Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 7: Thời thế tạo anh hùng




Trường Lăng tuyết đã rơi, Quan Trung cũng vừa có tuyết.

Sáng sớm, Quan Trung Kỳ Sơn.

Giữa một cánh đồng rộng lớn, có một thiếu niên đang luyện kiếm.

Kiếm hắn giống kiếm của Tô Tần, cùng có màu tím, nhưng mặt ngoài có một tầng phù văn màu vàng.

"Ầm " một tiếng.

Sau khi hắn chém ra một kiếm, không gian lạnh lẽo bỗng xuất hiện một tia lôi quang màu vàng.

Tia lôi quang chém xuống đất, đất vàng tóe ra, bụi cỏ bốc cháy ngùn ngụt.

Gã thiếu niên xoay người, khuôn mặt anh tuấn vô cùng kiên nghị và khắc nghiệt.

"Kim thúc."

Hắn thu hồi kiếm, nói với một người đàn ông hơi mập giống như thương nhân đang ngồi trên xe bò ở rìa đường , giọng lạnh tanh: "Ta muốn đi Trường Lăng."

Kim thúc thở dài, "Vì Tạ Nhu?"

"Ta không trách Tạ Nhu, tuy cô ấy biết ta với cô ấy vừa gặp đã thương, nhưng chúng ta dù sao cũng không hề có hôn ước." thiếu niên nhìn về phía Trường Lăng, "Vốn chỉ là nghĩ Lôi Tiêu Kiếm Kinh trong nhà mạnh hơn nhiều so với mấy thứ kiếm kinh trong những tu hành chi địa của Trường Lăng, không cần phải tới Trường Lăng tu hành chi địa để học tập, nhưng bây giờ xem ra nghĩ thế đã sai. Trường Lăng không chỉ có bí điển tu hành, còn nữa rất nhiều thứ đặc sắc. Ta muốn tới khiêu chiến tên Đinh Ninh kia, tin rằng chỉ cần đánh bại Đinh Ninh, Tạ Nhu nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Nếu vậy, thì lên đường ngay, nếu không Quan Trung tuyết rơi nhiều, đường càng khó đi."

***

Trên giáo đường của Binh mã ty, đã bị đóng một lớp tuyết dày một ngón tay.

Du Cô một mình đi về phía võ đài bốn phía cắm đầy cờ xí Hổ Lang Quân.

Ngay giữa võ đài, có một lão nhân cao lớn, mặc thiết y.

Khí thế trên người Du Cô dĩ nhiên rất mạnh, nhưng so với lão nhân kia, thì chẳng là gì.

Lão nhân chỉ đứng đó, nhưng cả người hừng hực toát ra khí thế khí thôn sơn hà, tay cầm vạn quân.

"Tư Không Tướng quân."

Du Cô đi đến sau lưng ông ta, khom người cúi chào.

"Vụ đàm phán với tên giang hồ kiêu hùng của Trường Lăng phải nhanh chóng chấm dứt." Lão nhân không hề quay sang lại, giọng nói sang sảng như chuông đồng: "Điểm mấu chốt là vấn đề nhà kho và mỏ quặng."

Đồng tử Du Cô rụt lại, không thể tin được: "Tướng quân, chỉ là một kẻ phố phường mà thôi, cái gì mà gọi là kiêu hùng? Đáp ứng điều kiện như vậy, không phải quá nhiều hay sao?"

"Thời thế tạo kiêu hùng, vừa vặn gặp phải thời thế, hắn chính là kẻ kiêu hùng." Lão nhân trầm giọng: "Thần Đô Giám đang dựa thế thanh tra Binh mã ty, hoàng hậu có ý muốn điều Phương Hướng trở về thống lĩnh Trường Lăng vệ. Nếu không mau chóng chấm dứt chuyện này, sẽ càng xuất hiện nhiều gièm pha. . . Ngươi cũng tưởng tượng được hậu quả."

Sắc mặt Du Cô trở nên khó coi.

Hắn và người của Binh mã ty đều trung thành với Đại Tần vương triều, trung thành với Nguyên Võ Hoàng đế bệ hạ, nhưng Nguyên Võ Hoàng đế bệ hạ đương nhiên không thể chỉ nể trọng một người.

Lúc Nguyên Võ Hoàng đế đăng cơ, đã trở nên quá mức nể trọng hoàng hậu và thị tộc của bà ta. Hơn mười năm nay, hai tướng và tất cả các Ty đã rất cố gắng thay đổi vấn đề đó.

Thần võ hoàng đế bệ hạ nếu không quá nể nang một thế lực nhất định, thì cả Đại Tần vương triều sẽ trở nên cường đại hơn, tiến lên vững vàng, mạnh mẽ hơn.

Chuyện này không chỉ liên quan tới tiền đồ của người trong Binh mã ty.

"Ta biết phải làm gì." Du Cô hít sâu một hơi: "Ta sẽ làm cho chuyện này mau chóng chấm dứt."

Lúc hắn vừa quay người, lão nhân nặng nề lên tiếng: "Người giang hồ luôn làm việc nhanh chóng, họ có rất nhiều thủ đoạn mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được. Thần Đô Giám sợ trách nhiệm, nên tạo áp lực với chúng ta, lúc ngươi và kẻ giang hồ kiêu hùng đó đàm, hãy bảo hắn giúp hỗ trợ điều tra thêm là ai lợi dụng Trường Lăng vệ."

***

Sáng sớm, Đinh Ninh rời giường như thường lệ, giúp Trường Tôn Thiển Tuyết nấu cháo, sau đó bưng tô đi mua mì.

Đến tiệm bán mì đầy hơi nóng, còn chưa nghĩ ra hôm nay muốn ăn thêm món gì, Đinh Ninh đã ngây người.

Vì người râu bạc trắng đang bưng chén mì cười với hắn kia, chính là Tiết Vong Hư.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Đinh Ninh nhìn lão đầu đang đắc ý, vô cùng kinh ngạc.

"Muốn dẫn ngươi tới một nơi." Tiết Vong Hư nhấp một hớp nước mì, cười tủm tỉm: "Hèn gì người nơi này đều thích đến nhà này ăn mì, món mì ở đây quả nhiên không tệ, cả ớt cũng cay đến xé lưỡi, nhưng tới ăn mì thì cứ kêu mì, ngươi mang tô tới để làm gì?"

Đinh Ninh ngần ngừ: "Ngươi thật sự muốn ta nói nguyên nhân?"

Tiết Vong Hư kỳ quái nhìn hắn, rồi nhìn cái tô sứ trên tay hắn: "Chẳng lẽ dùng cái tô này thì ăn thơm hơn?"

Đinh Ninh đồng tình nhìn ông: "Không phải, họ nấu rất ngon, nhưng vấn đề là ở chỗ rửa chén. . . người rửa chén ở dơ lắm, lại còn nữa thói quen đang rửa đưa tay móc lỗ mũi."

Tiết Vong Hư khựng lại, nhìn nửa bát mì còn lại, sắc mặt vô cùng đặc sắc.

"Nếu ngươi còn muốn ăn, ta cho ngươi mượn tô của ta." Đinh Ninh nói.

Tiết Vong Hư lắc đầu: "Thôi, có nhiều thứ chỉ nhất thời thấy hứng, qua rồi thì không còn hương vị đó nữa."

Đinh Ninh đi vào trong tiệm mì, đặt tô xuống cạnh nồi, nghĩ hay là hôm nay ăn mì thịt với cải trắng chua cay, nhìn nhìn thịt với ớt đang được đảo xào trong chảo, hỏi Tiết Vong Hư, "Ngươi định dẫn ta đi đâu?"

Tiết Vong Hư nói: "Đi Ba Quận Trúc Sơn."

"Đi xa đến vậy làm gì?"

"Ở đó có hội chùa rất náo nhiệt, chúng ta đi bây giờ là vừa kịp, rất là thú vị."

Thịt heo và ớt đã hơi chín, bỏ thêm vào cải trắng đã được làm sẵn, xào đi xào lại mấy cái, rồi được đổ lên trên tô mì.

Đinh Ninh cau mày, giọng điệu giống hệt Lý Đạo Ky hôm qua trách móc Tiết Vong Hư: "Đừng có lấy lý do vụng về như vậy có được hay không, dù có náo nhiệt, cũng không có khả năng đi xa tới như vậy dưới trời tuyết rơi để đi xem hội chùa."

"Ăn mì ăn mì." Tiết Vong Hư chỉ chỉ tô mì của Đinh Ninh, kêu lên nhắc hắn, sau đó mới nói: "Ta muốn đi lấy một món đồ."

Đinh Ninh bưng tô mì, ngồi xuống đối diện ông: "Cái gì?"

Tiết Vong Hư nhìn hắn: "Đồ để trị bệnh cho ngươi."

Đinh Ninh bắt đầu ăn mì, mãi đến khi ăn xong, chỉ còn lại nước, hắn mới ngẩng đầu lên: "Phương Tú Mạc đã nói với ta, không có cái gì chữa bệnh cho ta được, trừ phi ta vào được Dân Sơn Kiếm Tông tu hành, tìm được Thiên Thần bí quyết."

"Đây mới là nguyên nhân thật sự của ngươi khi bảo Vương Thái Hư giúp ngươi vào Bạch Dương Động? Vì Bạch Dương Động chúng ta và Thanh Đằng Kiếm Viện gộp lại, vừa vặn sẽ có đủ tư cách tham gia Dân Sơn Kiếm hội?" Tiết Vong Hư nhìn vào mắt Đinh Ninh: "Phương Tú Mạc nói không sai, nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối, hơn nữa muốn tham gia Dân Sơn Kiếm hội sang năm, ngươi vẫn còn quá yếu. Theo tình hình những năm qua, đệ tử do những tông môn đề cử tới tham gia Dân Sơn Kiếm hội đều ít nhất là Chân Nguyên Cảnh trung phẩm, thậm chí có khi còn nữa cả quái vật Dung Nguyên Cảnh."

"Ngươi so với mấy người Trương Nghi thì thông minh hơn nhiều, ngươi cũng hiểu, , tham gia Dân Sơn Kiếm hội không chỉ có đệ tử của tu hành chi địa bình thường, mà còn nữa đệ tử của quý tộc môn phiệt. Bọn chúng còn đáng sợ hơn đệ tử của các tu hành chi địa. Trong bọn họ không ít người không phải không có năng lực thông qua khảo hạch Dân Sơn Kiếm Tông, mà chỉ là muốn tập trung tu hành tại gia, vì gia tộc của họ cung cấp cho họ rất nhiều tài nguyên, giúp họ tu hành nhanh hơn. Đối với những quý tộc môn phiệt đó, Dân Sơn Kiếm Tông không phải là con đường phát triển duy nhất, mà chỉ là một phụ trợ có hiệu quả mà thôi."

"Những điều ngươi nói, lúc vào Bạch Dương Động ta đã biết rồi." Đinh Ninh nhìn Tiết Vong Hư, nhíu mày: "Nhưng ta cũng biết Ba Quận Trúc Sơn huyện không phải là một địa phương bình thường."

Tiết Vong Hư nhìn hắn: "Không phải chỉ là có nhiều người Trịnh hơn bình thường hay sao?"

Đinh Ninh cũng không yếu thế nhìn lại: "Ngươi đương nhiên hiểu ta không phải nói ý đó."

Tiết Vong Hư có vẻ thẹn quá hóa giận: "Ta tốt xấu gì cũng là Bạch Dương Động động chủ, là sư trưởng của ngươi, ta bảo ngươi đi theo ta, ngươi có đi không?"

"Ngươi hiểu lầm ý của ta." Đinh Ninh chớp mắt: "Chỗ đó đương nhiên ta rất muốn đi, chỉ là ta lo cho an nguy sau này của ngươi thôi."

Tiết Vong Hư khinh thường nhìn Đinh Ninh: "Vốn cũng già sắp chết rồi, ngươi không thể để cho lão già ta trước khi chết phong quang được hay sao?"

Đinh Ninh hít sâu một hơi.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn tuyết phủ trên mái nhà đối diện, trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Nhất thời vui vẻ đâu được gọi là phong quang, nhưng nếu đệ tử Bạch Dương Động có thể chiến thắng trong Dân Sơn Kiếm hội, chắc chắn sẽ tát vào mặt rất nhiều người. . . Đối với ngươi, cái đó có tính là phong quang không?"

"Cái đó đương nhiên là phong quang thật sự." Tiết Vong Hư cười vui vẻ, "Nếu thật sự có một ngày như vậy, dù có chết già, ta cũng là cười mà chết."

Đinh Ninh quay sang nhìn ông, lắc đầu: "Ý của ta là, dù ngươi có muốn chết già, cũng không được chết nhanh như vậy, mà phải sống lâu hơn."

Tiết Vong Hư giật mình, cười hớn hở như trẻ con, vỗ vai Đinh Ninh: "Thành giao!"