Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3797: Kiếm Khí chi linh (Hạ)




Nhưng Kiếm Khí chi linh sẽ không ngừng hấp thu kiếm khí không chỗ nào không có khôi phục bản thân, chỉ có điều tốc độ khôi phục theo không kịp tốc độ suy yếu mà thôi.

Kịch chiến hai khắc sau, thân hình của Kiếm Khí chi linh bị suy yếu đến cực hạn, uy lực mỗi một kiếm yếu bớt trên phạm vi lớn, đã không cách nào ảnh hưởng đến mọi người, nhưng đồng dạng, lực lượng của năm người cũng tiêu hao hơn phân nửa.

- Chết!

Hai tay Quan Trung Kiệt cầm kiếm trùng trùng điệp điệp phách trảm, một kiếm ẩn chứa Phong Lôi Chi Lực chém rụng, lại đánh tan một bộ phận của Kiếm Khí chi linh.

Năm người nhao nhao xuất kiếm, rốt cục chém giết Kiếm Khí chi linh, tuy không bị thương tích gì, nhưng mệt đến ngất ngư.

Kiếm Khí chi linh bị chém giết, giữa không trung để lại một đạo kiếm khí, kiếm khí kia toàn thân kim sắc, vô cùng thuần túy, tản mát ra một loại mũi nhọn không cách nào hình dung.

- Kiếm Khí linh nguyên!

Hứa Quan Anh lên tiếng kinh hô.

- Cái gì là Kiếm Khí linh nguyên?

Sở Mộ hỏi, tuy hắn có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa mũi nhọn vô cùng tinh thuần, lại không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là vật gì, có tác dụng gì.

- Nghe nói sở dĩ Kiếm Khí chi linh có thể hình thành cũng là bởi vì Kiếm Khí linh nguyên.

Hứa Quan Anh giải thích nói:

- Kiếm khí của Kiếm Thần Sơn vô cùng vô tận, trải qua vô số năm diễn biến, sẽ có một ít kiếm khí không ngừng tiến hóa, trở nên càng tinh thuần, cuối cùng nhất tạo thành Kiếm Khí linh nguyên, rồi sau đó lại hấp thu vô số kiếm khí, xây dựng thành Kiếm Khí chi linh.

- Giết chết Kiếm Khí chi linh, có thể đạt được Kiếm Khí linh nguyên.

- Kiếm Khí linh nguyên ẩn chứa Kiếm đạo ý chí tinh thuần nhất, Kiếm Tu hấp thu luyện hóa, liền có thể tăng lên Kiếm đạo ý chí của bản thân thật lớn, so với Kiếm Thần Thảo, hiệu quả mạnh hơn gấp nghìn lần.

Nghe được Hứa Quan Anh nói, ánh mắt của Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh đều trở nên nóng bỏng, bất quá, bọn hắn đối với hiệu quả của Kiếm Thần Thảo còn chưa đủ tinh tường, bởi vậy vẻ nóng bỏng trong mắt của bọn họ so với ba người khác, quả thực là gặp dân chơi thứ thiệt, không thấy được sao, Hứa Quan Anh, Quan Trung Kiệt cùng Lãnh Nhược một mực lạnh như băng kia, hai mắt cơ hồ như bóng đèn vậy.

- Hô...

Hứa Quan Anh thở ra một hơi:

- Dựa theo ước định phân phối của chúng ta, Kiếm Khí chi linh do năm người chúng ta liên thủ giết chết, bởi vậy Kiếm Khí linh nguyên này sẽ chia thành năm phần, mười gốc Kiếm Thần Thảo cũng chia thành năm phần.

Cũng may Kiếm Khí linh nguyên là có thể bị tách ra.

Đảo mắt, Sở Mộ đã nhận được một phần năm Kiếm Khí linh nguyên cùng hai gốc Kiếm Thần Thảo, Tuyết Ngân Linh cũng giống như thế, Sở Mộ rất muốn lập tức nếm thử hiệu quả của Kiếm Thần Thảo một chút, bất quá hiện tại hiển nhiên không phải lúc.

- Tiếp tục.

Hứa Quan Anh nói, có thu hoạch này, mọi người càng động lực mười phần.

Thân hình của Sở Mộ lóe lên, còn nhanh hơn báo săn, khi trở về, trong tay đã nhiều hơn một cây Kiếm Thần Thảo, cây Kiếm Thần Thảo này màu bạc, nhưng so với những cây trước, màu sắc lại càng tươi sáng rõ nét, cũng đại biểu trong đó ẩn chứa Kiếm đạo ý chí sẽ tương đối đầm đặc một ít.

Đến tận đây, ngoại trừ chém giết Kiếm Khí chi linh lấy được mười gốc Kiếm Thần Thảo ra, mỗi người lại riêng phần mình đạt được một cây Kiếm Thần Thảo, trên lý luận không cần phân cho đối phương.

- Này, ta dùng gốc Kiếm Thần Thảo này cùng ngươi đổi.

Quan Trung Kiệt gọi Sở Mộ, lấy ra cây Kiếm Thần Thảo lấy được trước nhất, muốn đổi lấy Kiếm Thần Thảo mà Sở Mộ vừa lấy được.

- Không đổi.

Sở Mộ trực tiếp cự tuyệt, vẻ mặt của Quan Trung Kiệt lập tức khó coi.

- Không đổi, cái kia tốt, đến lúc đó gốc Kiếm Thần Thảo này, chính ngươi sáu thành, phải phân bốn thành ra.

Quan Trung Kiệt lập tức nói, rõ ràng là bới móc.

- Có thể.

Sở Mộ có chút không hiểu thấu, bất quá dựa theo ước định lúc trước, đích thật là phải như thế, mà hắn được cây Kiếm Thần Thảo này cũng hoàn toàn chính xác hơn mấy cây lúc trước, Quan Trung Kiệt yêu cầu như thế là rất bình thường, nhưng cho người một loại cảm giác bất cận nhân tình.

- Ta thấy không cần, hiện tại chúng ta chém giết Kiếm Khí linh nguyên phân được hai gốc, lại tự tìm được một cây, đúng là một người ba gốc.

Hứa Quan Anh nói, mặc dù chỉ là tổ đội tạm thời, nhưng hắn không hy vọng đội ngũ xuất hiện mâu thuẫn gì, cái này sẽ ảnh hưởng đến bọn hắn hợp tác.

- Không được, hiện tại hắn lấy được gốc Kiếm Thần Thảo kia, rõ ràng tốt hơn chúng ta lấy được.

Quan Trung Kiệt cắn không thả, bộ dạng cực kỳ tích cực, nói trắng ra, là hắn từ lúc vừa mới bắt đầu liền nhìn Sở Mộ không vừa mắt, mang theo loại cảm xúc này, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của hắn.

Có chút thời điểm là không hiểu thấu như vậy, ngồi im một chỗ cũng có thể trêu chọc đến người khác.

Sở Mộ không có quá để ý, hắn không nhận thức Quan Trung Kiệt, lần này hợp tác xong, cũng có thể sẽ không gặp lại, huống chi dựa theo ước định là như thế, trong lòng của hắn không có chút khó chịu.

Tuyết Ngân Linh lạnh lùng nhìn Quan Trung Kiệt, cũng không nói gì, vẻ mặt của Lãnh Nhược đạm mạc, không có ý tham chút nào dự.

Sắc mặt của Hứa Quan Anh hiện lên vẻ không vui, lập tức biến mất không thấy gì nữa, chi tiểu đội này là hắn đề nghị thành lập, người cũng là hắn mời, quy tắc phân phối, là đại chúng hoá, mỗi một chi đội ngũ đều như thế, trên lý luận là phải làm, nhưng có đôi khi phải căn cứ tình huống thực tế, Quan Trung Kiệt này tích cực như thế, có chút không nể tình a.

Đội ngũ là đội ngũ tạm thời, Hứa Quan Anh cũng không có nói cái gì, nhưng trong nội tâm đối với Quan Trung Kiệt có chút bất mãn là khẳng định.

Đội ngũ nguyên bản coi như ăn ý vì vậy mà xuất hiện khoảng cách nho nhỏ.

Mọi người không có nói gì nữa, mà tiếp tục trèo lên.

Rất nhanh, mọi người gặp một tảng đá cực lớn, hoặc nói là vách núi, vách núi phảng phất như một tảng đá lớn bị một kiếm mở ra, một nửa không thấy rồi, một nửa thì liên tiếp sơn thể.

Trên vách núi, có vài vết kiếm, sâu có nông có, nhìn như tùy ý vẽ xấu, lộ ra vài phần lộn xộn, nhưng mọi người lại bị hấp dẫn.

- Cái này không phải là Kiếm Thần năm đó luyện kiếm lưu lại vết kiếm chứ?

Quan Trung Kiệt thầm nói.

Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh cũng tiến lên một bước, đứng vững trước vách núi, nhìn chằm chằm vào từng vết kiếm trên vách núi, chuẩn bị tìm hiểu.

- Đợi một chút.