Khoa Cấp Cứu

Chương 88: - Hồng Liên Nghiệp Hỏa (1)




Bên cạnh con sông ngoài ngoại ô, một chiếc xe màu đen ngừng ngay khu rừng vắng vẻ, chỗ đó đến đường cũng không có, nên bình thường không ai vào đó làm gì.

Đèn xe tắt đi, xung quanh lại chìm trong bóng tối, "Không ngờ nó cũng ghê thật, đến cảnh sát mặc thường phục mà cũng tìm ra được." Người phụ nữ lôi đứa bé gái xuống xe.
"Giờ phút này mà bên ngoài có người canh thì không phải cùng nghề thì chắc là địch, tôi sợ bọn chúng đang nhắm vào bọn mình, xem ra phải thay đổi chỗ ở thôi." Người đàn ông khiêng anh cảnh sát đang bị trói từ cốp xe sau ra, lúc này anh ta đã tỉnh, nhưng miệng đã bị bịt lại rồi, chỉ có thể phát ra được tiếng ư ư thôi, đang cố gắng tháo gỡ dây trói.
"xxxx, lầu 4 mà cũng dám nhảy xuống nữa hả! Không té chết được coi như mày xui xẻo! Chờ lát nữa về nhà là cho mày biết mùi!" Bà ta giơ tay ra tát một cái sau đó chửi rủa thậm tệ.
"Sau này bà mà không canh kỹ nó thì tôi cũng cho bà biết mùi đó!" Người đàn ông trách móc mấy câu, sau đó lại quay qua nói với cô bé, "Thật là chả được cái tích sự gì hết, cho mày ăn uống đầy đủ thì mày lại muốn tìm con đường chết, lần này cho mày toại nguyện!"
Hắn ta tìm xung quanh xem có vật dụng nào nặng như đá không, xem ra chắc chuẩn bị quăng xuống sông tiêu hủy chứng cứ, người phụ nữ liếc nhìn xung quanh, "Tôi nghe nói quăng xuống sông thì cũng có ngày trồi lên à, hay là đem chôn trong rừng đi, chỗ này làm gì có ma nào tới."
"Vậy mới càng dễ bị phát hiện hơn." Hắn ta rõ ràng là rất cẩn thận.
"Nếu như là nó giết thì bị phát hiện cũng chả sao~" Bà ta cười rất là nham hiểm.
Người đàn ông liền hiểu ý bà ta, "Nhưng mà, nếu nó nói ra những thứ không nên nói..."
Người phụ nữ liền ghé sát tai nói, "Người chết thì sẽ không nói chuyện được, chi bằng trực tiếp..."
"Qua hai ngày nữa, phải thu dọn gọn gàng, không được để có sơ xuất gì." Cuộc trò chuyện của hai người toàn bộ đều được truyền vào tay cô không thiếu một chữ nào, mạng của cô đã không còn thuộc về bản thân cô nữa rồi.
Người đàn ông lấy ống tay áo cầm con dao, sau đó nhét vào tay cô, động tác nhanh gọn lẹ, chưa kịp đợi cô lên tiếng thì trong tay đã nắm con dao, đâm thẳng vào lồng ngực của anh cảnh sát kia, máu văng tung tóe ra, đây là lần đầu tiên tay cô nhuốm máu người.
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn con dao cứ lặp lại động tác đó liên tục, hoàn toàn bất lực, đây cũng là lần đầu nhìn thấy rõ khuôn mặt anh ta, trẻ tuổi tuấn tú, chắc thuộc loại được nhiều cô gái yêu thích, chỉ là đôi mắt đó đang dần dần mất đi sinh khí.
Người đàn ông buông tay ra, còn cô chỉ đứng nhìn hung khí trong tay mình, lúc này vẫn còn cắm trong thân xác ấy, tiếng kêu hét bị kẹt lại trong cổ họng, không la lên được, thì ra mọi sự cố gắng vùng vẫy chỉ là công cốc, chi bằng chết chung với nhau, chết chung với cái thế giới chết tiệt này.
"Trên đó toàn bộ là dấu vân tay của mày, nhưng mà yên tâm đi, mày đang tuổi vị thành niên, giết người không có ngồi tù đâu." Người phụ nữ đó nói vào tai cô.
Sau đó quăng con dao xuống một cái hố sâu bên cạnh, người đàn ông đẩy cái xác xuống dưới đó, "Người là các ngươi giết, không phải tôi!"
"Hừm, yên tâm đi, tao sẽ có cách để cảnh sát biết người do ai giết, biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không... mày sẽ biết chết hạnh phúc hơn sống rất nhiều đó." Hắn ta lấy từ cốp ra một cái xẻng, đem chôn mấy tội chứng.
****
"Anh nói coi trong bọn họ, ai mới là hung thủ?"
"Tôi đoán chắc là đứa bé gái đó." Hai người bên cạnh cầm máy tính bảng coi phim, thảo luận tình tiết trong phim.
Sắc mặt Tây Môn vẫn cứ không tốt, liếc nhìn bọn họ một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe lửa vẫn cứ chạy trong tuyết, toàn bộ đều trắng xóa, các bụi tuyết bị gió thổi giống như là đang bay lượn vậy.
Cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn đi đâu, chỉ là muốn đi đến một nơi nào đó xa chút, nơi đây lạnh quá. Không ngờ có ngày sẽ rời khỏi thành phố này, cũng không ngờ sẽ ra đi trong tâm trạng này, ánh mắt ngấn lệ của Đỗ Hạ Hi làm cô ấy không dám đối mặt, nhưng lại khắc sâu vào trong tim, Đỗ Hạ Hi quả nhiên thích hợp với cười hơn, không nên có biểu cảm bi thương như vậy.
Trong lúc Tây Môn đang nhớ Đỗ Hạ Hi thì điện thoại của cô ấy gọi tới, đầu dây bên kia giọng nói đầy sự mệt mỏi, "Em đang ở nhà à?"
"Không... em muốn ra bên ngoài chút." Tây Môn cũng không có tiết lộ hành trình của mình.
"Khi nào quay về?" Đỗ Hạ Hi nói rất ngắn gọn, cô cố gắng làm cho giọng nói mình nghe sao cho không có lạnh lùng.
"Em không biết nữa..." Tây Môn cũng hơi bất ngờ là Đỗ Hạ Hi gọi điện cho mình nhanh như thế, cũng an ủi được phần nào, nhưng cô biết vấn đề lớn nhất giữa bọn họ hiện giờ, "Đã tìm được anh ta chưa?"
Đỗ Hạ Hi nắm chặt điện thoại, đứng trước cánh cửa đóng chặt của nhà Tây Môn, "Thạch Nam đã tìm ra được rồi, cả hung khí nữa." Thạch Nam lúc nãy đã nói với cô, cô liền chạy ngay đến đây, muốn biết được nguyên do của câu chuyện trước khi Thạch Nam tìm đến.
"Là một con dao, trên đó đầy dấu vân tay của em." Tây Môn nói với một giọng điệu bình thản.
Trong lòng Đỗ Hạ Hi lại nặng trĩu xuống, tay cầm điện thoại hơi run rẩy, "Nói chị nghe, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ..." Cô đã không còn giống như lần trước tin tưởng Tây Môn tuyệt đối nữa rồi.
"Vô ích thôi, tất cả đã chết không đối chứng." Sự việc xảy ra lâu như vậy, Tây Môn không cảm thấy mình còn có cơ hội chứng minh sự trong sạch nữa.
"Sẽ có cách thôi mà." Nghe Tây Môn nói vậy, Đỗ Hạ Hi quyết định tin cô ấy thêm lần nữa, hy vọng sẽ không làm mình thất vọng, "Em về đây đi."
Tây Môn lưỡng lự, cô không phải sợ chết, chỉ là không muốn sau khi lật lại vụ án thất bại, dáng vẻ thảm hại của mình sẽ bị Đỗ Hạ Hi nhìn thấy, nếu giờ mình trốn đi thì kết quả có tốt hơn được không?
"Cho em thời gian 7 ngày, em sẽ quay về tìm chị." Tây Môn đột nhiên rất muốn nghe sư thái niệm kinh, có lẽ là mình nên sớm đến đó một lần, tẩy rửa hết tội nghiệt của mình, hèn chi lần nào nghe sư thái niệm kinh cũng thấy nhức đầu hết.
"Được, chị đợi em." Đỗ Hạ Hi nói xong thì không nghe Tây Môn trả lời nữa, đợi một hồi mới buông điện thoại xuống. Đêm qua Đỗ Hạ Hi đã rất do dự, nhưng vẫn báo địa chỉ cho Thạch Nam biết, tuy cô không có nói sao có được manh mối này, nhưng Thạch Nam cũng đoán ra được, nếu không phải Đỗ Hạ Hi cố gắng khuyên giải, thì chắc Thạch Nam chạy đi bắt người rồi.
Không có lập tức rời khỏi nơi đó, Đỗ Hạ Hi xuống lầu ngồi trong xe, trong lòng cô cực kỳ mâu thuẫn, lần đầu tiên được nếm hương vị tình yêu đáng lý ra phải rất vui mừng, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, hai bên đều là người rất quan trọng đối với mình, cô bị kẹp ở chính giữa không biết phải làm sao.
Quan trọng nhất là cô hoàn toàn không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù muốn giúp thì cũng không biết giúp sao, Tây Môn có quá nhiều chuyện không nói với mình, điều này làm cho Đỗ Hạ Hi rất khó chịu, nếu đã thích nhau thì không phải là nên thành thật với nhau à? Lần này, đừng nói là mình đơn phương theo đuổi nữa nha?
Ở nơi xa xôi kia, trong Độ Tâm Tự, bởi vì đã qua tết và lễ nguyên tiêu cho nên trong am miếu cực kỳ yên tĩnh, hầu như không có khách đến, đám tiểu ni cô bận rộn suốt một thời gian dài cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, có người thì xuống núi chơi, có người thì ở lại trong am, ai cũng rất thoải mái.
Sư thái đang ở trong phòng Lý Ngôn Tâm, đang hiếu kỳ dán sát tai vào bụng cô ấy, muốn nghe được động tĩnh của đứa bé bên trong.
Bụng của Lý Ngôn Tâm cũng được mấy tháng rồi, bây giờ đã nhô lên rất nhiều, cũng không biết sư thái kiếm được lý do gì mà có thể để một bà bầu ở lại trong am, chắc lại bịa ra thân thế thê thảm gì đó rồi.
Tây Môn khi đến đây cũng không thông báo cho sư thái biết trước, còn mấy tiểu ni cô thì lúc trước cũng thấy Tây Môn ghé mấy lần cho nên cũng không có đi thông báo, khi Tây Môn đến được căn phòng thì thấy được cảnh tượng trên.
Tây Môn kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cái cằm xuống, chỉ vào sư thái nói, "Trời đất quỷ thần ơi, sư thái thái, sao lại làm người ta có bầu vậy?!"
Sư thái rõ ràng là bị Tây Môn làm cho hết hồn, cũng kinh ngạc mở to mắt ra, sau đó đỏ mặt ho một tiếng, "E hèm, ăn nói bậy bạ." Rồi kéo Tây Môn ra ngoài, mới đỡ ngượng ngùng, "Sao ngươi lại đến đây vậy?"
Tây Môn còn hiếu kỳ thò đầu vào phòng nhìn, cô còn nhớ lúc trước sư thái có nhắc qua một người phụ nữ, xinh đẹp quyến rũ tới nỗi nghi ngờ là hồ ly tinh, "Cũng đâu có xinh đẹp giống như sư thái nói đâu, cũng bình thường thôi à, khí chất còn không bằng Hạ Hi nhà tôi nữa." Theo lý nói, dâm loạn trong am miếu không phải là với đàn ông hả, sao lại là phụ nữ chứ, không lẽ sư thái cũng thích phụ nữ à?
"A di đà phật, ngươi nên tích chút khẩu đức rồi đó." Sư thái rất sợ Tây Môn miệng mồm nhanh nhẩu nói ra những lời mích lòng người khác.
"Tôi nói sự thật thôi mà." Tây Môn nhún vai, nhắc đến Đỗ Hạ Hi thì Tây Môn không nói đùa được nữa, "Đúng rồi, lần này tôi xa xôi đến đây, sư thái niệm kinh cho tôi nghe đi, cái đoạn siêu độ ác quỷ lúc trước nghe cũng hay lắm~"
Sư thái lại tròn mắt nhìn, cô lúc nãy đã cảm thấy Tây Môn có gì đó không bình thường, tuy biểu hiện cho thấy Tây Môn vẫn càn rỡ như trước, nhưng mà hình như có gì đó thay đổi rồi, rất nhỏ, rất khó phát hiện.
"Lúc trước không phải ngươi nói ngươi nghe tới đau đầu hả?" Sư thái cảm thấy chuyện này hình như rất nghiêm trọng, "Sao vậy, ngươi bị ma quỷ ám rồi hả?"
"Chắc vậy..." Cứ luôn cảm thấy khắp người đều không khỏe, tim cứ thắt lại từng cơn, rất khó chịu.
"Vậy ngươi chờ lát, ta đi sắp xếp chút, đến đại điện chờ ta." Sư thái làm việc gì cũng rất có hiệu quả, nói làm là lập tức đi chuẩn bị.