Kiếm Tôn

Chương 147: Chờ Ngươi Đã Lâu!




Oanh!

Đại địa trong phương viên mười trượng xung quanh hai người ầm ầm nổ tung, ngay sau đó, thân thể nam tử áo đen đột nhiên mờ đi, trong chốc lát, vô số cước ảnh lập tức bao phủ Diệp Huyền! Mỗi một đạo cước ảnh đều bí mật mang theo một cỗ lực lượng cường đại, lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp làm giữa sân vang lên từng thanh âm khí bạo.

Đó là thanh âm không khí bị xé nứt!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Mặc Vân Khởi cách đó không xa đại biến.

Đây ít nhất là võ kỹ địa giai trung phẩm, mà cảnh giới của nam tử mặc áo đen này, ít nhất cũng là Thông U cảnh!

Yêu nghiệt chân chính a!

Trong mắt Mặc Vân Khởi nổi lên một tia lo âu!

Phía dưới.

Oanh!

Một tiếng nổ vang bỗng nhiên vang vọng, ngay sau đó, một bóng người trực tiếp bị chấn bay ra ngoài.

Nhìn thấy bóng người này, Mặc Vân Khởi lập tức thở dài một hơi!

Bởi vì bóng người này, không phải Diệp Huyền, mà là nam tử áo đen kia!

Nam tử áo đen liên tục lùi về sau, vừa lui, lui trọn vẹn gần mười trượng, mà mỗi một bước lui, trong miệng hắn lại phun ra một ngụm tinh huyết, không chỉ như thế, theo bước chân của hắn, mặt đất dưới chân hắn không ngừng vỡ nát!

Lực tác động qua lại!

Đạo lực lượng vừa rồi của hắn, đã ngạnh kháng với một kiếm của Diệp Huyền bằng phương thức bạo lực nhất, mà một khắc khi hắn thua, bản thân tự nhiên sẽ bị lực lượng cắn trả!

Rất nhanh, nam tử áo đen ngừng lại, một khắc khi hắn dừng lại, áo đen trên thân hắn ầm ầm vỡ vụn, phía dưới áo đen, là một kiện ngân giáp màu bạc tinh khiết, mà trên ngân giáp kia, lại có một vết rách thật sâu, đã có thể thấy da thịt bên trong.

Hộ giáp minh giai!

Chính là nhờ hộ giáp này, mới chặn được một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền, bằng không, hắn đã chết!

Nam tử áo đen gắt gao nhìn Diệp Huyền cách đó không xa, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Đồng tử của nam tử áo đen hơi co lại, hắn đột nhiên giơ chân phải, một đạp xuống mặt đất.

Oanh!

Trong chốc lát, vô số đá vụn và bụi đất phóng lên tận trời, bắn về phía Diệp Huyền!

Nhưng mà, như thế cũng không thể ngăn cản kiếm của Diệp Huyền, từ trong đám đá vụn và bụi đất này, Linh Tú kiếm chém thẳng ra.

Sắc mặt nam tử áo đen đại biến, hắn lui về sau một bước, sau đó bay lên, một cước đá vào Linh Tú kiếm, góc độ ra cước hết sức tinh xảo, cũng không đá vào trên mũi Linh Tú kiếm, mà là đá vào trên thân Linh Tú kiếm.

Ầm!

Linh Tú kiếm bị đá bay qua một bên, nhưng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Một quyền của Diệp Huyền trực tiếp đánh tới nam tử áo đen!

Nhất Quyền Bạo Đầu Ngươi!

Một quyền này, không chỉ có quyền thế, còn có chiến ý vô tận!

Cảm nhận được lực lượng bên trong quyền của Diệp Huyền, đồng tử của nam tử áo đen bỗng nhiên co rụt lại:

- Kiếm võ song tu!

Chớp mắt sau.

Bành!

Cả người nam tử áo đen bay thẳng ra sau!

Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, đúng lúc này, giữa sân bất ngờ xảy ra chuyện, một đạo hàn mang không chút dấu hiệu nào xuất hiện sau lưng Diệp Huyền!

Diệp Huyền híp lại hai mắt, quay người đấm ra một quyền!

Oanh!

Hàn mang vỡ nát!

Nhưng mà, phía sau hắn không có một ai!

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, hắn cũng không cảm nhận được gì!

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên quay người nhìn về phía Mặc Vân Khởi:

- Yểm hộ ta!

Thanh âm vừa dứt, hắn thả người nhảy lên, chạy thẳng về phía Diệp Linh!

Mà nơi xa, Mặc Vân Khởi lại nhìn về phía sau lưng Diệp Huyền, giữa hai đầu ngón tay của hắn, là một thanh phi đao màu vàng óng.

Đúng lúc này, sau lưng Diệp Huyền, lại một sợi hàn mang lặng yên xuất hiện!

Diệp Huyền cũng không quay đầu, bởi vì một thanh phi đao màu vàng óng đã xuất hiện sau lưng hắn.

Ầm!

Sợi hàn mang kia lập tức bị chuôi phi đao màu vàng óng này chém vỡ.

Nhưng đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện, một mũi vũ tiễn màu đen đột nhiên bắn nhanh tới từ bên phải Diệp Huyền!

Diệp Huyền quay đầu, Linh Tú kiếm trong tay hắn đột nhiên chém thẳng ra.

Ầm!

Vũ tiễn màu đen kia bị một kiếm của Diệp Huyền chém vỡ trong nháy mắt, nhưng ngay lúc này, lại một mũi tên xuất hiện trước mặt hắn, mà đằng sau mũi tên kia, còn có hai mũi tên khác!

Ba mũi tên đầu đuôi tương liên!

Ba mũi tên liên tiếp!

Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, Linh Tú kiếm hiện ra trong lòng bàn tay của hắn, sau một khắc, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm một trảm về phía trước.

Trên thân kiếm, kiếm mang sáng chói!

Xuy!

Một kiếm chém xuống, mũi tên trước mặt hắn trực tiếp bị chém vỡ, thế nhưng, sau mũi tên này, một mũi vũ tiễn khác trực tiếp đánh vào trên mũi Linh Tú kiếm.

Ông!

Linh Tú kiếm kịch liệt run lên, chẳng qua, mũi tên này lại ầm ầm vỡ vụn!

Phải biết, Linh Tú kiếm chính là Minh giai!

Nhưng đúng lúc này, một mũi tên cuối cùng đột nhiên đột nhiên thay đổi quỹ đạo, đâm thẳng giữa ngực Diệp Huyền!

Diệp Huyền đấm ra một quyền!

Oanh!

Mũi tên này trực tiếp vỡ vụn!

Mà đúng lúc này, một đạo hàn mang một lần nữa lặng yên xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng không quay người, giữa sân chợt lóe lên một đạo tàn ảnh, Mặc Vân Khởi xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, ngay sau đó, một thanh phi đao phóng ra!

Oanh!

Sợi hàn mang kia trực tiếp bị chém vỡ!

Mặc Vân Khởi đề phòng nhìn bốn phía, bởi vì đến bây giờ, hắn cũng không thể phát hiện, rốt cục là ai ra tay!

Sau khi chém vỡ ba mũi tên kia, Diệp Huyền lạnh lùng nhìn thoáng qua trên một tảng đá lớn ngoài xa bên trái, nơi đó, có một nam tử lưng đeo trường cung!

Nam tử trường cung gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Kiếm võ song tu!

Diệp Huyền không thèm để ý nam tử trường cung, thân hình hắn lóe lên, đi tới trước mặt Diệp Linh, Diệp Linh đã ngất đi, sắc mặt nàng tái nhợt dị thường, hai tay càng bị dây thừng siết chặt thành một đường lằn đỏ như máu!

Diệp Huyền mặt không biểu tình, Linh Tú kiếm trong tay hắn đột nhiên bay ra, chặt đứt sợi dây trói Diệp Linh.

Ngay một khắc khi Diệp Huyền đưa tay ôm lấy Diệp Linh, bất ngờ xảy ra chuyện, sau lưng Diệp Linh, một đạo tàn ảnh lặng yên xuất hiện, sau một khắc, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, ngay sau đó, một thanh hắc kiếm trực tiếp đâm vào đan điền của Diệp Huyền, cùng lúc đó, một thanh âm vang lên bên tai từ Diệp Huyền:

- Chờ ngươi đã lâu.

Thân thể Diệp Huyền cứng đờ, yên lặng một chớp mắt, hắn nhìn về phía người áo đen trước mặt:

- Chờ ta lâu như vậy... Minh kiếm hạ phẩm... Ta rất cảm động a...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)