất phát lúc sáng sớm, một đường nhàn nhã, chờ khi hắn tới được cửa cung, cũng là chậm hơn đại đa số đại thần trong triều nhiều.
Người nổi thì bị người khác đố kị, huống chi người mới nổi này chỉ là một tên tiểu sinh vừa mới vào kinh không quá một năm rưỡi.

Hơn nữa tên tiểu sinh này đã từng làm cho đại bộ phận đại thần này tê tái mặt mũi, làm một vị Thượng Thư phải chết, cưỡng chế một vị Thượng Thư phải rời đi.

Theo quy luật mà nói, thỏ tử hồ bi, mọi người nhìn thấy đề ti anh tuấn đang ngáp dài từ trên xe ngựa đi xuống, trong mắt đều có một chút cảnh giới, tất cả đều chán ghét.
Phạm Nhàn nhìn chung quanh một chút, cũng cảm giác thấy bầu không khí có chút không thích hợp.

Những đại thần này đều không phải là chính khanh của thượng thư các bộ nào đó, tất cả đều từ nhị phẩm trở lên.

Lão bà của ai không được cáo mệnh (phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu), trong nhà ai mà không có ít nhất một hai món đồ vua ban? Bản thân hắn tuổi còn trẻ, không ngờ còn tới chậm hơn cả các đại thần… Nếu như đằng sau hắn không có Phạm thượng thư, nhất là lão thọt kia.


Chỉ sợ những vị quan lớn chân chính của Khánh quốc này đã mắng vốn hắn một trận cho thông suốt rồi.
Hôm nay tự nhiên mắng không được, nhưng chúng đại thần cũng nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt, lạnh lùng liếc nhìn hắn, khoe khoang quá khứ… Trong quần thần cũng có vài vị năm đó được Lâm Nhược Phủ một tay đề bạt lên, vốn định tới hỏi thăm nói chuyện vài câu với Phạm Nhàn, thăm hỏi cổ vũ một phen, nhưng nhìn những ánh mắt có chút khinh bỉ của đồng liêu, không khỏi cảm thấy đau đầu liền dừng chân lại.

Nhưng là đều dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu hướng tới Phạm Nhàn biểu thị ý vấn an.

Phạm Nhàn bị những ánh mắt nóng cháy này đảo qua, toàn thân không được tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn ổn định dáng cười cười như cũ.

Không chút kiêu ngạo, không siểm nịnh, chắp tay hướng tới chư vị đại thần hành lễ vấn an.

Ngay khi hắn chắp tay, phía sau hắn có tiếng ho khái hai tiếng? Phạm thượng thư hôm nay chẳng hiểu vì sao cũng tới chậm, cũng không có đi cùng một đường với nhi tử.

Phạm Nhàn nhanh lên trước đón tiếp, cẩn thận đỡ phụ thân từ trên xe ngựa đi xuống.
Phạm thượng thư nhìn hắn một cái, lắc đầu:
-Vi phụ còn chưa cần chu đáo tới như vậy.
Phạm Nhàn cười cười, biết mình trình diễn có chút hơi quá, Phạm thượng thư tuy rằng nét mặt có chút không hờn giận, nhưng chúng quan nhìn ra được “lão hũ tiền” này hôm nay rất vui vẻ, nếu không, ngay cả tay nhi tử cũng không thả ra, liền dẫn hắn đi tới.
Phạm thượng thư tự nhìn dẫn tới, các đại thần liền không thể tiếp tục khoa trương nữa, đều tới vấn an.

Sau một hồi, Ti Nam bá tước liền dẫn Phạm Nhàn đi bắt tay một vòng quay đây, làm cho hắn hiểu rõ các đại thần thực quyền trong triều.

Phạm Nhàn liên tục thông suốt hô thế thúc, thế bá với các lão đại nhân.

Chúng đại thần nhìn thanh niên vẻ mặt luôn tươi cười này, liền thuận mắt hơn rất nhiều.

Các đại thần vốn thuộc về Lâm đảng thì càng thân thiết không gì sánh được, liên thanh tán thưởng tiểu Phạm đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vân vân và vân vân.
Nhưng vẫn có đại thần mắt lạnh lẽo nhìn hắn, tuy rằng hành lễ, trên mặt cũng lãnh đạm vô cùng.

Dù sao trên dưới Khánh quốc đều biết, vị Tiểu Phạm đại nhân này nổi danh nhất đó là nhìn như ôn nhu, kỳ thực nụ cười âm hiểm cực kỳ.
Lại bộ thượng thư nguyên lão ba triều nhìn phụ tử Phạm thị đi tới trước mặt không khỏi hừ lạnh một tiếng:
-Từ ngày bổn quốc khai triều tới nay, thậm chí ngay cả năm đó thiên hạ của Bắc Ngụy cũng không có quý phủ này như nhà của Ti Nam bá tước.

Hai người đồng thời đi vào triều, cũng cực kỳ hiếm thấy, quả nhiên là đường làm quan rộng mở.
Phạm Kiến cười ha hả nói rằng:
-Thánh ân như biển, thánh ân như biển.
Dường như làm ra vẻ không nghe ra trào phúng của đối phương, đưa tất cả vinh dự cho hoàng đế bệ hạ.

Phạm Nhàn mỉm cười, biết trong trường hợp này mình không cần phải nói gì dư thừa cả, vì vậy thẳng thắn không nói gì.

Ngay lúc này, ba thái giám chậm rãi ra khỏi cung, vị đứng giữa rõ ràng chức cao hớn, vung phất trần trong tay lên, ôn nhu nói rằng:
-Chu vị đại nhân khổ cực rồi, mời vào.
Các đại thần nhất thời đình chỉ thanh âm lại, có vài người điều chỉnh lại triều phục một chút, liền đi tới cửa cung.

Chắc là do nguyên nhân quá quen thuộc rồi, cho nên cấm quân đeo trường thương ở cửa cung cùng với thị vệ đeo đao cũng lười đưa mắt nhìn bọn họ vào cung.

Chỉ có ba vị thái giám vượt nên bọn họ một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có khí khái.
Phạm Nhàn lần đầu vào triều, nhưng không tiện theo chân phụ thân, không thể làm gì khác là đành phải đợi một chút đi tới cuối cùng của đội ngũ, cùng ba vị thái giám một đường đi vào trong.

Thái giám đầu lĩnh kia chính là vị Hầu công công mình quen biết, nhưng lúc này hắn cũng không dám nhẹ giọng nói chuyện gì, càng không thể coi như không có gì mà đưa tấm ngân phiếu qua, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mỉm cười với hắn, làm ý chào.
Thật lâu sau, Hầu tam nhi vẫn còn suy nghĩ vấn đề này, vì sao năm đó mình từ đầu đã cho rằng Phạm đại nhân là một chỗ dựa tin cậy vững chắc đây? Cuối cùng hắn quy kết cho, Phạm đại nhân mỗi lần nhìn mình, dáng cười vô cùng chân thành, cũng không giống như các đại thần khác, thời gian cần mình thì đối với mình tận lực ấm áp, thời gian còn lại, mặc dù cũng cười cười thân thiết, nhưng dáng cười mang theo một chút khó hiểu, một chút khinh bỉ rất khó chịu.
Phạm Nhàn lần đầu tiên tham ra triều sớm, không khỏi có chút khẩn trương, nhưng đúng ở cuối cùng hàng quan văn, cách long ỷ còn rất xa, nếu như không phải nội lực của hắn bá đạo, hiểu biết hơn người, chỉ sợ hoàng đế nói chuyện gì hắn cũng không nghe ra được.

Biết rõ vị trung niên nam tử ngồi trên long ỷ kia sẽ chú ý tới mình, nhưng hắn vẫn như cũ hơi có chút thả lỏng người, bắt đầu quan sát trang trí bên trong Thái Cực cung.
Tuy rằng vào cung có vài lần rồi, nhưng đại đa số đều ở hậu cung bồi tiếp đám nương nương mà thôi.

Rồi lại đưa Uyển nhi đi du ngoạn, Thái Cực cung là chính điện hoàng cung, chỉ mới xem qua từ xa xa vài lần, cũng không có cơ hội xem bên trong.

Hôm nay ngay sau khi tiến vào, phát hiện ra không gì hơn được, hai bức điêu khắc long phụng, nét vẽ tinh diệu, cột đỏ uy nghiên, trong cung điện rộng rãi có một mùi thơm ngát.


Hai đồng thau có hình tiên hạ hị thú phân ở hai bên, nhưng so với vẻ phú quý thanh lệ cùng với sắc nước hương trời của hoàng cung Bắc Tề vẫn còn thua kém hơn không ít.
Bất quá trong điện có một khí tức khác, dường như là vị của quyền lực, từ long ỷ bay lên làm cho chúng thần trong lòng kính nể.
Tuy nhiên nó không can hệ với long ỷ mà là bắt đầu từ trên người trung niên nhân đang ngồi trên long ỷ.

Tuy rằng cung điện của hắn không đẹp đẽ hùng vĩ bằng Bắc Tề, cũng không như Đông Di thành, nhưng toàn bộ người trong thiên hạ đều rõ ràng, hắn mới là người có quyền lực nhất trên thế giới này.
Chủ đề thảo luận trong triều, tất nhiên không ngoài việc đại hoàng tử cùng sứ đoàn.

Bất quá cũng nói chuyện tranh đường ngoài thành, cho dù là Ngự Sử của Đô Sát Viện cố tình nhằm vào việc này mà nói chuyện gì, nhưng hôm nay cũng không có khả năng xuất ra tấu chương.

Đây cũng không phải Ngự Sử không có bản lĩnh viết tấu chương trong một đêm, mà là vội vã tham tấu như vậy, chỉ sợ lại lộ ra vết tích gì sai lầm, làm cho bệ hạ không vui.
Lần này nghị luận trên triều chính là an trí của Tây Lộ quân sau này, cùng với việc thỉnh công phong thưởng cho các tướng sĩ các loại.

Đại hoàng tử đã được phong vương rồi, nhưng thủ hạ của hắn có mười vạn tướng sĩ, Xu Mật Viện đưa ra điểm này cũng không có vị nào trong triều đưa ra dị nghị.

Tuy nói hiện giờ bệ hạ đi sâu vào giáo dục văn hóa, nhưng dù sao Khánh quốc cũng là quốc gia dùng võ lập quốc, ai cũng không qua được quân đội.
Mà chuyện của sứ đoàn, khi bẩm báo, Hồng Tư Lự đại Bắc Tề tặng lễ quốc thư, trình lên Thiên Hạ Điển Hải Đồ.

Nhìn lãnh thổ quốc gia Khánh quốc dần dần mở rộng trên bản đồ, bệ hạ vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng, lúc này trong mắt đã có một chút nồng nhiệt.
Quần thần thức thời, tự nhiên xưng hô vạn tuế, trắng trợn xu nịnh, mà mấy lão Xu Mật Viện cũng lưu loát kêu lên, đây đều là do những tướng sĩ dùng mồ hôi xương máu của mình mà lấy được cho tổ quốc…
Lúc này, tất nhiên không có bao nhiêu đại thần ý thức được, trong quá trình đàm phán, quan viên Hồng Lư Tự, bao gồm cả Tân Kỳ Vật, Phạm Nhàn ở trong, còn có Tứ Xử Giám Sát Viện, có những tác dụng đáng kể.

Cho dù là ý thức được đi nữa thì họ cũng sẽ tận lực quên đi.
Phạm Nhàn nhìn vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng của chúng thần trên triều, khóe môi cũng không tự chủ được mà mỉm cười một chút, dù sao mình cũng từng tham dự trong cái chuyện đại sự này một chút.

Hắn nghĩ thầm, nếu như không phải trưởng công chúa bán Ngôn Băng Vân ra ngoài, chỉ sợ lợi ích mà Khánh quốc thu được còn lớn hơn nhiều.

Bất quá vị trưởng công chúa điện hạ này lại lăn Tiếu Ân qua lại, làm cho triều đình Bắc Tề dần dần sinh ra ý nổi loạn, quần thần ly tâm, cũng chính là thủ đoạn cực kỳ lợi hại.

Nếu so sánh hai đường, chỉ là khác biệt giữa lợi ích trước mắt và lợi ích lâu dài mà thôi.

Nam nhân trung niên có quyền lực cao nhất thiên hạ, trong lòng cũng không thể ức chế được một chút vui sướng nhàn nhạt trong lòng, lập tức mạnh mẽ hồi phục lại bình tĩnh, chống tay, mặt mỉm cười, nghiêng tai nghe lời tán tụng của đám thần tử.

Ánh mắt có chút điềm đạm quét tới một nơi phía sau cùng đội ngũ thần tử một chút, sau khi thấy nụ cười trên mặt tiểu tử kia, chẳng hiểu sao tâm tình hắn tốt hơn một chút.
Hắn phất phất tay, thái giám cầm bút cùng Trung Thư Lệnh bắt đầu viết chiếu thư, dùng những thanh âm the thé đọc chiếu văn.

Bởi vì tướng sĩ được phong thưởng nhiều lắm, nhưng lại phải trưng cầu một chút ý kiến của những lão đại trong quân đội cùng đại hoàng tử, cho nên mới chậm một chút.

Cho nên chiếu thư này chủ yếu là nhằm vào thành viên sứ đoàn mà phong thưởng.
Trên điện thoáng cái an tĩnh hẳn lên, mọi người biết lúc đi sứ về, chỉ là ban thưởng theo lệ, chúng thần cũng không quan tâm, chỉ là dựng thẳng tai lên nghe cái tên Phạm Nhàn trong giọng điệu the thé của thái giám.
….

Nhất đẳng nam tước, chính nhị phẩm.
Quần thần đều thở dài một hơi, yên lòng, xem ra bệ hạ rất có chừng mực, bất luận là có quan hệ với Phạm gia thế này, những đại thần đều không muốn người trẻ tuổi như Phạm Nhàn liền có thể lấy được tước vị cao.

Mọi người lo lắng tuy rằng lo lắng theo những hướng khác nhau, lập trường cũng khác nhau, nhưng có cùng mục đích.
Tân Kỳ Vật, Phạm Nhàn mọi người từ lâu đã quỳ trên đại điện, khấu tạ thánh ân hoàn tất.

Đám thần tử đang chuẩn bị nghe câu “Có việc thì khởi tấu, không có việc gì thì bãi triều.” thì hoàng đế bệ hạ ngồi trên long ỷ, nhàn nhạt nói câu:
-Mấy người các ngươi lưu lại.
Ánh mắt bệ hạ nhìn tới chỗ chính là mấy vị quan lớn trong triều gần long ỷ nhất.

Lúc Lâm Nhược Phủ từ chức tể tướng, trong triều nhất thời không tìm được người thích hợp để thay thế, cho nên công việc nội các lúc này, đều là do mấy đại học sĩ cùng đám thượng thư thay nhau bàn bạc giải quyết.

Mấy ngày hôm nay bệ hạ thường xuyên lưu bọn họ lại nói nhiều hơn vài câu, hôm nay thái tử cùng đại hoàng tử đã ở trên điện, tự nhiên cũng muốn lưu lại nghị luận vài câu, cho nên đám thần tử cũng không cảm thấy khác biệt gì, thỉnh thánh an rồi lui cả ra ngoài điện.
Sau đó những đại thần này nghe thấy một câu làm cho bọn họ cảm thấy ước ao, đố kị không gì sánh được.
-Phạm Nhàn, ngươi cũng lưu lại..