Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 8: Ta không theo quy củ nào cả




Tuyết rơi khiến Trường Lăng trở nên lạnh thấu xương, dù trên trời không hề có tuyết bay, nhưng mái nhà và mặt đường nào cũng bị tuyết đọng dày, theo thời gian tạo thành lớp băng cứng ngắc.

Bên trong Thần Đô Giám khá ít người đi lại, vì đi trên lớp băng cứng và trơn rất khó khăn, trên lớp băng có một dãy những dấu chân ấn lõm xuống, nhưng người để lại những dấu chân ấy thì không biết đã đến nơi nào, khiến cho Thần Đô Giám càng thêm âm trầm.

Ngẫu nhiên có vài âm thanh như đang kêu mà bị bịt miệng, ngắc ngứ mà thảm thiết từ đâu đó vang lên, quanh quẩn trên đường, rồi nhanh chóng biến mất.

Trần Giám Thủ vẫn bộ dáng chán chường muôn thuở, khẽ phất tà áo choàng đỏ rực, chậm rãi bước trên lớp băng, dáng người gầy gò như một cây lựu héo, chẳng ai tin được lại là một vị đại nhân của Đại Tần vương triều.

Lão bộc đánh xe vừa già lại câm điếc đã chờ sẵn ngoài cửa Thần Đô Giám, hắn không nói bất kỳ lời nào, lão bộc cũng không múa máy tay chân gì, sau khi hắn trèo vào trong thùng xe, chiếc xe lập tức lăn bánh chạy loanh quanh khắp Trường Lăng như không hề có mục đích.

Trần Giám Thủ cúi đầu như đang ngủ, nhưng một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, kéo màn xe.

Chiếc xe ngựa đã dừng lại bên hông một bờ tường cao.

Lúc hắn vén rèm xe, những luồng Thiên Địa nguyên khí đã vô thanh vô tức từ cơ thể hắn nhu hòa thấm ra.

Cả một tiếng gió cũng không có, những tầng tầng ánh sáng lấp lánh như thủy tinh hội tụ quanh người hắn, như những chiếc gương, chiết xạ ánh sáng chung quanh.

Hắn rõ ràng mặc áo choàng màu đỏ thẫm, nhưng lúc này lại chẳng khác gì trong suốt, không ai nhìn thấy hắn và chiếc xe ngựa, quanh chiếc xe như đã được hoàn toàn phong bế.

Sau đó hắn bay lên, lướt qua tường cao, nhảy vào trong nội viện.

Trong nội viện là một hoa viên đã tàn lụi dưới trời tuyết rơi.

Trần Giám Thủ đi xuyên qua hoa viên, đi vào hành lang gấp khúc.

Đến lúc này những vầng sáng thủy tinh bên ngoài người hắn mới từ từ biến mất, thân ảnh hắn như quỷ mị, từ trong không khí từ từ lộ ra.

Hắn đi dọc theo hành lang gấp khúc thẳng về phía trước, đi tới hậu viện, tới một thư phòng.

Hắn không hề che giấu tiếng bước chân của mình.

Trong thư phòng có một người trung niên râu dài, dáng vẻ như thư sinh đang ngồi, y mặc một chiếc áo bào bằng vải bông màu xám, đang hí húi mài mực, chắc y định viết thư nhưng vì trời lạnh quá, mực chưa mài ra được.

Người trung niên râu dài đã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng y không hề ngừng tay, vì đối với y, trong Trường Lăng có rất ít người có thể gây nên được uy hiếp cho y.

Nhưng những người ấy, cần gì phải dùng cách thức này để xuất hiện trước mặt mình?

Nên lúc Trần Giám Thủ dừng bước, y cười nhạt: "Bên ngoài lạnh lắm, tới cũng tới rồi, không cần chờ ở bên ngoài."

Trần Giám Thủ không hề nhúc nhích, nhưng cửa thư phòng bị khí tức trên người hắn đẩy mở ra.

Người trung niên nheo mắt, mở miệng định nói, nhưng nhìn thấy chiếc áo choàng đỏ thẫm của Trần Giám Thủ, cảm nhận được khí tức kỳ dị pha trộn giữa chán chường và lo lắng của hắn, nét mặt y cương cứng.

"Ngươi. . . Ngươi là Thần Đô Giám. . ." cả lưỡi y cũng trở nên cứng ngắc.

"Đúng vậy."

Trần Giám Thủ chỉ trả lời đúng hai chữ.

Mặt người trung niên không còn chút máu.

"Ta biết ngươi là một người trung gian đặc biệt." Trần Giám Thủ lạnh lùng nhìn y, chậm chạp nhả từng chữ: "Những Tu Hành Giả quân đội muốn sống sung túc, muốn có ngân lượng để tu hành, nhưng bây giờ không có chiến sự, bọn họ không tích lũy được quân công, nên không được phong thưởng, cũng không chiếm được điều lệnh. Nhưng bọn họ lại có chiến lực tốt, trong đó có những người sẵn sàng đi giết người để kiếm tiền, trong khi giới quyền quý Trường Lăng, lại có người muốn nhờ người khác giết người giúp mình, nhưng không muốn có quan hệ gì với kẻ giết người thuê đó."

Nhìn nhân vật Giám thủ đầy truyền thuyết này của Thần Đô Giám, người trung niên đổ mồ hôi lạnh, chảy đầy xuống mặt, nhưng y vẫn cố cứng giọng: "Dù ngươi nói gì, cũng không quan hệ gì tới ta, vì ngươi không có chứng cớ."

"Ngươi nói không sai, ta không có chứng cớ."

Trần Giám Thủ rủ mí mắt xuống.

Người trung niên như cảm nhận được điều gì, mở to mắt, trong tay áo y, một đốm sáng rực rỡ như mặt trời rực lên, tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố, như muốn đánh nổ cả thư phòng.

Nhưng y bất ngờ bất tỉnh, tầm nhìn trở nên mơ hồ, cả thân thể và suy nghĩ đều vô cùng chậm chạp.

Từ tay áo Trần Giám Thủ bay ra một tia kiếm quang đỏ thẫm, nhẹ nhàng rạch nhẹ lên tâm mạch của người trung niên.

Người trung niên tỉnh táo lại ngay.

Nhưng một cảm giác mát lạnh đã từ tâm mạch của y lan ra, nhìn tia kiếm quang đỏ thẫm đã chui lại vào trong tay áo, sức mạnh trong người y cũng giống như thủy triều nhanh chóng biến mất, đốm sáng rực rỡ khủng bố trong tay áo không thể nào bay được ra ngoài.

"Tại sao?"

Người trung niên không tài nào hiểu được Thần Đô Giám Giám thủ đã dùng cách nào mà làm thần niệm của mình bị ảnh hưởng như vậy, y càng không hiểu vì sao rõ ràng trong tình huống không hề có chứng cớ, mà đối phương cũng dám ra tay giết mình.

"Không có tại sao cả." Trần Giám Thủ lạnh lùng: "Chỉ là vì ngươi không biết ta. . . Vì ta chưa bao giờ làm theo quy củ."

Người trung niên ôm ngực ngã ngồi xuống ghế, y đau đớn nói: "Ngươi thân là người đứng đầu Thần Đô Giám, chuyên giám sát quan lại của Đại Tần, một người như vậy, sao lại không làm việc như luật lệ, như vậy chẳng phải là càng thêm trọng tội sao? Dù ngươi không làm theo luật lệ, sao ngươi lại phải giết ta, sao lại không muốn lấy thông tin từ ta?"

"Những người ở vị trí như chúng ta, có thể không cần phải ở trong Trường Lăng, chúng ta chỉ cần trung thành với với Đại Tần vương triều và bệ hạ, thì sẽ không mắc phải tội gì cả." Trần Giám Thủ nhìn y, giọng lạnh lùng: "Tin tức từ ngươi, đối với những quý nhân kia, chưa chắc là tuyệt đối chính xác. Thứ ta cần, chính là khiến cho thế cục trở nên thêm rối loạn. . . người mà loạn, sẽ phạm phải sai lầm để ta bắt được."

Người trung niên rên rỉ đau đớn, "Vậy tại sao là ta? Tại sao phải chính là ta?"

"Vì thân phận của ngươi." Trần Giám Thủ mặt không biểu tình nhìn hắn: "Vì ngươi không phải người của quân đội, dù có giết ngươi, cũng sẽ không bị người của quân đội chú ý, trừ phi người có quan hệ với ngươi là giai cấp quyền quý có liên quan tới quân đội, thì mới nhờ sức mạnh của quân đội để điều tra. Có lẽ hắn sẽ tìm ra được là ai làm chuyện này, nhưng chỉ cần hắn điều tra, ta sẽ có cơ hội biết được hắn là ai."

Người trung niên thở hắt ra một hơi cuối cùng, ngã gục xuống bàn sách.

Từ người Trần Giám Thủ lại tuôn ra nguyên khí, làm hắn biến mất trong không khí.

Hắn lướt qua tường cao, lướt đi trên đường.

Người đi đường đi qua đi lại, nhưng không ai nhìn thấy hắn.

Hắn đi qua mấy con phố, chui vào trong xe ngựa, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ngày nào hắn cũng ngồi trong chiếc xe ngựa này, tuần tra qua những con phố của Trường Lăng, ngẫu nhiên ban ra một hai cái mệnh lệnh, ngoài ra chẳng hề làm gì khác.

Sau khi hắn rời đi, từ ngực của người trung niên ngã xuống bàn sách chảy ra rất nhiều máu tươi, tràn khắp mặt bàn, theo chân bàn chảy xuống mặt đất.

***

Cùng lúc đó, Đinh Ninh cũng đang ở trong một chiếc xe ngựa.

Lúc Trần Giám Thủ thu lại Thiên Địa nguyên khí quanh người, cúi đầu suy nghĩ, thì hắn cũng đang cúi đầu suy nghĩ.

Quan Trung Kỳ Sơn huyện không hề xa lại gì với hắn.

Thế lực giàu có nhất, mạnh nhất Kỳ Sơn huyện, chính là Phong gia.

Mà Phong gia, đã nằm trong đóa hoa vẽ trên mặt tường ở trong quán rượu của hắn.