Khâu Vá Lại Trăm Năm

Chương 15: Chương 15:




 
Điện thoại của Du Hiền rung lên một cái, tin nhắn nhóm trong Wechat đang không ngừng nhảy ra.
 
Lão Viên: [Wowoooooo, con cá ướp muối này thật sự quá nham hiểm rồi, tôi cược năm xu cậu ta tuyệt đối là cố ý.]
 

Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Nam sinh này được đấy, lúc vừa mới đi tới cậu ta liền nhìn về phía chúng ta mấy lần, tôi không tin cậu ta không biết lão đại.]
 
Lão Viên: [Ồ, tình cảm vẫn là một boy tâm cơ.]
 
Hướng Ninh: [Run lẩy bẩy–ing ~~ Tôi cảm thấy lão đại hình như rất khó chịu.]
 
Lão Viên: [?? Cậu lại có thể từ trên khuôn mặt vạn năm không lộ ra vẻ gì kia của lão đại nhìn ra được hai chữ khó chịu?]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Ngớ ngẩn, chẳng lẽ không phát hiện ra lão đại cậu ta nhìn menu đến mức vô cùng mê mẩn sao?]
 
Hướng Ninh: [Chính xác, với tác phong thường ngày của lão đại, không thể nào nghiên cứu menu được, cậu ta tùy tiện lật một lần rồi khép lại liền có thể đọc ra được.]
 
Lão Viên: [Hưng phấn xoa tay.jpg]
 
Hướng Ninh: [Hưng phấn xoa tay.jpg]

 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Này này này các cậu đừng gây chuyện!]
 
Lão Viên: [Cái này gọi là vì lão đại giải quyết khó khăn.]
 
Hướng Ninh: [Ha ha, cá ướp muối vẻ mặt của cậu đã bán đứng cậu rồi.]
 
Lão Viên và Hướng Ninh liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía Tạ Tuấn đeo tai nghe đang chơi trò chơi, yên lặng bấm số.
 
Tay cầm đũa của Yến Chân run lên một cái, viên cá viên vừa gắp lên “Bẹp” một cái rơi vào trong chén.
 
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Dương Đại, còn tưởng rằng mình nghe lầm, Dương Đại cong mắt, nhếch miệng lên, rất thản nhiên nhìn lại cô.
 

Ngũ quan Dương Đại tương đối ôn hòa, dáng dấp vô cùng có cảm giác thiếu niên, ở cùng cũng là tao nhã có lẽ sẽ không làm cho người ta chán ghét.
 
Yến Chân ngược lại chưa từng suy nghĩ về phương diện kia, đột nhiên từ trong miệng anh ta nghe được nói muốn theo đuổi cô, làm cho cô ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết anh ta là nghiêm túc hay là nói đùa.
 
Đang lo lắng trả lời như thế nào mới không xấu hổ thì chỉ nghe thấy bàn sát vách truyền đến một tiếng “Aw”: “Ai con mẹ nó tình trạng nguy cấp gọi điện thoại cho ông đây!”
 
Giọng nói còn rất quen tai.
 
Yến Chân quay đầu lại xem xét.
 
Du Hiền, lão Viên, Hướng Ninh, đồng loạt vẫy vẫy tay với cô, ngoại trừ Tư Tắc đưa lưng về phía cô và Tạ Tuấn đang chọt điện thoại.
 
Năm người chỉnh tề ngồi ngay phía sau cô.
 
Yến Chân giật giật khóe miệng, vì sao tình cảnh cô được thổ lộ lúc nào cũng để cho đại lão gặp được, đây là một loại duyên phận ma quỷ gì vậy.
 
Lão Viên cười đến mức quá nhiệt tình: “Học muội ăn cơm với người ta sao? Có muốn ghép bàn không? Nhiều người thì náo nhiệt.”
 
Bị chen vào như thế, Yến Chân đúng lúc thuận thế nhảy qua khỏi cái đề tài vừa rồi.
 
Cô nhìn về phía Dương Đại, Dương Đại nhún nhún vai: “Em quyết định là được, anh tùy ý.”
 
Hai người đứng dậy đi về phía bàn của Tư Tắc.
 
Yến Chân nhìn thấy Tư Tắc nhấc mí mắt lên nhìn Dương Đại hai cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu xem menu, ngón tay nắm vuốt lật menu thon dài trắng nõn.
 
Cô vừa muốn ngồi vào bên cạnh Tạ Tuấn đang quyết liệt trong trò chơi, lão Viên lập tức đứng dậy: “Ôi ôi, chỗ đó để lát nữa mang thức ăn lên, học muội em ngồi bên trong, vị trí đó để anh ngồi.” Nói xong cũng liền đi tới đặt mông ngồi xuống.
 
Yến Chân đành phải đi vào ngồi xuống vị trí của lão Viên, bên tay phải của Tư Tắc.
 
Du Hiền cũng chào hỏi Dương Đại: “Hi, bạn học, cậu ngồi bên cạnh tôi đi.”
 
Đúng lúc đối diện Tư Tắc, cách Yến Chân ba chỗ ngồi, Dương Đại mỉm cười ngồi xuống.
 

Sau khi ngồi xuống Yến Chân giới thiệu hai bên một chút.
 
Dương Đại nhìn Tư Tắc nói ra: “Hôm nay nhờ vào phúc của Yến Chân, rất vinh hạnh có thể cùng nhau ăn cơm với đại học bá trong truyền thuyết.”
 
Tư Tắc không hiểu sao có cảm giác bực bội, khéo thực đơn lại, khẽ dựa vào ghế, hững hờ thúc giục nói: “Gọi món đi.”
 
Du Hiền gọi nhân viên phục vụ tới.
 
Hướng Ninh gọi canh chua cá, nhân viên phục vụ hỏi: “Xin hỏi là không cay, có chút cay hay là hơi cay?”
 
Hướng Ninh: “Hơi cay.”
 
Du Hiền: “Có chút cay.”
 
Nhân viên phục vụ: “…”
 
Dương Đại nhìn về phía Yến Chân: “Anh nhớ là em rất thích ăn cay.”
 
Điện thoại của Du Hiền rung lên một cái.
 
Lão Viên: [!!! Boy tâm cơ này thật không đơn giản.]
 
Hướng Ninh: [Câu này của cậu ta là có ý gì?]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [A, thị uy.]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Dương Đại này có chút thú vị.]
 
Nhân viên phục vụ nhìn về phía nữ sinh duy nhất đang ngồi, có ý là rốt cuộc chọn cái nào.
 
“Không cay.” Tư Tắc vẫn luôn lặng im đột nhiên mở miệng.
 
Tư Tắc cũng không biết vì sao bản thân mình cảm thấy vô cùng không thoải mái với loại dáng vẻ giống như vô cùng quen thuộc Yến Chân của Dương Đại, loại không thoải mái vi diệu này khiến anh làm ra hành động mà bình thường anh khinh thường --- biểu hiện ra cảm giác tồn tại của mình.

 
Yến Chân nghe, lập tức gật đầu nói: “Không cay là được, tôi thấy không ít đồ ăn đều là rất cay, Tư Tắc không biết ăn cay, lại gọi thêm mấy món không cay.”
 
Lão Viên: [Ha ha ha ha, em gái Yến Chân làm rất tốt!]
 
Hướng Ninh: [Có cảm thấy lão đại rốt cuộc cũng có nhiều thêm một chút giống người rồi không?]
 
Chú Tuấn: [O.O các cậu đang nói gì vậy? Sao đột nhiên nhiều tin nhắn như vậy? Người đều có mặt tại sao còn phải dùng Wechat nói chuyện phiếm?]
 
Lão Viên: [Đi đi đi, ở một bên chơi trò chơi của cậu đi, đáng đời cả đời độc thân.]
 
Chú Tuấn: [A.]
 
Cuối cùng canh chua cá quyết định không cay.
 
Dương Đại vẫn nở nụ cười trong vắt kia.
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Có chút lo lắng cho lão đại rồi, xem ra đối phương là một cao thủ.]
 
Lão Viên: [Có chút khó xử lý, chàng trai ngây thơ như lão đại của chúng ta có khi nào hôn môi cũng không biết không??]
 
Hướng Ninh: [Làm thế nào mới có thể ung dung thản nhiên truyền thụ mười tám cách theo đuổi con gái cho lão đại?]
 
Chú Tuấn: [Yếu ớt chen một câu, tôi cảm thấy các cậu chính là lo chuyện bao đồng, nhìn khuôn mặt kia của lão đại xem, lớn tiếng nói cho tôi biết, các cậu chọn ai?]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [… Chơi trò chơi của cậu đi.]
 
Lúc cơm nước xong xuôi đi về, Yến Chân phát hiện ra Tư Tắc cũng đã thanh toán hóa đơn bàn trước đó của cô rồi.
 
Cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
 
Tư Tắc cảm nhận được, cố gắng dùng giọng điệu không để ý chút nào nói với cô: “Không có gì, lần sao để cô mời.”
 
Dương Đại nghe, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục.
 
Anh ta nhìn về phía Tư Tắc, như có điều suy nghĩ.
 
Tạ Tuấn cầm điện thoại chọt màn hình.
 
Chú Tuấn: [Tôi đã nói, lão đại nào có cần các cậu quan tâm, nhìn xem nhìn xem ~ cái cớ lần sau ăn cơm cũng đã có sẵn rồi.]

 
Hướng Ninh: [Quỳ…]
 
Lão Viên: [+1]
 
Một đoàn người ra khỏi cửa nhà hàng, phát hiện mưa đã tạnh rồi.
 
Dương Đại nhận điện thoại, thầy hướng dẫn của anh ta tìm anh ta có việc, không có thời gian, thế là tự mình đi trước một bước.
 
Trước khi đi, anh ta giống như suy nghĩ điều gì đó, lại quay người nói với Yến Chân: “Có việc gì thì có thể gọi điện thoại hoặc nhắn Wechat cho anh, anh đều online.” Sau đó không chờ cô trả lời, cười nói: “Buổi tối sẽ liên lạc lại.” Liền xoay người vẫy vẫy tay, vội vã đi về phía trường học.
 
Yến Chân bị một loạt thao tác của anh ta làm cho trợn mắt há mồm, có chút chưa tỉnh hồn lại.
 
Du Hiền bên cạnh “A” một tiếng cười: “Ngay trước mặt hội trưởng theo đuổi em gái câu lạc bộ chúng ta, có hỏi qua ý kiến của thành viên câu lạc bộ chúng ta không?”
 
Yến Chân vừa định nói cái Hội liên hiệp Khởi Sàng của anh tổng cộng cũng mới có ba người chúng ta cộng thêm hai người báo danh hôm khai giảng rồi chưa từng xuất hiện kia.
 
Sau đó liền nghe lão Viên nói: “Không đồng ý.”
 
Hướng Ninh: “Nghĩ quá nhiều.”
 
Tạ Tuấn: “Không thể nào.”
 
Yến Chân kinh ngạc quay đầu lại: “Các anh cũng là….” Người của Hội liên hiệp Khởi Sàng?
 
Ba người gật đầu: “Không sai!”
 
Sau đó lão Viên chỉ chỉ Tư Tắc: “Còn có cậu ta.”
 
Yến Chân vui vẻ: “Câu lạc bộ của chúng ta còn quản lý đời sống tình cảm của thành viên à?”
 
Ba người tiếp tục gật đầu: “Không sai!”
 
Du Hiền chững chạc đàng hoàng: “Làm nhà mẹ đẻ, nhất định là phải trấn cửa ải,”
 
Khóe miệng Tư Tắc nhếch lên, vỗ vỗ bả vai Du Hiền: “Đi thôi, đừng lắm mồm nữa.”
 
Chẳng biết tại sao, anh có chút canh cánh trong lòng với câu nói “Buổi tối liên lạc” kia.