Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 159: Tạ thế (3)




"Phong Mục, ngươi muốn như thế nào?" Nàng chuyển mắt, lạnh lùng nhìn về phía Phong Mục.

Khoé môi Phong Mục cong lên tỏ ra chút khinh miệt, giễu cợt nói, "Tô Mặc Nhi,  tình huống hiện tại này, ngươi có tư cách gì mà nói điều kiện với ta?"

"Đúng, ta không có tư cách, nhưng trong tay ta có vật ngươi cần tìm. Ngươi không sợ ta quyết định ngọc đá cùng vỡ với Ngưng Bích Lưu Quang sao?" Tô Mặc Nhi không sợ hãi chút nào nghênh tiếp lời của hắn.

Sắc mặt Phong Mục tái xanh, hung ác nham hiểm nói, "Ngươi dám uy hiếp ta?"

"Dám!" Tô Mặc Nhi đáp gọn gàng nhanh nhẹn.

Phong Mục nghẹn một hồi khó chịu ở ngực, tức giận nói, "... Tốt, rất tốt!"

Vẻ mặt hắn tràn đầy sương mù nhìn về phía Vân Phàm và Nguyệt Bích."Bản vương tha cho các ngươi một con đường sống thì như thế nào? Chỉ bằng các ngươi thì còn có thể tạo nên sóng gió gì? Có nghe không? Hai người các ngươi, cút nhanh lên!"

"Vương phi!"

"Vương phi!"

"Đi đi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bất cứ như thế nào, ta cũng sẽ không phản bội Phong Đạc."

Tô Mặc Nhi đi đến trước mặt các nàng cầm lấy tay các nàng, lợi dụng góc kín mà Phong Mục không nhìn thấy, dùng âm ngữ nói hai chữ, "Phong Dương."

Thần sắc của Vân Phàm và Nguyệt Bích vẫn bình tĩnh như thường, cung kính quỳ xuống với Tô Mặc Nhi, dập đầu một cái với nàng, "Vương phi, chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ! Xin vương phi bảo trọng thật tốt!"

"Một đường cẩn thận."

Phong Mục vung tay lên, những quan binh kia tránh ra chừa một lối đi nhỏ.

Vân Phàm và Nguyệt Bích không ngừng nhìn Tô Mặc Nhi, rồi quay lưng liền cả đầu cũng không quay lại mà bước khỏi.

Sau khi các nàng rời đi, Phong Mục âm thầm làm một động tác với thủ hạ, người nọ ngầm hiểu, lập tức đuổi theo kịp hai người Nguyệt Bích Vân Phàm.

"Như thế nào? Bản vương đã thả các nàng rời đi rồi, hiện tại ngươi phải giao Ngưng Bích Lưu Quang ra đây!" Phong Mục giận dữ nói.

Lại nghe Tô Mặc Nhi cười khẽ một tiếng, ánh sáng trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, không khỏi làm cho Phong Mục nhìn đến ngây dại.

"Phong Mục, ngươi vẫn không nên động chủ ý gì với các nàng mới thỏa đáng, Ngưng Bích Lưu Quang đã sớm không còn ở chỗ của ta rồi."

Trong nháy mắt Phong Mục phục hồi lại tinh thần, dáng vẻ như hận không thể bầm thây nàng thành vạn khúc, hung ác nói, "Ngươi nói cái gì!"

"Trước khi ta tới đây thì đã giao nó cho Phong Dương, hơn nữa, chỉ có Vân Phàm và Nguyệt Bích mới có thể từ trong tay Phong Dương lấy được, cho nên ngươi tốt nhất là bảo đảm an toàn của các nàng đi, nếu không, cuối cùng cái gì ngươi cũng đều không chiếm được!" Vẻ mặt Tô Mặc Nhi trầm xuống, cảnh cáo hắn.

"Tô Mặc Nhi, bản vương thật sự là đánh giá thấp ngươi! Ngươi hiện tại thật đáng giận!"

Phong Mục quay đầu ra lệnh với thủ hạ ở bên cạnh, "Đi nói cho Thập Tam, cả kế hoạch tạm dừng lại! Cũng nhanh đi theo hai nữ nhân kia, xem các nàng muốn đi đâu. Nếu như không phải đi đến chỗ Phong Dương, thì trực tiếp giết chết các nàng!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Khẩu khí của Phong Mục đắc ý nói, "Tô Mặc Nhi, hiện tại ta muốn xem ngươi làm sao! Yên tâm, bản vương sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy đâu! Bản vương sẽ từ từ hành hạ ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết! Ha ha ha ha..."

"Người đến, bắt nàng lại cho bản vương! Mang về trong thành!"

"Phong Mục, ngươi cảm thấy ta sẽ theo như ý của ngươi sao?" Tô Mặc Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, chán ghét nói, "Ta chưa có nói với ngươi sao, ngươi thật sự khiến cho người ta phải vô cùng chán ghét!"

Gân xanh trên thái dương của Phong Mục nổi lên, hắn hoàn toàn bị nàng chọc giận, nổi điên hét lên, "Mau! Mau bắt nàng cho bản vương! Bản vương muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta!"

Tô Mặc Nhi nhìn thấy những quan binh kia từ từ vây quanh lại, mà bước chân nàng lại từng bước từng bước lui về phía sau .

Cho đến khi lui đến vách đá, cảm nhận được hàn khí từ dưới đáy vực dâng lên  khiến cho toàn thân nàng lạnh buốt.

Trong ánh mắt nghi ngờ của Phong Mục, nàng chậm rãi giơ tay lên, vô cùng thiếu lễ độ nhưng lại sử dụng động tác thật hả giận, giơ ngón giữa với hắn!

Sau đó, cả người rơi về phía sau, thân thể bay trong không trung, rồi sau đó liền bay xuống...