Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 203: Biến mất (6)






Vị Minh nén lại một búng máu ở ngực, thiếu chút nữa đã phun ra rồi!

"Đáng chết!" Lời nhắc nhở của Kinh Phất Tâm, lúc này hắn mới nhớ tới.

Người âm ti quản lý sinh tử luân hồi của sáu giới, bất cứ là ai, chỉ cần ở trước mặt người âm ti, mọi chuyện đã trải qua đều bị người thông thấu.

Bọn họ vừa ra đời đã có năng lực cao hơn người thường, bản lĩnh cường đại và thuật đọc tâm từ lúc sinh ra cũng đã có.

Không trách được lúc hắn muốn ra tay hủy diệt thi thể của Linh Hàm, mà thân thể lại giống như bị bắt dừng lại, vì ở trước mặt yêu nữ này, chuyện gì cũng không chỗ nào để che giấu!

Lúc tro bụi bay lên khi đài cao sụp xuống từ từ tản đi, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Phong Kỳ và Phong Dương cứ như bị mất lý trí, dùng tay không cầm lên những cây củi cao màu nâu đen bị đốt cháy kia, ý định muốn tìm được Phong Đạc và Tô Mặc Nhi.

Vốn là nơi không tính là quá lớn, mà tất cả cây gỗ đều bị lửa đốt từ trong ra ngoài không còn nguyên vẹn, nếu là người vẫn còn ở đó, thì có thể tìm thấy được.

Nhưng điều khiến chính bọn họ không cam lòng là, không tin được người kia như thần tiên ở trong lòng bọn họ lại cứ như vậy mà táng thân trong biển lửa...

Phất Tâm thở dài, quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía hoàng đế đang ngồi trên địa vị cao kia.

Đầu tóc hắn xoã tung rối bời, con mắt trừng thật to, dáng vẻ không dám tin nhìn xem đống tro tàn kia.

"Hôn quân, ở trên đó, ngươi có thấy được không?" Phất Tâm cất cao giọng nói, "Đây là vị tiên tử mà ngươi gọi đó!"

Thần sắc hoàng đế đờ đẫn nhìn về phía một viên tròn màu đen kia, trong cổ họng bỗng dưng ngòn ngọt, phun ra một búng máu!

Tiên tử mà hắn liên tục coi là vị khách quý này lại là một con yêu nghiệt đê tiện kia, vậy mà hắn lại còn tin lời của nàng, hại chết Phong Đạc...

Tiểu Thanh Tử thấy hoàng đế hộc máu, theo bản năng phi thân lên, đỡ hắn.

Lập tức, hắn tức có chút ảm đạm. Lúc trước chủ tử để cho hắn ở lại cạnh hoàng đế, một là vì bất cứ lúc nào cũng phải biết rõ mọi chuyên trong cung, khác nữa chính là chăm sóc hoàng đế cho tốt, cẩn thận đề phòng Phong Mục lại ra tay hạ độc hoàng đế lần nữa.

Những năm gần đây, hắn đã trở thành thói quen. Nhưng hôm nay Phong Đạc lại vì hoàng đế mà chết, chắc chắn là hắn sẽ không ở lại hoàng cung nữa!

Tiểu Thanh Tử đỡ hoàng đế ngồi xuống, thấp giọng nói, "Hoàng thượng xin bảo trọng long thể, chức trách của thuộc hạ đã hết, sau này cũng sẽ không ở bên người ngài để hầu hạ nữa."

Nói xong, hắn phi thân trở lại quảng trường, tìm kiếm với Phong Kỳ và Phong Dương.

"Tam ca..." Tìm rất lâu, tất cả mọi người trên quảng trường đều lặng im nhìn xem, rốt cục Phong Kỳ vẫn không chống đỡ nổi mà quỳ xuống trước một mảnh tro bụi kia, ánh mắt buồn bã.

Toàn bộ người Ảnh môn người đều tập trung vào giữa quảng trường, đứng chỉnh tề ở nơi đó, im hơi lặng tiếng trong lòng mỗi người bi thương cứ lan tràn đến toàn thân.

"Tam ca và Tam tẩu rốt cuộc đã làm sai điều gì! Vì sao mà cuối cùng lại trở thành như vậy..."

"Tiểu Thất..." Phong Dương đi đến bên cạnh hắn, dìu hắn đứng lên, trong lòng không nhận rõ là mùi vị gì.

"Ảnh môn nghe lệnh!"Tiếng nói của  Phong Dương nghiêm túc, "Toàn bộ rút lui khỏi hoàng cung!"

"Vâng!" Tiếng đáp lại vang lớn đến cực điểm, phảng phất như muốn phát tiết ra những bi phẫn vô tận trong lòng.

Bọn họ đứng ở trên quảng trường tro bụi, rời khỏi đây nghiêm chỉnh theo huấn luyện

Phất Tâm đi đến bên cạnh Phong Dương, lặng lẽ nắm lấy tay của hắn, nhẹ giọng nói, "Chúng ta cũng đi thôi."

"Được. Tiểu Thất?"

Ở trong ánh mắt khó hiểu của Phong Dương, Phong Kỳ chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đối mặt với hoàng đế này, từng chữ từng chữ một nói ra, "Phụ hoàng, ta hận ngươi! Từ nay về sau, ta sẽ không trở về nữa, mà chức danh hoàng tử ở Phong Lan Quốc này, ta không làm cũng được!"

"Phong Kỳ?" Trong lòng hoàng đế cả kinh, nhìn xem bóng lưng Phong Dương và Phong Kỳ rời đi, hắn muốn giữ lại, nhưng cũng không có mặt mũi nào lại đối mặt với bọn họ.