Không Nhớ, Không Quên

Chương 57




Editor: Lost In Love

Sau này Hàn Niệm đã hiểu rõ tất cả, thế gian này không có hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng người trước đó hiểu rõ điều này không phải cô, mà là Đường Diệc Thiên.

Du lịch tuần trăng mật trở về, mặt mày Đường Diệc Thiên hớn hở.

Trợ lý thư ký đưa đến một phong thư giấu tên, bên trong phong thư màu trắng chỉ có một tấm thẻ nhớ điện thoại.

"Ai đưa tới?" Đường Diệc Thiên lấy tấm thẻ nhớ cũ đó ra, lật qua lật lại nhìn, đúng là một tấm thẻ nhớ. Thư ký lắc đầu, "Không biết ạ, sau hai ngày ngài đi du lịch, ở công ty nhận được trong thùng thư, trên phong thư viết rõ là gửi cho ngài."

Thư ký bổ sung thêm, "Bởi vì nhìn không có tính nguy hiểm gì, nên tôi lập tức mang đến đây cho ngài."

"Ừ." Đường Diệc Thiên vuốt cằm, nâng tay bảo anh ta đi ra ngoài.

Nói thật ra, ở trên thương trường nhiều năm, không phải lần đầu tiên Đường Diệc Thiên nhận được những phong thư giấu tên kỳ lạ. Nhưng một cái thẻ nhớ di động, đúng là hiếm thấy. Theo trực giác nhận định, đây không phải là tin tức kinh doanh quan trọng, hơn phân nửa là trò đùa quái đản.

Nói tới trò đùa quái đản này, Đường Diệc Thiên cũng có chút hiếu kỳ. Với lại tâm trạng anh không tệ, vì thế lấy ra muốn bỏ vào điện thoại của mình xem.

Nhưng chức năng điện thoại của Đường Diệc Thiên không phù hợp với tấm thẻ này, sau đó đi mượn một chiếc điện thoại khác, anh nhét thẻ vào.

Tấm thẻ này có mấy đoạn ghi âm, anh mở cái thứ nhất, chất lượng tiếng rõ ràng, xem ra hình như là trực tiếp dùng điện thoại ghi âm lại cuộc nói chuyện. Anh nghe giọng nữ trong đối thoại rất lạ, nhưng giọng nam lại rất quen thuộc.

Hai người đang nói chuyện công việc, Đường Diệc Thiên nghe thêm mấy câu, mới nhớ tới giọng nói quen thuộc này là của ai. Giọng nói này không phải của người vừa mới thành ba vợ của mình Hàn Phục Chu sao!

Kết thúc đoạn ghi âm thứ nhất, Đường Diệc Thiên không nghe tiếp đoạn thứ hai. Là ai gửi ghi âm này tới? Ai có thể thu lại cuộc nói chuyện của Hàn Phục Chu? Nhưng đoạn ghi âm này, sao lại muốn gửi cho mình?

Trong nháy mắt Đường Diệc Thiên đã bị những câu hỏi này làm khó, nghĩ mãi không ra. Đường Diệc Thiên quyết định, tiếp tục nghe để tìm kiếm câu trả lời.

Công việc đoạn ghi âm thứ hai rườm rà hơn một chút, làm cho người ta không đoán ra mục đích là gì. Mấy đoạn kế tiếp cũng vậy, Đường Diệc Thiên hoàn toàn chắc chắn, đây thực sự là một trò đùa nhàm chán, có lẽ là có người nào đó đã tìm cơ hội động tay động chân trên di động của Hàn Phục Chu, có thể trong lúc Hàn Phục Chu nói chuyện với người khác đã bị kẻ thứ ba nghe được, sau đó người thứ ba dùng điện thoại của mình ghi âm cuộc trò chuyện này lại.

Mấy đoạn ghi âm đều nói chuyện về công việc vô cùng nhàm chán, thậm chí không có một chút liên quan đến "Tặng quà", hay "Cảm ơn". Chẳng lẽ người này muốn cho anh biết ba vợ của anh là quan lớn tận tuỵ sao? Việc này đúng là vừa hoang đường vừa buồn cười.

Nhưng anh vẫn nghe đến nơi đến chốn, ấn vào đoạn ghi âm cuối cùng.

Lúc câu đầu tiên vang lên, thì Đường Diệc Thiên vốn đang hào hứng lập tức ngẩn người, bởi vì người nói chuyện không phải ai khác, mà là ba của mình Đường Khải! Ba đã qua đời đến nay đã được sáu năm, Đường Diệc Thiên lại nhận được một tấm thẻ nhớ giấu tên rồi nghe được giọng nói của ông lần nữa!

"Anh Hàn, tìm tôi có việc gì sao?"

"Hỏi xem bao giờ Đường tổng anh chưa trở về, muốn nói chuyện với anh về đường cao tốc số 103 một chút ấy mà."

"Tôi vừa mới lên cao tốc để trở về, sáng sớm tiểu tử thối Diệc Thiên đã chạy về đón Hàn Niệm nhà anh rồi! Tôi chỉ có thể tự mình lái xe."

"Vậy à..." Giọng nói của Hàn Phục Chu thoáng kéo dài ra, tạm dừng hai giây, sau đó tiếp tục, "Vậy anh chú ý an toàn."

"Ha ha ha....Không phải lần đầu tiên tôi lái xe. Chờ tôi về mời cả nhà anh ăn cơm, chúc mừng Hàn Niệm kết thúc kỳ thi cao đẳng!"

"Vậy thì không cần." Giọng nói của Hàn Phục Chu đột nhiên chuyển từ cao xuống thấp, như có như không, "Có lẽ, không còn cơ hội nữa..."

Tiếp theo chính là một tiếng vang thật lớn, ghi âm im bặt.

Mọi thứ đều quay về yên tĩnh, yên tĩnh không có một chút tiếng động nào. Đường Diệc Thiên ngồi một mình trong văn phòng trống rỗng, giống như rơi vào trong hố băng thật sâu, toàn thân đều cứng đờ chết lặng, không có một chút ấm áp, chỉ có lạnh, lạnh thấu xương và tim.

Anh nhớ lúc trước trên báo cáo nhận định là tai nạn giao thông, lý do tai nạn là vì Đường Khải đột ngột nhấn ga tăng tốc trên đường cao tốc, tông vào đuôi của một chiếc xe container đang chạy bình thường phía trước, bởi vì tốc độ quá nhanh, cả thân xe bị cuốn vào khung xe của xe container, xe hư người chết.

Sau đó sự cố ngoài ý muốn biến thành Đường Khải sợ tội tự sát, Đường thị lâm vào tai tiếng lừa đảo. Cơn ác mộng năm hai mươi tuổi ấy của Đường Diệc Thiên, cho đến bây giờ anh cũng không có cách nào quên được.

Lúc đó anh chưa tiếp xúc sâu vào việc làm ăn của Đường thị, thậm chí không nói được lời nào để biện luận cho ba, anh chỉ có thể bị động mà chờ đợi "Chân tướng", "Âm mưu" được đưa ra ánh sáng.

Tuy năm đó Hàn Phục Chu đưa tay ra giúp đỡ, nhưng suy cho cùng bằng chứng cũng như núi, cuối cùng nhà họ Đường cũng bị thua.

Đường Diệc Thiên không biết, cuộc gọi cuối cùng của ba mình trước lúc chết là nói chuyện với Hàn Phục Chu, anh lại càng không biết, lúc ba mình xảy ra tai nạn, thế nhưng Hàn Phục Chu đã sớm đoán được.

Trong phút chốc đã bị sốc, Đường Diệc Thiên cố gắng ra lệnh cho mình bình tĩnh lại. Đầu tiên là xem đoạn ghi âm này là thật hay giả, sau đó tìm ra nguồn gốc của thẻ nhớ này, lý trí của anh nói với mình, đừng vội kết luận một cách bốc đồng.

Từ trước đến nay chính trị luôn giả dối quỷ quyệt, vì con đường làm quan mà không từ bất cứ thủ đoạn nào đả kích đối thủ. Muốn ra tay trên điện thoại của Hàn Phục Chu hoàn toàn là một chuyện rất khó, đã làm được việc khó như vậy, còn lấy được đoạn ghi âm này, rồi gửi đến cho anh, lại còn cách sáu năm sau.

Tất cả đều quá lạ lùng, lúc anh bắt đầu dùng lý trí để suy xét vấn đề, về mặt tình cảm anh đã thiên vị cho nhà họ Hàn, có lẽ đây thực sự là một trò đùa vô cùng nhàm chán.

Nhưng nếu là những chuyện khác, chắc chắn Đường Diệc Thiên sẽ không cần phải suy nghĩ, nhưng sự việc có liên quan đến cái chết của ba mình, còn liên quan mật thiết đến sự sụp đổ của Đường thị năm đó. Sự tin tưởng không chút nghi ngờ nhà họ Hàn mấy năm nay cũng không thể xóa bỏ nghi ngờ trong lòng anh.

Đường Diệc Thiên quyết định, dù đây là một trò đùa quái đản, anh cũng muốn xác nhận đáp án.

Anh nghĩ tới một người. Lúc ba còn sống đã nói qua với anh..Lâm Thư Văn thư ký của Hàn Phục Chu.

Lúc Hàn Phục Chu mới tới thành phố J, chính phủ phái Lâm Thư Văn đến làm thư ký cho ông ta, Lâm Thư Văn là người mới làm việc ở chính phủ chưa đến một năm. Rất ít người biết, anh ta là một học sinh nghèo được nhà họ Đường giúp đỡ nhiều năm.

Năm đó Đường Khải lo không biết vị phó thị trưởng mới điều đến có hành động gì mới trong phương diện bất động sản hay không, vì nghĩ cho việc làm ăn của nhà họ Đường, Đường Khải hẹn gặp Lâm Thư Văn bảo anh ta chú ý nhiều một chút. Nhưng sau này nhà họ Hàn và nhà họ Đường có quan hệ thân thiết, "Cơ sở ngầm" lúc trước cũng không có tác dụng gì nữa.

(Cơ sở ngầm: người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường)

Thoáng cái đã nhiều năm, Đường Diệc Thiên ý thức được, anh cần gặp Lâm Thư Văn một lần.

Kết thúc chuyến du lịch, Hàn Niệm vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ, luôn ngủ từ sáng cho đến chiều tối.

Bà Trần làm một bàn đồ ăn cô thích, giải trừ nỗi tương tư của cô với nước ngoài. Lúc Đường Diệc Thiên vừa về đến cửa, vợ của anh đang buộc tạp dề phụ giúp trong bếp.

Thấy anh về, cô lập tức bưng ra khoe thành quả của mình, "Anh xem nè! Từ hôm nay trở đi em muốn theo bà Trần học nấu cơm.

Một chén thịt gà với tương ớt, mùi cay nồng xông vào mũi anh, Đường Diệc Thiên hắt hơi một cái, sau đó nở nụ cười, "Thật sao?"

"Đúng." Hàn Niệm bưng đồ ăn lên bàn, "Em đã quyết định từ chức."

"Hả?" Đường Diệc Thiên cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, "Sao đột nhiên lại muốn từ chức?"

Hàn Niệm tháo tạp dề xuống, kéo lấy cánh tay anh, hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Hôm nay cô tới."

"Sao?" Đường Diệc Thiên kéo cô ngồi xuống ở phòng khách, "Có chuyện gì sao?"

Mặt của Hàn Niệm đỏ lên giống như quả hồng nhỏ tròn trịa, "Cô đưa em phương thuốc điều dưỡng cơ thể...Nói muốn em ở nhà điều dưỡng cho tốt, mau, mau sinh em bé."

Đường Diệc Thiên cười, "Không phải trước kia em nói phải mấy năm nữa sao, còn nói cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ!"

"Trước kia thì em nghĩ vậy..." Hàn Niệm cúi đầu, nói một cách thẹn thùng, "Nhưng, ba em cũng nói em sinh cục cưng sớm một chút, bản thân em nghĩ, chăm sóc cơ thể trước cũng không có gì xấu..." Bốn năm trước Phạm Tâm Trúc qua đời mang cho Hàn Niệm một đả kích lớn, bởi vì quá đau buồn, cô xuất hiện triệu chứng suy nhược thần kinh, thường hay mất ngủ, hệ tiêu hoá cũng không tốt, nên cô mới muốn từ chức để điều dưỡng cơ thể.

"Vậy cũng được." Anh xoa cái đầu nhỏ của cô, "Nhưng em ở nhà cũng đừng để ngột ngạt quá, như thế ngược lại không tốt cho cơ thể. Trước đó ở toà soạn viết bản thảo quá mệt, vậy em thử chuyển sang tạp chí xem, một tháng một kỳ chuyên mục, cũng coi như có chuyện làm."

Hàn Niệm cười hì hì, ngồi vào trong lòng anh rồi ôm cổ của anh, "Sao anh lại nghĩ giống em vậy nè! Em vừa hỏi Lâm Trăn, anh của cô ấy giới thiệu cho em một nhà thiết kế tạp chí, viết một phần về cuộc sống trong chuyên mục DIY. Sau đó, không có việc gì thì em ra ngoài tìm linh cảm, luyện tập yoga, uống trà."

Đường Diệc Thiên nhìn cô, "Vậy là có thể trải qua cuộc sống như heo trước kia..."

Hàn Niệm hừ một tiếng rồi trừng mắt nhìn anh, Đường Diệc Thiên cười khẽ.

Một tuần sau đó Đường Diệc Thiên gặp Lâm Thư Văn, Lâm Thư Văn hộ tống Hàn Phục Chu lên phía bắc một chuyến, vừa trở về không lâu.

Hiện tại Lâm Thư Văn đã đi theo Hàn Phục Chu gần mười năm, xem như là trợ thủ đắc lực nhất của ông, thậm chí là tâm phúc.

"Chuyện trước kia, bộ trưởng Hàn không tín nhiệm tôi như thế này, tôi cũng không biết nhiều chuyện lắm." Lâm Thư Văn nói thẳng, "Bây giờ tôi đã biết nhiều chuyện hơn một chút, nhưng thói đời vốn không có sự sạch sẽ tuyệt đối..."

Đường Diệc Thiên gật đầu, "Điều này tôi bết, nên tôi không quan tâm ông ấy là đen hay trắng, tôi chỉ quan tâm, ông ấy có liên quan đến cái chết của ba tôi không thôi."

"Được, cho tôi một ít thời gian." Tuy Lâm Thư Văn luôn đi theo Hàn Phục Chu, nhưng nếu không cần thiết, anh ta sẽ không tận sức điều tra lãnh đạo của mình.

"Còn nữa, tôi muốn biết nếu như có liên quan..." Đường Diệc Thiên bổ sung thêm một câu, "Hàn Niệm có biết sự tình hay không."

Lâm Thư Văn khẽ cười, Đường Diệc Thiên cũng cảm thấy mình hơi vô lý, vẫy vẫy tay, "Thôi, việc này không cần."

Sau khi từ chức vô cùng thoải mái, cộng thêm uống thuốc bổ nên giấc ngủ của cô có chuyển biến tốt, giống như bổ sung cho những giấc ngủ trước kia, cực kỳ thích ngủ.

Ngày nào cũng ngủ đến trưa, sau đó hẹn Ước Khuê Mật đi ăn cơm dạo phố, rồi đến Paradise. Thực sự có chút cảm giác bị Đường Diệc Thiên nói trúng.

Tân hôn trong thời kỳ tuần trăng mật người ta dính lấy nhau bao lâu cũng không thấy đủ. Sáng chủ nhật, Hàn Niệm đổ đầy mồ hôi chỏi lên người anh hỏi, "À, sao bụng em vẫn không có phản ứng vậy?"

Đường Diệc Thiên ôm chặt nấm hương nhỏ, cô muốn mang thai vậy sao? Nhưng anh không muốn như thế, anh mới ăn cô vào miệng chưa bao lâu, nếu có thai nhanh như vậy chẳng phải anh phải nghẹn một năm sao? "Nhất định là số lần không đủ, hay là thêm lần nữa nhé?"

Nấm hương nhỏ lập tức nhảy khỏi chăn, gần như cả đêm cô đều không ngủ ngon, sáng sớm lại bị anh đánh thức, lại cùng nhau nữa, hôm nay cô khỏi xuống giường luôn, "Không được! Lát nữa em còn phải về nhà của em!"

"Ừ." Đường Diệc Thiên ngoan ngoãn rời giường, lăn qua lăn lại cả đêm, tóc của anh cũng ướt đầy mồ hôi, rối bời một cục, không còn dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng lúc mặc quần áo bảnh bao nữa. Hàn Niệm bị anh thuận tay bắt lấy mấy lần, làm thành "Tóc đuôi gà" tiêu chuẩn.

Đệ nhất danh viện của thành phố J Hàn tiểu thư và đổng sự trưởng tập đoàn Thịnh Thế Đường Diệc Thiên, cũng sa vào bể tình bình thường của nam nữ trên cuộc đời này.

Tính tình của Hàn Phục Chu rất khiêm tốn, nhiều năm qua vẫn luôn sống trong khu nhà kiểu cũ của cán bộ ở đường Bắc Kinh. Nhưng hiện tại địa vị đã lên cao, không thể sống nghèo khổ giống như trước kia.

Đường Diệc Thiên biết, ba vợ chỉ thích hai thứ, một là trà, hai là đá.

Thích uống trà cũng thích pha trà, đun nước bằng bình nhỏ, nước sôi thì rửa ly, sau đó ngâm trà vào, "Ba đã quen uống trà thiết quan âm, vừa rồi muốn tìm để ngâm, nhưng không tìm thấy." Hàn Phục Chu cười nói với con rể.

"Đại Hồng Bào tinh khiết và thơm thế này, ngâm cũng không bằng." Đường Diệc Thiên đưa hai tay nhận lấy ly sứ trắng nhỏ, "Đúng rồi, tháng trước ở Vinh Hiên có một trận đấu giá, đúng lúc ba không ở đó, con đã lấy dùm ba miếng Kê Huyết Thạch."

Mở hộp gấm ra, là một miếng Kê Huyết Thạch khoảng nửa thước vuông, đỏ tươi như máu, màu máu đậm đặc, chỉ riêng chất lượng thôi đã là vật quý báu, huống chi kích cỡ lớn cũng rất hiếm có.

Trong trà Hàn Phục Chu thích Thiết Quan Âm, trong đá thích nhất Kê Huyết Thạch. Sản lượng của Kê Huyết Thạch rất hiếm, trân phẩm càng hiếm hơn. Hàn Niệm cũng không kiềm được trợn tròn mắt khi thấy khối đá này, suy nghĩ một lúc, những miếng Kê Huyết Thạch cất trong nhà đúng là không sánh bằng khối đá này.

"Ái chà!" Lúc này Hàn Phục Chu lập tức để ấm trà xuống, "Cái này rất khó gặp!"

Đường Diệc Thiên chuyển hộp gấm qua, "Hiếm có nên con mới muốn tặng cho ba ạ."

Hai người đàn ông, một già một trẻ, uống trà trò chuyện. Hàn Niệm ngồi bên cạnh gọt trái cây cho bọn họ, Hàn Phục Chu cầm khối đá lên thưởng thức, cảm khái một câu, "Con người lúc còn sống, uống trà ngon, thưởng thức đá quý, quả thực là nhất kỳ một hồi."

Nhất kỳ một hồi, một lời trúng đích.

(Nhất kỳ một ngồi: là câu dùng trong trà đạo của người Nhật)