Kiếm Tôn

Chương 146: Át Chủ Bài




Oanh!

Đúng lúc này, đỉnh đầu Diệp Huyền đột nhiên truyền đến một âm thanh nổ vang, ngay sau đó, một bóng người từ trên không rơi xuống đất!

Rơi xuống đất, đúng là Mặc Vân Khởi!

Phốc!

Trong miệng Mặc Vân Khởi, tinh huyết không ngừng phun ra...

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, trên không phía xa, một tên nam tử lơ lửng.

Toàn thân nam tử mang áo đen, bên hông đeo một dải lụa dài màu tím, trên đó lại buộc một khối bạch ngọc.

Dung mạo của nam tử cũng không phải đặc biệt tuấn tú, nhưng góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy sắc bén, bất giác cho người ta một loại cảm giác áp bách.

Nam tử áo đen cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, hắn nhìn xuống Diệp Huyền phía dưới, ánh mắt lạnh nhạt, không có nửa phần gợn sóng.

Diệp Huyền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mặc Vân Khởi cách đó không xa:

- Làm sao?

Mặc Vân Khởi bò lên, hắn lau máu tươi trên khóe miệng:

- Chủ quan.

Diệp Huyền gật đầu:

- Nghỉ ngơi một chút trước đi.

Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:

- Cẩn thận! Là một cao thủ chân chính!

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam tử áo đen trên không:

- Tới?

Nam tử áo đen không nói nhảm bất kỳ lời gì, thân hình run lên, cả người từ trên không bắn nhanh xuống, tốc độ của hắn cực nhanh, lần rơi này, tựa như một tòa núi lớn nghiền ép xuống, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ bá đạo áp bách!

Cao thủ!

Diệp Huyền thu hồi ánh mắt, giờ khắc này, hắn mất đi tiên cơ để động thủ, phải nói, vị trí của hắn có thế yếu tự nhiên!

Diệp Huyền cũng không trốn tránh!

Bởi vì hai người giao thủ, đặc biệt là giao thủ giữa cao thủ, so đấu đầu tiên là khí thế, ai yếu thế, lập tức sẽ bị áp chế!

Mà giờ khắc này, hắn không muốn bị áp chế!

Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại.

Oanh!

Một cỗ thế vô hình lấy Diệp Huyền làm trung tâm đột nhiên bộc phát ra!

Kiếm thế!

Cỗ kiếm thế này cứ thế chặn đứng cỗ uy thế trên đỉnh đầu Diệp Huyền, nhưng nam tử áo đen vẫn chưa dừng lại, ngược lại, tốc độ của hắn càng nhanh hơn!

Khi nam tử áo đen còn cách đỉnh đầu Diệp Huyền khoảng nửa trượng, hắn đột nhiên giẫm chân một cái.

Oanh!

Một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo tựa như núi lửa bùng nổ từ trong chân hắn phóng ra ngoài, lực lượng cường đại cứ thế chấn nổ tung mặt đất dưới chân Diệp Huyền.

Mà lúc này, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên động!

Ông!

Một tiếng kiếm reo vang vọng, một sợi kiếm mang phóng lên tận trời!

Yên lặng một chớp mắt.

Oanh!

Giữa sân đột nhiên vang lên một âm thanh nổ vang rung trời, ngay sau đó, một ba động năng lượng từ trên không chấn động ra tựa như gợn sóng!

Cùng lúc đó, hai bóng người liên tục lùi lại từ bên trong gợn sóng năng lượng này...

Vừa lui, hai bên lui trọn vẹn vài chục trượng!

Mà Mặc Vân Khởi cũng không nhàn rỗi, lúc Diệp Huyền đại chiến với nam tử áo đen, hắn đột nhiên phóng lên tận trời, tiến về phía Diệp Linh, nhưng vừa đến trước mặt Diệp Linh, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến.

Trên không, thân hình Mặc Vân Khởi đột nhiên xoay chuyển.

Vừa xoay chuyển, một đạo hàn mang xẹt qua bên tai hắn!

Hắn ngừng lại, nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía không có ai!

Có người trong bóng tối!

Vẻ mặt Mặc Vân Khởi lập tức khó coi hẳn đi, hắn không dám tùy tiện ra tay. Hiện tại, cho dù hắn cứu Diệp Linh, cũng sẽ chỉ làm cho tình cảnh càng thêm hỏng bét, bởi vì hiện tại, hắn không nắm chắc mang theo Diệp Linh chạy trốn thành công!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Mặc Vân Khởi đột nhiên cả giận nói:

- Tên vương bát đản Bạch Trạch không thể chạy tới nhanh hơn sao? Mẹ... Không phải là lạc đường chứ...

Phía dưới, Diệp Huyền và nam tử áo đen đồng thời ngừng lại.

Nam tử áo đen nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Tình báo sai, ngươi cũng không phải Đại Kiếm tu.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Kinh hỉ sao?

Nam tử áo đen đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ:

- Lão tử không tới hàn huyên với ngươi!

Thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, bản thân hắn đã đi tới trước mặt nam tử áo đen, một đạo hàn mang đâm thẳng tới giữa chân mày nam tử áo đen!

Nam tử áo đen híp lại hai mắt, hắn điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, trong chốc lát, cả người hắn trực tiếp mờ đi. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm tàn nhẫn trảm về phía sau một cái.

Nam tử áo đen chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng Diệp Huyền!

Đồng tử của nam tử áo đen hơi co lại, rõ ràng, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền lại phản ứng nhanh như vậy, có thể kịp phản ứng, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn khẽ điểm mũi chân một cái, cả người chợt lùi về sau mấy trượng!

Nhưng hắn còn chưa dừng lại, một thanh phi kiếm đột nhiên bắn tới trước mặt hắn!

Thanh phi kiếm này, nhanh đến mức hắn căn bản không cách nào trốn tránh!

Mà nam tử áo đen cũng không hề lựa chọn trốn tránh, hắn đột nhiên nâng chân phải lên đá ngang một cái, một cước này, xen lẫn kình phong lăng lệ, phảng phất có thể xé rách hết thảy!

Dùng chân đối kiếm, rõ ràng, nam tử áo đen có tự tin rất lớn đối với một cước này!

Lúc này, kiếm đến.

Oanh!

Cả hai vừa mới tiếp xúc, Linh Tú kiếm kịch liệt run lên, kiếm mang quanh thân nó trực tiếp bị chấn nát, nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên bắt lấy chuôi Linh Tú kiếm!

Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm lập tức đâm nhanh về phía trước!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Giờ khắc này, hắn mới thi triển lá bài tẩy của mình!

Đối địch với người, lúc hắn nắm chắc có thể một kiếm tuyệt sát, không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào. Mà vừa rồi, hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn, bởi vậy, lúc này hắn mới lựa chọn thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Giờ khắc này, là thời cơ tốt nhất để thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Một khắc khi Diệp Huyền thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, kiếm thế ẩn chứa bên trong Linh Tú kiếm có khả năng đi đến cực hạn trong nháy mắt!

Kiếm thế!

Một kiếm này, có một cỗ thế vô cùng bá đạo.

Thời khắc khi Diệp Huyền thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, vẻ mặt nam tử áo đen trước mặt hắn bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, hắn không hề chạy trốn, chạy trốn lúc này, phải chết không thể nghi ngờ!

Vẻ mặt nam tử áo đen dữ tợn lên, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái:

- Toái!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)