Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 78: Bất quá cũng chỉ có như vậy




Bạch Sơn Thủy cười khẩy.

Giống như Lương Liên, tuy cũng là Thất Cảnh, nhưng cô chưa bao giờ để Lương Liên vào mắt, loại tu hành giả thất cảnh cỡ như Liên Ba này, chưa bao giờ xứng đáng làm đối thủ của cô, nhưng đối phương bây giờ lại hoàn toàn có khả năng giết được cô.

Huống chi Liên Ba là một trong mười ba hầu, ngay cả Lương Liên bình thường còn có nhiều bộ hạ cường đại, Liên Ba nhất định muốn giết cô, thì làm sao lại chỉ tới một mình.

Nên trên mặt sông mờ khói, xuất hiện ba cái thuyền nhỏ.

Trên mỗi con thuyền nhỏ có đứng một người, một người đầu trọc, tai đeo vòng bạc to, ăn mặc lố lăng, một người phong lưu phóng khoáng, ăn mặc thư sinh, người cuối cùng toàn thân thiết giáp, lưng đeo song kiếm.

Ba người này là ba đại cao thủ thủ hạ của Liên Ba, Chương Cuồng Đao, Liễu Tông Đường, Lợi Đạo Chu.

"Thực là dám bỏ tiền vốn."

Bạch Sơn Thủy trào phúng, một luồng sóng dữ từ dưới chân của cô dâng lên, bay thẳng về phía Chương Cuồng Đao đang đi đầu.

Chương Cuồng Đao vốn là người Khương, nguyên là mã tặc vùng biên cảnh, mấy năm trước vì thua trong tay Liên Ba nên trở thành thủ hạ, được Liên Ba dạy dỗ, tu vi tăng mạnh, nhưng Liên Ba và Bạch Sơn Thủy là kẻ thù cũ, nên Bạch Sơn Thủy hiểu rất rõ thuộc hạ của hắn, cô biết trong ba người Chương Cuồng Đao là người yếu nhất, nên ra tay đánh hắn trước để cướp đường chạy ra ngoài.

Không ngờ Liên Ba thấy Bạch Sơn Thủy lao về phía Chương Cuồng Đao, lại đứng im, chỉ cười khinh bỉ.

"Ha ha ha ha! Tới hay lắm!"

Chương Cuồng Đao cười to điên cuồng.

Trong lòng Bạch Sơn Thủy lại dâng lên cảm giác nguy hiểm.

Chân Nguyên Chương Cuồng Đao tuôn ra hai tay, leng keng một tiếng vang dội, mở cái hộp đồng trong tay.

Dưới đáy hộp đồng có một khối Tinh Thạch màu trắng bạc, trên mặt điêu khắc phù văn hình một tòa cung điện phong cách cổ xưa, xung quanh khối tinh thạch, lơ lửng mấy mười tiểu kiếm màu ngân bạch rất nhỏ.

Những thanh tiểu kiếm này chẳng to hơn cái đồ cạo răng của người thường bao nhiêu, nhưng sau khi chân nguyên của Chương Cuồng Đao như nước vỡ đê tràn vào trong hộp, thì chúng bắt đầu tỏa ra khí tức nặng nề như núi.

Nói đúng ra là, mỗi thanh tiểu kiếm đều tỏa ra khí tức của một ngọn thiết sơn.

Bạch Sơn Thủy biến sắc.

Cô cảm giác được luồng khí tức này bay thẳng tới cơ thể của cô, khiến hô hấp của cô không còn lưu loát, trong người như bị rất nhiều những cái gì đó tràn ngập.

"Tích Sơn Kiếm Bàn!"

"Ly Lăng Quân!"

Cô đã nghĩ ra đây là cái gì, trong lòng dậy lên hàn ý lạnh băng.

Phù Binh mạnh nhất của Đại Sở vương triều. . . đồ hộ thân giữ mạng của Ly Lăng Quân, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trong tay thuộc cấp của Liên Ba.

Điều này cho thấy, Ly Lăng Quân cũng có góp mặt trong chuyện này.

Làm cho Ly Lăng Quân bỏ ra một cái giá nặng như vậy, vật trao đổi lại phải là cái gì?

Thời gian quá mức vội vàng, cô không kịp nghĩ thêm, thanh trường kiếm trong tay rung lên nhiều lần, mỗi lần rung đều chấn động ra một đợt Thiên Địa Nguyên Khí kinh khủng.

Kiếm Ý đang thẳng đường bay tới, bị từng tầng nguyên khí đẩy cao dần lên.

Trước người Bạch Sơn Thủy, xuất hiện những mặt kính giống như màn nước.

Mười thanh tiểu kiếm từ trong hộp đồng bay ra.

Lúc mỗi thanh tiểu kiếm từ trong hộp đồng bay ra, đều được phù văn của hộp đồng vẽ cho một quỹ tích riêng.

Chương Cuồng Đao hầu như truyền hết cả Chân Nguyên trong người vào trong hộp đồng, là để những thanh tiểu kiếm không bị lực lượng từ bên ngoài phá hủy, cho nên, khi chúng bay ra, mang theo sức mạnh, chất liệu đặc biệt bản thân, và quỹ tích bay ra, tạo thành một đại trận, kéo tới một sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Oanh oanh oanh. . .

Những tiếng nổ không ngừng vang lên trước người Bạch Sơn Thủy.

Giống như có vô số những tòa thiết sơn công kích vào kiếm thế của cô.

Bạch Sơn Thủy vốn xuất chiêu thiên về thủ, nên khi bị công kích, lúc đầu cô cảm thấy mình hoàn toàn đủ sức ngăn cản, thậm chí còn có ý nghĩ ‘bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi’, nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, cô đã hiểu được mình đã sai.

Hô hấp của cô trở nên cực kỳ khó khăn.

Trong ngực và bụng của cô bị những thứ gì đó nhồi nhét vào, ngăn cản cô hít thở, bây giờ còn sinh ra những thứ như bột phấn.

Trong cơ thể của cô sinh ra cảm giác vô cùng căm ghét những bột phấn đó.

Trong cổ ngòn ngọt, một ngụm máu tươi không thể kềm được, phun ra khỏi miệng.

Trong mắt Liên Ba đầy trào phúng.

Người bày ra trận này, làm sao Bạch Sơn Thủy so sánh được?

Vốn là người yếu nhất trong số những người đang có mặt, nhưng có Tích Sơn Kiếm Bàn trong tay, sức mạnh một kích này, còn mạnh hơn cả một kích toàn lực của hắn mấy phần, làm sao Bạch Sơn Thủy đỡ nổi.

Bồng! Bồng! Bồng!

Một ngụm máu tươi phun ra, Bạch Sơn Thủy giống như đang đi trên đất bằng, lùi lại liền ba bước, dưới thân nổ tung ba khối bọt nước cực lớn.

Mái tóc vừa được cô ghém lại, giờ lại tung ra tán loạn.

Nhưng ngay lúc này, Liên Ba bỗng quay sang bên.

Bên bờ sông, xuất hiện một thân ảnh tỏa ra nhiệt khí hừng hực, như ngọn lửa đang cháy, khiến cỏ lau bên bờ đều bốc cháy.

"Ta chính là Triệu kiếm lô Triệu Nhất, nếu tin tưởng ta, thì mau lên bờ, để ta bảo vệ ngươi!"

Một tiếng quát trầm ổn mang theo chiến ý cuồng nhiệt từ trong đám lửa vang lên.

Bạch Sơn Thủy không chút do dự, cười một tiếng cuồng tiếu, thanh trường kiếm trong tay biến mất, quanh người cô xuất hiện một tầng bích lưu, giống như cả người đều chui vào trong thanh kiếm.

"Cẩn thận!"

Liên Ba biến sắc quát to, thanh kiếm trong tay rời tay bay ra, như Giao Long màu xanh sẫm bay thẳng tới.

"A!"

Liễu Tông Đường ăn mặc kiểu văn sĩ thét to kinh hãi, trong tay xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu đỏ, nhanh chóng nở ra một bóng kiếm to.

"Rặc rặc" một tiếng nứt, cả cơ thể hắn lẫn cái thuyền nhỏ dưới chân đều bị chém thành hai nửa.

Oanh!

Kiếm của Liên Ba xông tới Bạch Sơn Thủy, nhưng Bạch Sơn Thủy không hề bận tâm, đại kiếm xanh đập ầm xuống nước, cô lại phun ra mấy ngụm máu tươi, nhờ xung lượng đẩy tới, chỉ còn cách bờ có mấy trượng.

"Ngươi đi mau! Nơi này giao lại cho ta."

Triệu Nhất đã vọt tới, ngăn trở kiếm ý đuổi theo cô còn sót lại trên mặt sông.

Bạch Sơn Thủy quay lại cười cuồng ngạo với Liên Ba: "Ta giết tâm phúc của ngươi ngay trước mặt ngươi đấy, xem ngươi làm gì được ta?"

"Ngươi muốn chết!"

Liên Ba chờ đợi mười chín năm, mắt thấy đại thù sắp được báo, không ngờ lại xuất hiện biến cố, hắn phẫn nộ vô cùng.

Oanh một tiếng.

Đại kiếm màu xanh kéo lên một quả cầu nước khổng lồ, to hơn mười trượng, dữ dằn ném về phía Triệu Nhất.

Nhìn thấy một kiếm ấy, Triệu Nhất cười cuồng nhiệt.

Bao nhiêu năm nay, hắn đi theo Triệu Tứ du lịch thiên hạ, Triệu Tứ được xem nhiều, nhưng cơ hội chiến đấu thì ít, bây giờ thấy được chiến đấu thì rất vui vẻ, tâm cảnh cực kỳ sung sướng!

Trên lưng hắn có đeo một cái dù cũ to tướng, hắn trở tay, rút từ trong dù ra một thanh đại kiếm màu đen.

Không một chút hoa xảo, hắn vung kiếm lên, lấy cứng đối cứng, đập thẳng vào thanh đại kiếm màu xanh.

Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Nguyên khí bên ngoài kiếm của Liên Ba chỉ một kích là bị đập nát.

Quả cầu nước khổng lồ trên thân kiếm chưa kịp dùng tới đã bị chấn nát, trở thành nước đổ ra tung tóe.

Nhưng Liên Ba thân là một trong Thập Tam Hầu, thì dưới một kiếm toàn lực này, cũng không đối phó nổi.

Hắn duỗi tay ra, nước đang chảy trở về bay tới quấn lên tay hắn.

Giống như đang kéo dài cánh tay hắn ra.

Hắn hét to, vung thanh đại kiếm màu xanh lá chém qua.

Trong mắt Triệu Nhất hỏa diễm hừng hực.

Mặt đất ngay dưới hai chân hắn cũng bốc lửa rừng rực.

Cơ thể hắn hình như không chịu nổi sức mạnh như vậy, bay ngược ra sau.

Nhưng hắn vẫn còn một thanh kiếm nữa.

Hắn vốn có hai thanh kiếm, từ đầu đến giờ mới chỉ dùng có một thanh.

Ống tay áo hắn nổ bung một đoàn sóng lửa, thanh tiểu kiếm màu đen tăng tốc, chém vào dòng nước nối với thanh đại kiếm màu xanh lá.

Xùy một tiếng.

Dòng nước chảy bị gián đoạn, thanh đại kiếm màu xanh lá bị đánh bay.

Triệu Nhất cười ha hả: "Đại Tần Thập Tam Hầu, bất quá cũng chỉ như vậy!"