Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 37: Thiên Mục sơn trang




Lãnh thổ núi Thiên Mục vô cùng rộng lớn, đất đai cằn cỗi, dân chúng vốn không thể an ổn làm ăn.

Vạn năm trước, núi này xuất hiện một vị tu sĩ, người ta gọi tên là Thiên Mục lão quái, pháp lực cao cường, đạt đến Độ Kiếp. Có người nói, ông ta phá hỏng nhiều Thiên cơ, Thiên Đạo không thích, đã giáng xuống chín chín tám mốt thần lôi, hạ ông ta xuống Độ Kiếp.

Cho nên tại núi Thiên Mục đã có một tòa sơn trang được dựng nên, thu dưỡng kẻ góa bụa người cô đơn, giúp đỡ dân chúng, làm nhiều điều lành, danh tiếng vang vọng khắp nơi; vô số lưu dân dạt về đây, năm rộng tháng dài dần thành một tiểu trấn.

Một số người được Thiên Mục lão quái dạy cho mấy thứ, mở Thiên nhãn, bấm âm dương, biết cách trường sinh, thu tàng ngàn vạn cuốn sách, là nơi giao lưu của các quẻ sư và thư sinh.

Sau một lần thiên kiếp hạ xuống, thần lôi giáng xuống kinh thiên động địa, vang lên ầm ầm ba ngày liền. Khi mọi thứ trở lại như cũ, Thiên Mục lão quái đã không thấy tung tích.

Trải qua bao năm tháng, Thiên Mục sơn trang trở thành thư viện lớn nhất Khánh Long quốc, những học giả muốn nghiên cứu đều đến thánh địa này.

Lâm Phương Sinh lựa chọn nơi đây là bởi y đã nhắm trước tòa Bất Phi lâu bên trong trang.

Không biết người trong lâu làm cách nào mà có thể thu về biết bao điển tịch phong phú, có thể nói là đệ nhất Khánh Long quốc.

Có điều nếu muốn tìm những thứ cơ mật thì cần phải chứng minh bản thân, đồng thời có được sự cho phép của lâu chủ.

Lâm Phương Sinh ngự phi kiếm mà đi, chừng bảy tám ngày liền đã thấy núi Thiên Mục xa xa, giống như một con thú lớn đang say giấc nồng. Sơn trang nằm dưới chân núi, đình đài lầu các nhất mực trang nhã.

Đến khi tới trước trang, y hạ phi kiếm xuống, đối diện là cửa lớn sơn son cao hơn mười trượng, rộng tám trượng, hai bên có môn đồng đứng đón. Môn đồng mặc áo xanh đội mũ quả dưa, mang theo phong phạm người trí thức, thấy y hạ xuống đất liền tươi cười nghênh đón, khom mình hành lễ, “Cung nghênh tiên sư, xin hỏi tiên sư là người nơi nào, đến đây làm gì?”

Hai môn đồng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tiến lui đúng mực, ngôn ngữ ôn hòa, khiến người nghe cũng vui vẻ.

Lâm Phương Sinh nhét Viêm Dạ sợ đến mức uể oải toàn thân vào Ngự thú bài, lấy ngọc bài thân phận Vạn Kiếm môn ra, ôn hòa trả lời, “Ta là đệ tử chân truyền của chưởng môn Vạn Kiếm môn, đến mượn Bất Tri lâu một chút.”

Hai môn đồng nhận ngọc bài xong, thái độ lại càng cung kính, “Hóa ra khách quý của Vạn Kiếm môn, thất kính, thất kính.” Nói xong có một người dẫn y vào trong sơn trang.

Thiên Mục sơn trang có kết cấu phòng ốc, thư lâu tửu quán, khách điếm trà phường đầy đủ, mang theo thế thái của nơi tụ hội văn nhân mặc khách chốn phàm trần.

Đồng tử kia dẫn Lâm Phương Sinh qua mấy quán rượu cùng phường trà, trên đường nghe được rất nhiều lời bình luận, tiếng nói hoặc cao hoặc thấp.

Có người nói, “Sống chết tại mình, trời cao chẳng thể ngăn cản, mà cũng không thể đoán trước được. Mệnh đều do ta, tuyệt không do trời. Nếu đạo theo ta thì ta sẽ giữ, nếu đạo nghịch ta hủy đạo diệt thiên!”

Lại có người nói, “Sinh tử có số, sống chết tại trời, hạng người con sâu cái kiến, đều đã được định trước số mệnh. Sinh nhờ tạo hóa, chết cũng là tạo hóa, cả Lục giới đều theo Ngũ hành. Các người có cái tài đức gì mà lại nói năng cuồng vọng đến thế? Thực là ếch ngồi đáy giếng!”

Hai người nọ ngôn ngữ không hợp, ra tay với nhau lại tàn nhẫn, người xem vây quanh rất nhiều, có người đánh hôi, có người bày cách, mà đứng cười nhạo là phần nhiều.

Đồng tử cười nói, “Thiên Mục sơn trang chúng tôi chẳng có cái gì, chỉ có một lòng cầu đạo mà thôi, mong tìm chân lý. Ở đây đều là những lão giả ngày ngày chui đầu vào sách, nói năng thất thố, khiến tiên sư chê cười.”

Lâm Phương Sinh cười nói, “Các vị lão tiên sinh không câu nệ tục lễ, thực cũng là người chân tình, nghe mọi người nói, ai cũng phải ngộ ra ít nhiều.”

Vốn chỉ là những lời khách sáo, nhưng những người khác nghe được liền thấy thoải mái, không còn sát phạt nhau nữa, ai về việc nấy.

Có điều mấy lời đó của Lâm Phương Sinh lại gây được nhiều thiện cảm, kết nên thiện duyên. Đương nhiên đó là chuyện sau này.

Dọc đường đi lát gạch đá xanh, hai người cùng chuyện trò về những chuyện ở nhân gian, chỉ qua thời gian nhấp một chén trà đã thấy bóng dáng một tòa lâu nguy nga cao ngất.

Lầu cao bảy tầng, rộng hơn trăm trượng, mái cong vút như xé toạc cả bầu trời xanh, cột trụ đỏ thắm, hai người ôm mới xuể. Tòa lâu này hệt như hạc giữa bầy gà trong sự vây quanh của những lầu các, lộ ra một khí thế trầm ổn.

Lầu cao kia có cửa lớn sơn son, cao hai trượng, mỗi bên cửa tán tám chín bảy mươi hai đinh tròn to bằng miệng bát,  tay nắm cửa cũng làm bằng đồng thau, thoạt nhìn nặng nề, túc mục trang nghiêm.

Trước cửa treo hai biển hiệu đen tuyền chữ nhũ kim, bên phải đề “Trí tri”, bên trái đề “Vấn”.

Giữa là tảng đá, chia thành hai bên tả hữu.

Đồng tử dẫn đường kia dừng lại ngay đây, nói, “Tiên sư nếu muốn tìm hiểu kiến thức, tìm người tìm vật, hay nghi ngờ điển tịch gì thì vào cửa “Vấn”. Nếu muốn tìm tình báo, xin vào cửa “Trí tri”.

Lâm Phương Sinh sau khi nói cảm ơn liền rẽ bước sang cửa “Vấn”.

Thủ vệ thu ngọc bài thân phận Lâm Phương Sinh, lại lấy ra một thẻ bài có đóng ấn, “Cửa ‘Trí tri’ của chúng tôi chia ra làm sáu cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân, Trần. Với tu vi của ngài thì từ cấp Hoàng trở xuống đều đọc được. Để có thể vào thì mời tiên sư chi trước năm nghìn linh thạch hạ phẩm.”

Lâm Phương Sinh thầm nghĩ, những người học vấn cao thâm như vậy nhưng ngoài mặt thật sự rất ôn hòa. Y nộp linh thạch, lên lầu ba, dùng thẻ bài để vào trong.

Trong phòng, ngọc bài chi chít như sao trên trời, trông hệt như một bầu trời đêm. Lâm Phương Sinh đảo mắt nhìn giữa những văn tự dày đặc, đầu tiên đương nhiên là tìm những thứ nói về thể yêu lữ, phù văn Hợp Hoan.

Chỉ tiếc là không có thu hoạch, cấp Thiên, Địa, Huyền lại không thể đụng vào được. Lâm Phương Sinh đành phải tìm về xem xét Hắc du mộc. Đúng như lời sư huynh nói, khúc Thần mộc này quả như một không gian, nếu trồng trong Thiên Kinh các, sức mạnh thêm vào sức mạnh lại càng mạnh.

Nếu được chăm sóc, tưới nước Ngũ Hành thuần khiết còn mỹ mãn nữa.

Lâm Phương Sinh ghi nhớ cách tìm nước Ngũ Hành xong lại lục ngọc bài xem ghi chép về Hàn lang.

Những thứ ghi lại còn ít ỏi hơn.

Người lập ra Thiên Mục sơn trang, khi lập nên những ghi chép, thường chú ý đến chuyện của Nhân giới, các loài yêu ma khác thường hơi chậm trễ.

Lâm Phương Sinh thất vọng cùng cực, đương lúc muốn bỏ cuộc đột nhiên linh cơ động đậy, một ngọc bài tự động di chuyển đến trước mặt y.

Tên của chân nhân Hồng Dương ghi rõ ràng trên đó.

Lâm Phương Sinh vui vẻ mang ngọc bài đến đọc. Không biết ai là người ghi chép lại, dài dòng ca tụng công đức, tán tụng vị Hồng Dương này đến mức thiên hạ không có kẻ thứ hai, ngược lại còn khiến người ta nghi ngờ. Nổi danh mà lên, thực giả khó phân, nhìn đã quen lắm rồi.

Y xem xuống dưới chút nữa, thấy dưới ngọc bài lóe lên, đúng là một phù văn đưa tin.

Lóe sáng như vậy ý chỉ có thể dùng đến.

Lâm Phương Sinh chỉ thấy thiên hạ rộng lớn, không biết nơi nào để tìm vị chân nhân kia,ai ngờ đi mòn gót giày, người gần ngay trước mắt.

Y cẩn thận xem xét đáy ngọc bài, thấy dưới phù văn có một dòng chữ nhỏ: Một lần đưa tin tốn hai mươi linh thạch trung phẩm.

Lâm Phương Sinh không coi chút của ấy vào mắt, lấy linh thạch ra luôn, lại dồn linh lực vào trong phù văn, kích phát nó.

Một luồng sáng trắng bắn ra từ ngọc bài, cuốn lấy linh thạch, giữa chừng ngừng lại, khạc linh thạch ra, sau dần biến mất.

Không lâu sau đã thấy một con hạc màu xích hồng bay đến từ phía cửa sổ.

Lâm Phương Sinh thu lại linh thạch, nhận lấy con hạc lúc này đã hóa thành một tờ giấy. Bên trên vỏn vẹn một dòng chữ đen, ngân câu thiết hoa*, bay bổng hùng hồn: Muốn gặp Hồng Dương, đến ngay phòng chữ Thiên khách điếm Bách Phúc tại Thiên Mục sơn trang.

*Ý chỉ ngòi bút có nét vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu.

Đúng là…. Thuận lợi thế sao?

Lâm Phương Sinh không hề dừng lại, đi ra khỏi phòng, trả nốt chỗ linh thạch còn thiếu, hỏi thăm khách điếm Bách Phúc xong liền vội vàng đi luôn.

Bách Phúc là khách điếm thượng đẳng bậc nhất Thiên Mục sơn trang. Y vừa vào cửa đã nhét ngay mười linh thạch hạ phẩm vào tay tiểu nhị, “Thỉnh chuyển lời đến chân nhân Hồng Dương ở phòng chữ Thiên, Lâm Phương Sinh của Vạn Kiếm môn muốn bái phỏng.”

Tiểu nhị ban đầu nhận linh thạch rất mừng rỡ, nhưng nghe xong lời Lâm Phương Sinh thì lại ra vẻ khó xử, “Tiên sư, nhưng khách ở phòng chữ thiên kia không phải chân nhân Hồng Dương gì.”

Lâm Phương Sinh sửng sốt, lại nghĩ, có lẽ là bằng hữu của ngài ở đây, nên gật đầu nói, “Không sao, dẫn đường cho ta đi.”

Tiểu nhị đương nhiên là cung kính dẫn y đến phòng chữ Thiên. Thực chất đây là một tiểu viện độc lập, cảnh sắc lịch sự tao nhã, còn có cả một dòng suối nhỏ róc rách chảy.

Lâm Phương Sinh cảm nhận được trong viện này có một khí tức y rất quen thuộc, đợi tiểu nhị thông báo xong, liền nghe thấy một giọng nói ngạo mạn trầm thấp, “Để y đi vào.”

Y ngây ngẩn cả người.

Quả nhiên là người quen. Ân oán khúc mắc, chung quy vẫn cần giải thích.

Y thu lại tâm tư, tiến vào trong phòng.

Người nọ đang ngồi nghiêng dựa trên cửa sổ, trên tay là bầu rượu, tự rót tự uống, tự hưởng vui thú riêng. Một thân trường bào cẩm tú, đỉnh đầu đội chụp đính hồng ngọc, mái tóc đen dài, gương mặt tuấn mỹ vô trù.

Lâm Phương Sinh thấy hắn chỉ lo uống rượu, lẳng lặng đứng trong phòng, bèn đánh vỡ sự yên tĩnh, “Thiên Ma chú, thế cũng giải được sao?”

Tư Hoa Quân nghe vậy mỉm cười quay đầu lại, ánh mắt ấm áp dừng lại trên người y, “Có ngươi đại nghĩa diệt thân rồi, đương nhiên là giải được.”

Lâm Phương Sinh xấu hổ nghiêng đầu, tránh tầm mắt của Yêu Tu, nói, “Từ ‘đại nghĩa diệt thân’ này dùng không ổn.”

Yêu Tu kia lại hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, bóp chặt cằm y, đôi mắt như lóe lên, “Lúc trước ngươi còn thân mật với tên Ma Tu kia còn hơn cả ta.”

Đường đường là người đứng đầu chúng yêu mà lại ghen tuông bậc này…. Thật sự là là hơi mất thân phận.

Lâm Phương Sinh nhíu mày, lùi lại hai bước, ngồi xuống bên bàn, cố phân rõ ràng với hắn, “Ta cùng chân nhân Hồng Dương đưa tin, ngài bảo ta đến đây tìm, ta không biết ngươi lại quen biết với ngài.”

Tư Hoa Quân cười nói, “Hồng Dương và ta rất thân thiết, nói cho ta nghe cũng như cho hắn ta nghe cả thôi.”

Lâm Phương Sinh mặt trầm như nước, quay mặt đi, “Ta nghe nói chân nhân Hồng Dương rất có hiểu biết về phù văn, muốn thỉnh giáo, không thể cùng ngươi được. Phiền Tư Hoa cung chủ thỉnh chân nhân Hồng Dương đến.”

Yêu Tu kia ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại còn chen vào ghế, đè lấy bả vai Lâm Phương Sinh, cúi đầu gác chóp mũi vào gáy y, “Phù văn của ngươi là của Long thần, nếu ta nói không giải được thì cả lục giới không ai giải được, cho dù có Hồng Dương ở đây cũng vô dụng.”

Một chút tin tưởng còn lại lập tức biến mất, Lâm Phương Sinh thở dài, đẩy Tư Hoa Quân ra, định đứng dậy; ai dè eo bị hắn giữ chặt, không thoát đi đâu được. Y nhíu mày nói, “Ta đến đây không phải làm chuyện này…. Yêu thú kia bị phong bế linh trí, nếu có thể giải được, đương nhiên là… Tốt nhất….”

Vừa nói đến đây, Tư Hoa Quân đã đưa tay vào trong áo y, tùy tiện đùa bỡn thứ trong quần.

Lâm Phương Sinh quẫn bách, nắm lấy tay Tư Hoa Quân, ngăn động tác hắn lại, “Ngươi cùng chân nhân Hồng Dương, thật sự thân thiết thế sao? Sao lại làm thế với ta….. Không sợ khiến ngài nhìn thấy….”

Tư Hoa Quân vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên vành tai y, trầm giọng trêu chọc, “Nói về thân mật khăng khít, đối với ta, trên đời này Hồng Dương là số một.” Lại cắn tiếp một cái lên tai y, “Nương tử Phương Sinh đây, là người thứ hai.”

Đòn đầu tiên đã thắng, Tư Hoa Quân lại càng lòng tham không đáy, ôm gọn Lâm Phương Sinh vào lòng, cắn cắn hôn hôn, ngón tay cũng khiêu khích, “Ngươi có biết, vì sao Hồng Dương lại thân thiết với ta thế không?”

Lâm Phương Sinh bị cắn đến tê dại, cả người run lên, lại nghe những lời kia của hắn, ngón tay cuộn lại, ủy khuất đánh Tư Hoa Quân một cái vào bụng, ai dè lại cảm thấy một cơn nộ khí dồn lên ngực, mắt thấy bùng cháy.

Ngay khi kiếm ý sắp bạo phát, y nghe thấy tiếng Tư Hoa Quân cười khẽ, “Ta chính là Hồng Dương.”