Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 158: Không ở nhân thế (2)




Sắc mặt Nguyệt Bích có chút không tốt lắm, do dự một lát mới nói, “Vương phi, bên ngoài có rất quan binh dán bố cáo, nói là muốn bắt gian tế của địch quốc, thuộc hạ nhìn thấy bố cáo này……”

Tô Mặc Nhi trong lòng giật mình, có loại dự cảm không tốt, “Mặt trên viết cái gì?”

“Mặt trên nói……Tam vương gia bởi vì tư thông với địch, sau khi báo cáo thắng lợi thì không thấy tung tích. Nói hiện tại có thuộc hạ của Tam vườn gia ở trong thành, muốn bách tính trong thành tìm kiếm, tìm được có ngàn lượng tiền thưởng.”

“Phong Mục đúng thật là không chừa thủ đoạn nào!” Mặt Tô Mặc Nhi phát lạnh, đáy lòng càng thêm hận Phong Mục mấy phần.

Một ngày nào đó, những khoản nợ này của hắn, nàng sẽ bắt hắn trả lại gấp trăm lần!

Tô Mặc Nhi đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy phía dưới rất nhiều quan binh tra tìm, ngay đến cả nữ hài tử cũng không tha.

Chỉ có điều, bọn họ chỉ tra nữ nhân, còn nam nhân nhìn cũng không thèm nhìn.

Xem ra, Phong Mục đã ra cho bọn họ một mệnh lệnh bắt buộc, loại sưu tra này, không có mấy người có thể thoát được.

Bỗng dưng, một đạo bóng dáng rơi vào trong tầm mắt của Tô Mặc Nhi.

Tô Mặc Nhi hoàn toàn biến sắc, không nghĩ ngợi gì lập tức xông ra ngoài phố.

Chỉ là, bóng dáng vừa thấy kia, không bao giờ tìm được nữa rồi.

Mũi Tô Mặc Nhi đau xót, suýt chút nữa rơi lệ.

Bóng người kia……Rất giống Phong Đạc.

Vân Phàm cùng Nguyệt Bích cũng vội vàng theo ra ngoài, lo lắng hỏi, “Vương phi, làm sao vậy?”

Tô Mặc Nhi lắc đầu một cái, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Đêm đó, trăng sáng không sao, côn trùng kêu vang từng trận.

Ba người Tô Mặc Nhi tránh thoát thủ vệ Phong Mục lưu lại, từ một đường nhỏ đi tới địa phương Phong Đạc rơi xuống.

Dưới ánh trăng, trên vách núi cheo leo một mảnh hoang vu, đều là cỏ dại ngang eo, có vẻ hơi khủng bố.

Tô Mặc nhi nhìn xuống vách núi thăm dò, phía dưới là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy đến cùng là sâu bao nhiêu.

Lòng nàng đau xót, nhẹ giọng hỏi, “Nơi này có đường đi đến đáy vực sao?”

“Ngươi muốn xuống, sao không hỏi bản vương đây, bản vương đã chờ ở đây thật lâu!” Một âm thanh nham hiểm bỗng vang lên từ phía sau.

Ba người các nàng cả kinh, vội quay người kiểm tra. Phong Mục dẫn theo một đội quan binh, đang chắn ở trước mặt các nàng.

“Phong Mục, ngươi sớm biết chúng ta sẽ tới đây?” Trong mắt Tô Mặc Nhi xẹt qua vài tia thù hận.

Phong Mục không chút nào để ý, cười cười, “Không sai, từ lúc các ngươi ra khỏi Đế Đô thì ta đã thu được tin tức. Nếu không phải bản vương cố ý nói cho bọn họ, ngươi cho rằng ngươi có thể thuận lợi đến được đây sao?”

“Phong Đạc đã bị ngươi bức tử, ngươi còn muốn cái gì nữa?”

“Ngưng Bích Lưu Quang.” Con mắt Phong Mục chăm chú nhìn trên người Tô Mặc Nhi nói, “Bản vương biết, trước khi Phong Đạc xuất chinh, đã đem nửa kia của Ngưng Bích Lưu Quang đưa cho ngươi. Ngươi chỉ cần đem nó giao ra đây, bản vương sẽ để cho ngươi một con đường sống, thế nào?”

Tô Mặc Nhi hơi suy nghĩ một chút, đã nghĩ ra sự tình, chất vấn, “Phong Đac từ trong tay ngươi lấy được Ngưng Bích Lưu Quang?”

Nếu là Phong Mục không lấy được nửa kia, sẽ không sát hại Phong Đạc, càng sẽ không ở đây mai phục nàng.

Phong Mục nhíu mày lại, tỏ ra mấy phần cao ngạo đáp, “Ngươi vẫn thông minh như vậy, người thông minh bình thương sẽ không làm chuyện hồ đồ, bản vương tin tưởng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác!”

“Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải thả Vân Phàm cùng Nguyệt Bích ra.” Tô Mặc Nhi nói.

“Vương phi.”

“Vương phi. Không cần phải để ý đến chúng ta! Chúng ta che chở ngài mở một đường máu ra ngoài!”

Vân Phàm cùng Nguyệt Bích thấy vậy, không khuất phục nói.

Tô Mặc Nhi đưa tay ngăn các nàng, “Ta tự có suy nghĩ.”