Kiều Kiều Vô Song

Chương 172: Gặp Lại




Edit: Frenalis

Đàm Chi Duệ, tuy ít khi nói cười, nhưng lại tài trí siêu quần. Năm xưa ở Kiến Khang, hắn cũng từng khí phách hăng hái, không biết khuynh đảo bao nhiêu nữ nhân.

Tạ Lang vẫn luôn giao hảo với hắn, tất nhiên biết rõ sự thay đổi của hắn từ đâu mà đến.

Đàm Chi Duệ có một đệ đệ cùng mẹ, nhỏ hơn hắn năm tuổi. Đàm phủ vốn có hậu trạch hỗn loạn, thê thiếp không phân biệt, mà đệ đệ của hắn lại được hắn một tay che chở cưng chiều nuôi lớn.

Đàm Chi Duệ tính cách nội liễm, đối với những người nhà "cực phẩm" kia đều không có cảm tình gì, nhưng đối với đệ đệ, hắn lại xem như vật quý trong tay.

Năm năm trước, khi Đàm Chi Duệ chuyển tới quận Quảng Lăng làm quan, đệ đệ của hắn đã từ ngàn dặm xa xôi đến thăm huynh trưởng. Không ngờ tiểu thiếu niên này lại chạy tới Bắc Nguỵ, bị một quý nữ Tiên Bi bắt làm nô lệ. Cuối cùng trong một lần thí nghiệm của người Tiên Bi, cậu đã trở thành con mồi bị vây giết. Khi Đàm Chi Duệ tìm được đệ đệ, nhìn thấy thi thể có hàng chục mũi tên, tả tơi như mảnh vải rách, hắn gần như phát cuồng.

Hắn mặc dù ở Quảng Lăng làm quan, nhưng với thân phận con cháu thế gia, việc vắng mặt vài tháng không phải là chuyện gì to tát. Sau khi điều tra nguyên nhân cái chết của đệ đệ, Đàm Chi Duệ thay đổi tên họ, cải trang đi vào Bắc Nguỵ. Nhờ dung mạo tuấn tú và phong thái trác tuyệt, hắn đã khiến một quý nữ Tiên Bi thuộc dòng họ Bộ Lục Cô cao quý si mê.

Quý nữ Tiên Bi này chính là người có quan hệ thông gia với kẻ hung thủ đã giết đệ đệ của Đàm Chi Duệ, đồng thời cũng là chỗ dựa cho gia tộc của kẻ hung thủ đó.

Ẩn nấp trong bóng tối suốt nửa năm, Đàm Chi Duệ cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù. Hắn lợi dụng một cuộc đi săn của người Tiên Bi để dẫn dắt cả nhà kẻ thù vào vòng vây do bạn tốt của hắn người Lưu Tống bày ra. Khi kẻ thù cầu cứu gia tộc Bộ Lục Cô, Đàm Chi Duệ đã chặn lại thư tín cầu viện.

Hậu quả là, hơn một trăm người thuộc gia tộc cường thịnh nhất Bắc Nguỵ lúc ấy bị giết sạch. Khi gia tộc Bộ Lục Cô phát hiện ra sự bất thường và chạy đến ứng phó, Đàm Chi Duệ cũng tiêu diệt một nửa thế lực của họ. Quý nữ Bộ Lục Cô - người đối với hắn si mê, vì hắn mà đã trả giá rất nhiều, giờ đây khoé mắt như muốn nứt ra nhìn hắn nghênh ngang rời đi, tức giận đến mức hộc máu ngất xỉu.

Báo thù cho đệ đệ xong, Đàm Chi Duệ trở nên lười nhác. Mặc dù có thể trở về Kiến Khang bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn lưu lại Quảng Lăng.

Lúc trước khi hoàn thành việc ở Dương Châu, Tạ Lang sớm liệu đến hoàng đế sẽ lại ra tay với mình, nên đã cài cắm không ít nhãn tuyến bên cạnh hoàng đế.

Bỗng dưng hoàng đế hạ chỉ cử Tạ Lang đi sứ Bắc Nguỵ. Hành động này tuy vô cùng đột ngột, khiến cả Trần Quận Tạ thị trở tay không kịp, nhưng thực tế, một tháng trước khi sự việc xảy ra, Tạ Lang đã biết được và liên lạc với Đàm Chi Duệ.

Nhận lời cầu viện của Tạ Lang, Đàm Chi Duệ đã phái nhân mã đến nơi Tạ Lang tọa lạc. Do đó, ngay sau khi đám người của hoàng đế áp giải Tạ Lang lên thuyền, sau lưng liền có một đám lại một đám người gọi là "những kẻ ái mộ Thập Bát Lang Tạ thị" trùng hợp xuất hiện và tự nguyện nghe theo Tạ Lang sai sử.

......

Cơ Tự không ngờ rằng chỉ còn cách thành Quảng Lăng bốn trăm dặm, họ lại gặp mưa to trên đường.

Trận mưa rào tầm tã kéo dài suốt mười ngày, khiến sườn núi sạt lở, chặn đường quan đạo dẫn vào quận Quảng Lăng!

Lúc này đã là giữa tháng 8!

Đoàn người của Cơ Tự bị mưa to làm cho khó đi, hơn nữa đường quan đạo đã không thể đi qua, chờ dọn sạch con đường theo phỏng đoán của đám người Tạ Quảng thì việc này cũng phải mất gần hai mươi ngày.

Hai mươi ngày! Khi đó đã là tháng 9!

Trong trí nhớ của Cơ Tự, thảm họa khiến hàng trăm thế gia ở quận Quảng Lăng tập thể nhảy sông, bá tánh trong thành bị chôn sống, chính là xảy ra vào tháng 9!

Cơ Tự lại càng lo lắng. Hơn nữa Tạ Quảng không có bồ câu trong tay để truyền tin đến quận Quảng Lăng, trong lúc nhất thời, nàng cũng bó tay không biện pháp.

Nghe tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, Cơ Tự đột nhiên đứng dậy. Nàng bước ra cửa, ra lệnh cho người gọi đám người Tạ Quảng đến. Nàng yêu cầu họ tập trung toàn lực đi thu thập ngựa và trâu bò chung quanh thành trấn. Đồng thời nàng cũng cho người thu thập dầu hỏa và thuê dân phu.

Đám người Tạ Quảng tuy không hiểu lý do cho hành động của Cơ Tự, nhưng tài trí của nàng đã chinh phục họ trong những năm qua, nên cũng không chần chừ mà lập tức tuân lệnh.

......

Quận Quảng Lăng!

Chớp mắt đã đến giữa tháng chín.

Đêm nay, Tạ Lang và Đàm Chi Duệ đang cùng nhau ngồi trong hoa viên, một bên nghe ca kỹ xướng khúc, một bên chơi cờ. Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận âm thanh ồn ào!

Tiếng ồn ào rất lớn, chỉ chớp mắt hai người đã nhìn thấy ánh lửa bùng lên ngút trời từ ngoài thành, cả bầu trời sáng rực như ban ngày!

Quân cờ trong tay Đàm Chi Duệ rơi xuống đất, hắn vội vàng đứng dậy, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tên hộ vệ hoảng hốt chạy đến kêu lên: "Đại nhân, đại nhân, không hay rồi, quận Quảng Lăng bị quân Bắc Nguỵ bao vây!"

Lời này quả thực hoang đường. Phải biết rằng, quận Quảng Lăng tuy gần Bắc Nguỵ, nhưng cách biên giới Bắc Nguỵ còn vài thành trì. Làm sao quân Bắc Nguỵ có thể thâm nhập vào bên trong mà đến bao vây quận Quảng Lăng?

Tạ Lang và Đàm Chi Duệ vội vã lên thành trì Quảng Lăng, họ cùng quận thủ và một số tộc trưởng thế gia đồng loạt nhìn về phía dưới thành. Bốn phía dưới tường thành Quảng Lăng giờ đây đã chật ních binh lính Bắc Nguỵ đang giơ cao ngọn đuốc!

Nhận ra Đàm Chi Duệ từ xa, một kỵ sĩ Bắc Nguỵ phi ngựa ra khỏi đám đông. Trong nháy mắt, kỵ sĩ đó đã phi đến dưới chân thành. Ngửa đầu nhìn Đàm Chi Duệ, thanh âm bén nhọn vang lên: "Đàm Chi Duệ, ngươi còn nhận ra ta không?"

Giọng nói sắc nhọn và lạnh lùng, lại là giọng của một nữ tử!

Lần này mọi người trên thành đều kinh hãi. Đàm Chi Duệ tay vịn vào tường thành nhìn xuống, nhìn hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Thì ra là thất tiểu thư Bộ Lục Cô, đã lâu không gặp!"

Thanh âm của Đàm Chi Duệ vừa dứt, nữ kỵ sĩ kia liền cất tiếng cười to. Sau khi dứt tiếng cười, nàng ta bén giọng nói: "Đàm Chi Duệ, năm đó ngươi lừa gạt ta, mượn danh nghĩa của ta hãm hại tộc nhân và biểu muội ta. Lúc ấy ta đã nói, một ngày nào đó ta sẽ tìm ngươi để báo mối huyết hải thâm thù này. Giờ đây nhìn thấy ta, ngươi có hối hận không?"

Đàm Chi Duệ cũng ngửa đầu cười to, tiếng cười thanh thoát của hắn vang vọng trong đêm tối, mang theo sự lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt. Vừa cười, hắn vừa nói: "Thất tiểu thư quả thật có trí nhớ tốt! Khó khăn cho ngươi nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, vì báo thù, ngươi đã cấu kết với quan viên Lưu Tống, thật đúng là đã dùng hết tâm tư!"

Nếu không có quan viên Lưu Tống làm phản, làm sao quân lính Bắc Nguỵ có thể lọt sâu vào nội địa mà không bị ai phát hiện?

Ngay khi tiếng nói của Đàm Chi Duệ vang lên, sắc mặt của quận thủ và các tộc trưởng thế gia xung quanh đều thay đổi. Họ lập tức nghĩ tới, đúng vậy, nếu không có nội gián dẫn đường cho quân Bắc Nguỵ, sao họ có thể âm thầm vây quanh thành Quảng Lăng mà không ai hay biết?

Nghe Đàm Chi Duệ nói, nữ kỵ sĩ lại lần nữa lạnh giọng lên tiếng: "Ngươi nói không sai. Đúng là quan viên Lưu Tống đã bán đứng ngươi. Cái đầu trên cổ của ngươi và quận Quảng Lăng này chính là vật chứng cho việc bọn họ quy phục Bắc Nguỵ!" Nói xong, nữ kỵ sĩ nhìn những người dân Quảng Lăng đang hoảng loạn trong thành, kiêu ngạo cười ha hả.

Lúc này thành Quảng Lăng quả thật là loạn thành một đoàn.

Nhiều năm nay, tuy quận Quảng Lăng gần phương Bắc, nhưng nơi đây cách biên giới Bắc Nguỵ còn vài trăm dặm. Không ai ngờ rằng, sẽ có một ngày từ trong giấc mộng tỉnh dậy lại phát hiện quân lính Bắc Nguỵ đã bao vây thành.

Chính vì không hề phòng bị, quân đội Quảng Lăng vô cùng yếu ớt. Cho dù Đàm Chi Duệ tinh thông mưu lược, nhưng quân lính của hắn đều ở xa thành trì. Không có binh lính để sử dụng, dù tài trí thông thiên cũng chẳng thể làm gì!

Dưới thành, tiếng cười của nữ kỵ sĩ vẫn vang lên từng đợt. Trên thành, mọi người đều mặt mày nghiêm túc, liên tục nghe tin báo.

"Báo! Bốn cổng thành Đông Nam Tây Bắc đều bị quân Bắc Nguỵ vây hãm, ước tính có khoảng 5000 binh mã!"

"Báo! Tất cả đường ra khỏi thành đều bị quân Bắc Nguỵ canh giữ nghiêm ngặt!"

"Báo! Các gia tộc khẩn cấp trưng binh, ước tính số lượng quân lính không vượt quá 2000 người!"

"Báo! Kho vũ khí chỉ còn lại chưa đến ba phần quân nhu, phần lớn đều cũ nát không thể sử dụng!"

"Báo! Các gia tộc lớn trong thành đã biết tin quân lính Bắc Nguỵ bao vây thành, đang điên cuồng ùa đến bốn cổng thành. Khóc lóc muốn đào vong ra khỏi thành!"

Tin báo liên tục truyền đến, nhưng mỗi tin tức đều khiến sắc mặt những tộc trưởng trên thành càng thêm tái nhợt.

Lúc này dưới chân thành, một viên tướng Bắc Nguỵ lạnh giọng quát: "Mọi người nghe cho rõ! Không một con chim nào được phép bay ra khỏi Quảng Lăng! Khi phá thành, bản tướng cho phép các ngươi cướp bóc ba ngày!"

Ngay sau đó, nữ kỵ sĩ cũng lạnh giọng quát theo: "Ngày phá thành sẽ giết sạch toàn bộ người trong Quảng Lăng! Con chó con gà cũng không tha!"

Vừa dứt lời, hàng ngàn hàng vạn binh lính Bắc Nguỵ đồng loạt giơ cao trường kích, gào thét: "Chó gà không tha! Chó gà không tha!"

Ngay lập tức, tiếng hô "Chó gà không tha" vang vọng khắp dãy núi hắc ám!

Vốn dĩ thành Quảng Lăng vẫn còn có người ôm tâm tồn ảo tưởng, nhưng tiếng la hét vừa dứt của quân lính Bắc Nguỵ khiến mọi nơi chấn động, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thành Quảng Lăng vang lên tiếng khóc thảm thiết.

Tiếng nói của nữ kỵ sĩ vừa dứt, sắc mặt của Tạ Lang và Đàm Chi Duệ lập tức biến đổi. Theo lẽ thường, khi bị dồn vào đường cùng, con người sẽ liều mạng chiến đấu. Nhưng đạo lý này lại không áp dụng được với những nam nhân từ thời Ngụy Tấn đến nay. Có thể nói, trong vài trăm năm qua, nhiều nam nhân đã bị dọa vỡ mật. Khi nghe đến chiến tranh, họ chỉ có thể nghĩ đến nếu không trốn tránh thì là tự sát, không hề có ý chí chiến đấu.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn dưới thành, các tộc lão vội vàng lui xuống để ổn định dân tâm, còn quận thủ Quảng Lăng canh giữ ở nội quan viên cũng vội vàng đi điều động binh lính ứng phó.

Chỉ trong chớp mắt, trên tường thành chỉ còn lại Tạ Lang và Đàm Chi Duệ.

Hai mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong đứng dưới ánh đuốc bập bùng, khiến nữ kỵ sĩ dưới thành nhìn đến mức nước mắt trào ra. Nàng ta ngửa đầu rơi lệ, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Đàm Chi Duệ! Lần này ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!"

Trên tường thành, Tạ Lang quan sát một hồi rồi nói: "Binh lính Bắc Nguỵ được chia thành ba phe phái. Theo ta quan sát, ba phe này hẳn là thuộc về ba gia tộc khác nhau, và có vẻ không hòa thuận với nhau!"

Tạ Lang vừa dứt lời, tiếng cười khổ của Đàm Chi Duệ đã vang lên: "Nhưng chúng ta không có binh lính, dù địch có sơ hở thì cũng chẳng làm được gì!"

Tạ Lang im lặng.

Lúc này, Đàm Chi Duệ nghẹn ngào nói: "Thập Bát Lang, lần này là ta liên lụy ngươi, cũng mệt mỏi cho toàn thể phụ lão trong thành!" Tuy rằng những người đó không nói gì, nhưng Đàm Chi Duệ vẫn nhìn thấy sự oán trách và chỉ trích trong ánh mắt họ.

Tạ Lang lắc đầu. Chàng vốn xem nhẹ chuyện sinh tử, nghe vậy cười đến vân đạm phong khinh: "Sinh tử đều có số mệnh. Hôm nay là ngày ta chết, không trách được ai."

Nói đến đây, chàng khẽ than nhẹ một tiếng, giọng điệu vô cùng ôn nhu nói: "Đáng tiếc, lúc ấy tự cho là mọi chuyện sẽ ổn, không cho phụ nhân của ta thêm vài câu nói.... Sớm biết vậy, ngày đó ta đã đưa cho nàng mười tám mỹ nam tử mà nàng thích, cũng để nàng vui vẻ."

Đàm Chi Duệ không ngờ Tạ Lang lại nói vậy, lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng suýt bật cười. Hắn kinh ngạc cười nói: "Ngươi hào phóng vậy sao?"

Thấy hắn đã bình tĩnh trở lại, Tạ Lang cười nói: "Ta không hào phóng đến vậy. Nàng là nữ tử duy nhất trên đời này ta thương nhớ, duy nhất ta quan tâm. Khi ta không còn, ta muốn nàng nhớ đến ta cả đời, mãi mãi nhớ đến ta mà rơi lệ!"

Nghe những lời này mới đúng là Tạ Thập Bát, Đàm Chi Duệ không nhịn được bật cười ha ha.

Những người dưới tường thành không thể ngờ rằng hai người này lúc này vẫn còn có thể chuyện trò vui vẻ. Nữ kỵ sĩ hận không nguôi, trừng mắt nhìn Đàm Chi Duệ, lẩm bẩm nói: "Hắn trước nay vẫn vậy! Hắn trước nay đều như thế!"

Cho đến nay, bất kể nàng ta làm gì, dường như mãi mãi không thể bước vào tâm trí hắn! Ngày đó nàng ta khuynh tâm một mảnh muốn chiêu dụ hắn, hắn cũng như vậy. Ngày đó hắn xoay người rời đi nàng đau khổ cầu xin, hắn cũng như vậy. Hiện tại chết đến nơi hắn vẫn là như vậy!

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, lại là quận thủ Quảng Lăng cùng vài quan viên khác lên tường thành.

Đối diện với họ, Tạ Lang hỏi: "Có phải việc điều binh không thuận lợi?"

Quận thủ cười khổ nói: "Có lẽ là số trời đã định. Vài gia tộc lớn nhất trong quận vừa vặn đến kỳ thu thuế. Tất cả bộ khúc của họ đều được cử đi thu thuế ở các thôn trang. Hiện giờ quận Quảng Lăng chỉ còn lại chưa đến 800 bộ khúc!"

Bộ khúc của các thế gia vốn đã không hùng mạnh bằng quân Bắc Nguỵ, 800 đánh 5000, sao có thể chống lại? Khó trách quận thủ cũng tâm ý nguội lạnh!

Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào rõ ràng cảm nhận được cái chết cận kề như lúc này. Bên trong thành Quảng Lăng vang lên tiếng khóc thảm thiết, những người trên tường thành đều tái mặt, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại chuyện trò vui vẻ.

Đã là chắc chắn sẽ chết, vậy trước khi chết, hãy thể hiện khí phách của một bậc sĩ phu!

Ngay khi mọi người trên tường thành đã từ bỏ giãy giụa, quân Bắc Nguỵ dưới thành nghe tiếng khóc trong thành mà cười vang, thì đột nhiên, sau lưng quân Bắc Nguỵ, nơi núi non và cánh đồng hoang vu cách đó vài ngàn bước, vang lên tiếng trống trầm hùng dồn dập!

Tiếng trống vang lên đột ngột, lại càng lúc càng gần, bất kể là người trên tường thành hay người Bắc Nguỵ dưới thành đều đồng loạt im bặt, quay đầu nhìn lại!

Lời tác giả:

Có một số bạn đọc phản ánh rằng nam phụ trong truyện quá nhiều. Nói thế nào nhỉ, sau khi viết xong Mị Công Khanh, tôi vẫn luôn nuối tiếc là khi đó chỉ viết về nam nữ chính. Và đối với bản thân tôi, tôi luôn nhớ mãi không quên câu nói "Lục triều nhân vật muộn thơ Đường, một loại phong lưu ta không biết". Vì vậy khi bắt đầu viết tác phẩm này, tôi đã dự định sẽ tập trung viết về những nhân vật phong lưu của Lục triều.

Cho nên Kiều Kiều có rất nhiều nam phụ, họ có thể chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng những lang quân đó, nếu đặt vào tác phẩm khác, đều có thể trở thành nam chính. Họ mang trên mình phong hoa của một thời đại khác, họ có khí độ và tính cách riêng, họ cùng nhau góp phần tạo nên một thời đại rực rỡ!

Giải thích:

"Lục triều nhân vật muộn thơ Đường, một loại phong lưu ta không biết", xuất phát từ bài thơ "Thu hứng" của tác giả Đỗ Phủ đời Đường, nằm ở phần đề của bài thơ.

* Lục triều: chỉ sáu triều đại vua trong lịch sử Trung Quốc từ Tấn (265-420) đến Tùy (581-618).

* Nhân vật muộn thơ Đường: ý nói những người tài hoa xuất chúng ở thời kỳ Lục triều, nay đã trở thành nhân vật trong thơ ca Đường.

* Phong lưu: phong cách thanh tao, tao nhã.

Câu thơ này thể hiện sự ngưỡng mộ của Đỗ Phủ đối với những người tài hoa xuất chúng thời Lục triều. Ông cảm thấy phong cách thanh tao, tao nhã của họ là điều mà ông không thể nào sánh được.