Kiều Kiều Vô Song

Chương 173: Gặp Lại (2)




Edit: Frenalis

Chỉ thấy cách thành Quảng Lăng ba bốn dặm, một trận tiếng trống qua đi, vô số cây đuốc bùng cháy. Trong chớp mắt, ánh sáng từ những cây đuốc tạo thành một con rồng dài uốn lượn. Con rồng lửa càng lúc càng dài, càng lúc càng nhiều, dần dần che kín bầu trời, bao quanh thành Quảng Lăng thành một vòng tròn.

Cảnh tượng biến hoá này thật sự làm người ta kinh ngạc. Như cảm nhận được sự bất thường bên ngoài, tiếng khóc trong thành cũng đột nhiên im bặt.

Ánh lửa từ con rồng lửa chiếu sáng cả bầu trời. Lại một trận tiếng trống dồn dập truyền đến. Sau tiếng trống "phanh phanh phanh" trầm hùng báo hiệu tấn công vang lên mấy lần, mọi người chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập như lay động cả mặt đất tiến đến.

Bầu trời dần chuyển sáng, quân Bắc Nguỵ chỉ liếc mắt đã nhìn rõ bụi mù cuồn cuộn cuốn lên đầy trời trên cánh đồng hoang vu cách đó ba bốn dặm. Chấn động từ mặt đất mạnh mẽ đến mức ngay cả người chưa từng trải qua cũng biết rằng quân địch đến ắt hẳn là thiên quân vạn mã!

Bỗng nhiên, một tướng lĩnh Bắc Nguỵ giọng bén nhọn hét lên: "Không tốt, chúng ta trúng kế!"

Vừa dứt lời, tất cả quân Bắc Nguỵ đều thầm nghĩ: "Chúng ta trúng kế!"

Nếu không phải địch nhân đã có an bài từ trước, sao họ vừa mới vây hãm thành Quảng Lăng thì chỉ trong chớp mắt đã bị vây đánh?

Ngay lập tức, một tướng lĩnh Bắc Nguỵ khác lạnh giọng quát: "Lui lại! Nghe lệnh! Đội tiên phong đổi thành đội hậu! Chúng ta rút lui!".

Vốn dĩ loại chiến thuật thâm nhập vào nội địa đối phương rồi vây thành này, chủ yếu dựa vào yếu tố bất ngờ và tốc độ. Giờ đây quân Bắc Nguỵ phát hiện quân Lưu Tống đã có phòng bị, biết rằng thời cơ đã qua, không thể không rút lui!

Nhưng, ngay tại lúc vị tướng lĩnh kia vừa hét lên, nữ kỵ sĩ liền lạnh giọng quát: "Chúng ta đã đến đây thì đều phải lập được quân lệnh trạng! Huống chi trong đó còn có sự tính toán của các vị đại nhân. Hiện giờ ngay cả bóng dáng địch nhân cũng chưa nhìn thấy mà đã nói rút lui, lỡ đối phương sử dụng "không thành kế" thì sao?"

Lời của nàng kỳ thực không thông. Không thành kế tiền đề là khi đối phương không có người, nhưng hiện tại nghe tiếng chấn động từ mặt đất, ai cũng biết quân địch đến đông đảo như thế nào.

Tuy nhiên, dù trong lòng nghĩ vậy, các tướng lĩnh Bắc Nguỵ vẫn chần chờ một chút!

Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng trống từ cách đó ba bốn dặm im bặt!

Mọi người cùng nhìn xung quanh. Trong sương sớm nhàn nhạt, họ thấy bụi mù cuồn cuộn, sau đó vô số đầu trâu xuất hiện. Không biết vì sao, những con trâu này đồng thời rống lên một tiếng "Moo —" rồi điên cuồng lao về phía này.

Khi những con trâu điên đó lao ra hơn mười trượng, mọi người mới nhìn thấy lửa trên đuôi trâu. Lập tức có người hét lên: "Không xong, bọn họ dùng hỏa ngưu kế!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, những con trâu lửa với cái đuôi bị đốt cháy lao tới, khiến mặt đất rầm rầm rung động dữ dội. Chúng hung hăng hướng tới quân Bắc Nguỵ hoảng loạn lao vào.

Khi nhóm trâu đầu tiên lao ra được vài con, mọi người bỗng phát hiện tiếng trống lại vang lên. Sau đó, hơn một ngàn con trâu lửa tiếp tục lao ra!

Trước sau có hai nhóm trâu lửa với khí thế điên cuồng lao về phía quân Bắc Nguỵ, chỉ nhìn thanh thế này cũng đủ khiến quân lính kinh hãi hỗn loạn!

Lúc này, vị tướng Bắc Nguỵ đã lên tiếng trước đó lạnh giọng quát với nữ kỵ sĩ: "Các ngươi không lui, ta lui!" Dứt lời, hắn liên tục vung cờ hiệu. Theo hiệu lệnh của hắn, hai ngàn quân lính lập tức chạy ra. Vị tướng Bắc Nguỵ này là một trong ba chủ tướng tấn công bao vây quận Quảng Lăng lần này!

Nhìn hai ngàn người kẹp bụi mù chạy về hướng bắc, một tướng lĩnh Bắc Nguỵ khác kinh hãi kêu lên: "Không tốt, thật sự là đại quân Lưu Tống tới!"

Lý do là bởi sau hàng ngàn con trâu lửa điên cuồng lao ra, lại xuất hiện thêm vô số bóng người. Họ đứng trong sương khói mịt mù, tuy lờ mờ nhưng số lượng vô cùng đông đảo, liếc mắt cũng không thể nhìn thấy đầu!

Vì thế, vị tướng Bắc Nguỵ thứ hai cũng hoảng loạn dẫn quân thối lui. Chẳng mấy chốc, mọi người nghe thấy tiếng hắn kinh hỉ reo lên: "Đối phương vây đánh ba mặt, hướng Bắc có đường thoát, mau, chúng ta mau đi!"

Chỉ trong chớp mắt, đám người này cũng rút lui!

Trong nháy mắt, dưới thành chỉ còn lại nữ kỵ sĩ và một ngàn quân dưới trướng của nàng ta. Nàng ta không cam lòng nhìn lên tường thành, trừng mắt nhìn Đàm Chi Duệ một hồi, rồi hét lên một tiếng chói tai, dẫn quân rút lui!

Mặc dù quân Bắc Nguỵ rút lui nhanh chóng, nhưng họ vẫn va chạm với những con trâu lửa trên đường đi. Tiếng kêu thảm thiết của con người và tiếng rống vang dội của đám trâu điên vang lên, chỉ trong chốc lát, dưới thành Quảng Lăng đã trở nên hỗn độn.

Tuy nhiên, quân Bắc Nguỵ không màng lưu luyến, cuối cùng cũng bỏ lại vài trăm xác chết và tháo chạy. Sau khi bọn chúng rời đi, những con trâu điên liền đâm loạn vào nhau một hồi, cho đến khi ngọn lửa trên đuôi chúng dần tắt, chúng mới ngã lăn ra đất, hoặc đứng hoặc nằm la liệt.

Lúc này, phía đông một mảnh bình minh rực rỡ. Nhìn màn bụi mù dần tan, cùng với một kỵ sĩ áo đen lao ra từ đó, thấy thân ảnh quen thuộc đang dần tiến đến, Tạ Lang dần dần mở to mắt, ánh mắt ngày càng sáng ngời.

Đàm Chi Duệ cũng kích động cúi đầu nhìn lại, thừa dịp ánh sáng mặt trời, hắn nhìn thấy một tiểu lang áo đen phi ngựa phía trước. Khi tiểu lang ngày càng đến gần, mặt mày như vẽ và đôi má ửng hồng của nàng hiện ra trước mắt Đàm Chi Duệ.

Ngay khi Đàm Chi Duệ đang kích động nói: "Thập Bát Lang, đi! Đi chào đón ân nhân cứu mạng của chúng ta", bên cạnh hắn vang lên giọng nói ôn nhu gần như quyến luyến của Tạ Lang: "Chi Duệ, nhìn thấy tiểu lang áo đen kia không? Nàng chính là phụ nhân của ta!"

Lời nói của Tạ Lang vừa dứt, Đàm Chi Duệ bên cạnh đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Lúc này cổng thành Quảng Lăng đã mở rộng, hàng chục trưởng giả trong thành cùng Tạ Lang và Đàm Chi Duệ đi ra đón.

Nhìn từ xa những người ra đón, Cơ Tự khựng lại. Nàng đứng yên tại chỗ, khiến Tạ Quảng và mọi người đi lên trước, đón nhận tiếng hoan hô và vây ủng của người dân thành Quảng Lăng.

Cơ Tự duyên dáng yêu kiều mà cưỡi trên lưng ngựa, nhìn theo chúng bộ khúc Tạ thị như thủy triều dũng mãnh hướng vào trong thành. Cuối cùng, nàng nhìn thấy Tạ Lang trong bộ bạch y chậm rãi tiến đến.

Dù đã trải qua nhiều chuyện, Tạ Lang vẫn như cũ, khoác lên mình bộ y phục trắng tinh khôi, bước đi ung dung, chỉ là, chàng gầy đi rất nhiều, bộ quần áo vốn đã rộng thùng thình nay càng làm lộ rõ thân hình gầy gò, phảng phất như có thể bị gió thổi bay đi. Ánh mắt chàng sáng ngời, nhìn nàng như chứa đựng cả bầu trời sao.

Tạ Lang đã đi đến trước mặt Cơ Tự.

Chàng ngửa đầu ánh mắt ôn nhu nhìn nàng ngồi trên lưng ngựa, không nói lời nào.

Cơ Tự nhìn thẳng vào chàng, cuối cùng nỗi nhớ nhung lấn át sự tức giận vì bị chàng tính kế, nàng xoay người xuống ngựa.

Cơ Tự vừa xuống đất, Tạ Lang lập tức một bước xông lên, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, siết chặt nàng vào lòng để mặt nàng áp trên lồ ng ngực mình. Thanh âm Tạ Lang khàn khàn vang lên: "A Tự, đa tạ...... Đa tạ nàng đã đến đây." Đa tạ nàng đã cứu chàng một lần nữa, đa tạ nàng đã xuất hiện vào lúc này - khi chàng tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại nàng được nữa, có thể lại được ôm nàng trong vòng tay như thế này.....

Cũng không biết tại sao, Cơ Tự rõ ràng đối với người trước mắt còn có điểm tức giận, nhưng khi dựa vào ngực chàng, ngửi khí tức quen thuộc, nghe tiếng tim chàng đập mạnh mẽ, nước mắt lại tuôn trào.

...... Chàng còn sống, điều đó quan trọng hơn tất cả!

Đàm Chi Duệ đứng ở trong đám người, từ xa nhìn Tạ Lang và phụ nhân ôm nhau, khóe môi không khỏi hiện lên một mạt cười.

Một quan viên Quảng Lăng cảm khái thốt lên: "Ta tưởng viện binh đã đến, nào ngờ lại là..., bọn họ quả nhiên dùng "không thành kế"!" Những người ở đây hiện tại cũng đã nhận ra: Bóng người lố nhố khắp nơi thoạt nhìn có vẻ hùng hậu khí thế, nhưng lại chỉ là những thường dân áo quần rách rưới, già yếu gầy gò, rõ ràng là tiêu tiền thuê mướn để làm quân giả cho đủ số. Lực lượng thực sự của Tạ thị chỉ có ba bốn ngàn người.

Đàm Chi Duệ cũng không khỏi cảm khái: "Chiến tranh xưa nay, mưu kế là yếu tố quyết định. Địch tập kích bất ngờ là mưu kế, bộ khúc Tạ thị dùng quân giả đánh lừa cũng là mưu kế. Trận này chiến thắng cũng không hẳn may mắn!"

Hắn quay đầu, trầm giọng ra lệnh: "Điểm tề binh mã, mang theo tín vật thừa dịp quân Bắc Nguỵ vừa mới rút lui, chúng ta đi bắt nội gián đem về!"

"Tuân lệnh!"

Trong thành Quảng Lăng lúc này náo nhiệt vô cùng, tiếng cười nói hân hoan xen lẫn tiếng khóc vang vọng khắp nơi. Quận thủ Quảng Lăng cùng đám người liên tục nâng ly chúc mừng.

Theo ý Tạ Lang, Tạ Quảng thay thế Cơ Tự trở thành người chủ mưu trong việc cứu viện thành trì, trở thành ân nhân cứu mạng của toàn bộ người dân Quảng Lăng. Tất nhiên, chuyện này không thể giấu được Đàm Chi Duệ và quận thủ Quảng Lăng, nhưng hai người này được Tạ Lang dặn dò nên sẽ giữ bí mật cho nàng.

Hiện tại Tạ Lang là người có danh vọng quá cao nên đã trở thành cái gai trong mắt Hoàng Đế Lưu Tống. Nếu để Hoàng Đế biết rằng phụ nhân bên cạnh chàng cũng là người tài ba xuất chúng, thì cả hai sẽ càng không có đường sống.

Khi cả thành chìm trong niềm vui hân hoan, Tạ Lang nắm tay Cơ Tự đi vào sân nhà Đàm Chi Duệ cho mượn để làm nơi cư trú.

Liên tiếp nhiều ngày bôn ba và bày mưu tính kế, Cơ Tự cũng mệt mỏi bẩn thỉu, nàng vội vàng pha nước ấm tắm rửa, tiện tay lấy y phục của Tạ Lang mặc vào.

Người vừa thả lỏng, cơ thể mỏi mệt ập đến. Cơ Tự lê bước đến sương phòng, lười biếng tựa mình lên giường.

Lúc nàng nửa tỉnh nửa mê, tiếng bước chân vang lên, Tạ Lang bước vào.

Chàng cũng vừa tắm gội xong, mái tóc đen dài khoác trên vai, bọt nước chảy dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của chàng mà lấp lánh trên sống mũi cao thẳng, chậm rãi thấm nhập vào cánh môi cong hoàn mỹ.

Chỉ liếc mắt một cái, Cơ Tự đỏ bừng hai tai, vội vàng quay đầu đi.

Nhìn thấy nàng như vậy, Tạ Lang khẽ cười, từng bước tiến đến Cơ Tự. Nhanh chóng, chàng đã đứng trước mặt nàng.

Cảm nhận khí thế của chàng, Cơ Tự không tự chủ được co rúm người lại. Chầm chậm, Tạ Lang quỳ một gối trước mặt nàng, đem mặt gác lên đầu gối của Cơ Tự.

Tạ Lang như vậy, Cơ Tự chưa từng gặp qua, nàng ngốc đến độ quên mất phản ứng. Tạ Lang đem đầu vùi vào ngực nàng, khe khẽ nói: "A Tự, chúng ta kiếp này không bao giờ tách ra." Chàng lại dịu dàng, ôn tồn cất lời: "Ta nhớ nàng, lần này không lâu, tổng cộng ba tháng mười chín ngày. A Lang lúc nào cũng nghĩ đến A Tự."

Nam nhân này, trước kia từng cùng Cơ Tự triền miên một thời gian ngắn ngủi, quay người lại liền biến mất mấy tháng nửa năm. Cũng chính vì thế, một lần kia khi nàng đồng ý làm ngoại thất cho chàng, sau đó chàng lại không từ mà biệt. Cơ Tự tuy rằng thống khổ nhưng cũng không quá bất ngờ, bởi vì, tình yêu chân chính là mong muốn được ở bên nhau mỗi thời khắc, nhưng A Lang của nàng luôn tùy tiện biến mất mấy tháng, có thể thấy được tâm ý của chàng đối với nàng, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nghe Tạ Lang nói những lời này, đột nhiên nhìn thấy lãng tử phiêu bạt thiên nhai nói rằng lần này thời khắc nào cũng nghĩ đến nàng, Cơ Tự hốc mắt đỏ lên, suýt nữa rơi lệ.

Ngay lúc Cơ Tự cố nén nước mắt, Tạ Lang ngẩng đầu lên.

Có lẽ do ở trong ngực nàng quá lâu, khuôn mặt tuấn tú của lang quân ửng đỏ, ánh mắt long lanh như nước. Chàng nhẹ nhàng nâng lên ngón tay mảnh dài tuyết trắng của Cơ Tự, chậm rãi cúi đầu, sau đó Cơ Tự chỉ cảm thấy đầu ngón tay ướt ướt, lại bị chàng nhẹ nhàng hôn lên.

Tạ Quảng thật vất vả mới thoát khỏi mọi người, vội vàng chạy tới, liếc mắt nhìn đã thấy lang quân nhà mình ở trên người Cơ Thị hai má ửng đỏ, con ngươi ngập nước đang rụt lại, từng chút từng chút dùng hàm răng kéo ra vạt áo của nàng, vẻ mặt phong lưu đến cực điểm......

Hốt hoảng, Tạ Quảng dùng tốc độ nhanh nhất rụt trở về. Hắn đưa tay che che lỗ tai đang có dấu hiệu nóng lên, xoay người gọi mấy người hầu, dặn dò bọn họ canh giữ cẩn thận ở ngoài cửa, không cho phép ai đi vào.

*********

Lúc chạng vạng, Đàm Chi Duệ đến. Hắn đứng trong hoa viên nhìn Tạ Lang mỉm cười rồi tiến vào, không khỏi đánh giá chàng từ trên xuống dưới một phen.

Một lát sau, Đàm Chi Duệ cười nói: "Sao lại có bộ dáng này?"

Tạ Lang lười biếng ngồi trên giường, chân dài duỗi ra quơ quơ, nhàn nhạt hỏi: "Tình hình thế nào?"

Đàm Chi Duệ lập tức thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Sự thật rõ ràng như vậy còn có gì để nói? Đương nhiên là bắt bao nhiêu tên, giết bấy nhiêu tên!"

Hắn lại hỏi: "Sáng nay chuyện lớn như vậy, thật là do phụ nhân của ngươi làm được?" Hắn lắc đầu, nói: "Loại nữ tử này ở Bắc Nguỵ cũng rất ít, thật sự làm người ta khó mà tin được."

Tạ Lang cười nói: "Ừ, phụ nhân của ta có điểm thần dị."

Chàng lại nói thêm: "Lần này vây hãm Quảng Lăng chỉ sợ sẽ nhanh chóng có náo nhiệt, xem ra sau đó triều đình cũng sẽ phái người đến hỏi."

Đàm Chi Duệ gật đầu.

Lát sau, Đàm Chi Duệ nói: "Đúng rồi, vừa rồi thẩm vấn bọn gian tặc, còn hỏi ra chuyện ngươi quan tâm." Dừng lại một chút, Đàm Chi Duệ có chút cảm khái mà nói: "Chuyện đó của ngươi chỉ sợ rất khó thuận lợi. Ta vừa thẩm vấn mới biết, trong số các tướng lãnh Bắc Nguỵ, cố ý chi viện cho Lưu Nghĩa Khang mưu phản, lại có đến năm sáu người. Có một số quan viên Bắc Nguỵ đều cho rằng, nếu như triều đình ta có ý bắc phạt, vậy bọn họ liên hợp với Lưu Nghĩa Khang làm tiêu hao quốc lực của Nam triều cũng là sách lược sáng suốt."

Nói tới đây, Đàm Chi Duệ trầm mặc nhìn Tạ Lang, nét mặt mang vẻ ưu tư.

Khác với sự lo lắng của Đàm Chi Duệ, Tạ Lang lại tỏ ra vô cùng thanh thản, chàng khẽ cười nói: "Không sao, ta đang chuẩn bị đi đến Lạc Dương một chuyến, có lẽ đến lúc đó sẽ cùng nhau giải quyết."