Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 57: Không thể thất tín với người




Sóng mắt Ninh Khanh vừa chuyển, hơi hơi cúi đầu, thần sắc không quá tự nhiên.

Nhìn thấy Tống Trạc, nàng lại nghĩ tới lời Vạn phu nhân nói, làm thiếp, cùng thờ một chồng……

Mấy vấn đề này, trước kia nàng vẫn luôn xem nhẹ, trốn tránh, không dám đối mặt…… Mà Vạn phu nhân, đâm thủng một tầng giấy cửa sổ cuối cùng lừa mình dối người của nàng!

Nàng chịu không nổi đả kích, liền trốn đến Tiểu Bạch Trấn. Mỗi ngày ăn nhậu chơi bời, dạo chợ đêm, thả đèn hoa đăng, bẻ bắp…… Giống như thời gian nhẹ nhàng thích ý nhất sau khi rời Việt Thành đều ở nơi đó.

Sau đó nàng lại nghĩ tới mũi tên thiếu chút nữa lấy mạng Thủy Kinh Niên kia, một cái chấn nhiếp làm trọng thương Thủy Kinh Niên! Còn có cái ôm ấp và mùi hương quen thuộc trước khi hôn mê tối hôm qua.

Thế tử Thần Vương thần thông quảng đại, sợ rằng đã sớm biết rõ chân tướng sự tình đi! Lại đem nàng mê choáng, một chút che dấu cũng không thèm làm, trực tiếp để cho nàng cảm nhận được hơi thở của hắn, sự tồn tại của hắn! Chuyển tiếp nàng đến tay Tôn trắc phi, lại làm bộ như không biết gì hết mà xuất hiện.

Tống Trạc, hắn luôn khinh thường xung đột chính diện với người khác, mà là dùng dương mưu, từng bước bức cho người ta phải quỳ trước mặt hắn! Hắn luôn thích dùng loại thủ đoạn này để đối phó nàng! Các loại đàn áp, chấn nhiếp! Mỗi một lần, đều thực thành công!

Nàng không phải là đối thủ của hắn! Dường như bất luận nàng trốn như thế nào đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Hắn bước từng bước đến trước mặt nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng, thanh âm ôn nhu đa tình trước sau như một: “Có khá hơn sao?”

Hàng mi dài của Ninh Khanh khẽ động, liếc mắt nhìn hắn, rồi lại rũ mắt xuống, mang theo hai hàng lệ rơi trên mặt đất. Luận quyền thế, nàng không theo kịp hắn; luận thủ đoạn, nàng cũng không theo kịp hắn; luận tài trí, nàng giống như cũng không theo kịp hắn. Nhưng nàng sẽ không thua, nếu thật sự bức đến nước cuối cùng, nàng ít nhất còn có thể chết!

Nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm Tống Trạc đau nhói: “Chính là thân mình không thoải mái sao?” Nói rồi một tay bế nàng lên, đi về phía phòng nghỉ.

Mấy người Ninh Diệu muốn đuổi theo, Sơ Nhụy lại một phen ngăn cản, không cho các nàng theo vào.

Tống Trạc đặt Ninh Khanh lên giường, Vũ Tình và Đồng Nhi múc nước tới, Tống Trạc tự mình vò ướt khăn lông, vắt khô, lau mặt cho nàng. Lại nói: “Tay của cô nương làm sao lại lạnh như vậy? Mang lò sưởi tay lại đây.”

Vũ Tình vội vàng đi ra ngoài tìm lò sưởi tay, hiện tại tuy rằng vào thu, thời tiết chuyển lạnh, nhưng cách thời điểm cần dùng lò sưởi tay ít nhất còn phải hai ba tháng, không có sẵn, Vũ Tình đành phải đi tìm.

Tống Trạc ôm nàng dựa vào trong lòng ngực của mình, ôn nhu hỏi: “Thôn trang này gần núi sâu, tới ban đêm sẽ lạnh.”

Ninh Khanh không nói lời nào, chỉ nhích lại gần trong lòng ngực của hắn, Tống Trạc lại kêu Đồng Nhi đi đốt hỏa bàn.

Chờ Vũ Tình Đồng Nhi đổ mồ hôi đầm đìa trở về, một người tìm lò sưởi tay, một người tìm hỏa bàn, mới bày một chút, Ninh Khanh liền đặt lò sưởi tay qua một bên: “Nóng.”

Vũ Tình Đồng Nhi thở hốc vì kinh ngạc, trong lòng ủy khuất, lại không dám có nửa câu oán hận.

Tống Trạc lại cười nhẹ một tiếng, gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực. Hắn biết nàng trong lòng có tức giận, Vũ Tình và Đồng Nhi là người của hắn, nàng đổi biện pháp lăn lộn hai người một hồi, cũng xả cơn tức.

“Mang vào đi.” Tống Trạc nói.

Thanh Phong bưng một cái lồng tiến vào, một tay Tống Trạc ôm nàng một tay mở ra, chỉ nghe hừ hừ hai tiếng, một cái đầu trắng nhỏ chui ra, tựa như chó con lại tựa như hồ ly, là một con tiểu tuyết chồn trắng thuần hiếm có. Ninh Khanh vừa thấy, hai mắt liền sáng, lập tức thoát khỏi ôm ấp của Tống Trạc, lấy tiểu tuyết chồn ra khỏi lồng, ôm vào trong ngực.

“Thích chứ?”

“Ừ.” Ninh Khanh gật đầu, nàng không nghĩ nói chuyện với Tống Trạc, nhưng tiểu tuyết chồn thật sự quá đáng yêu, không ngừng cọ cọ trong lòng ngực của nàng, kêu nàng không thích làm sao được. Vật nhỏ không ngừng ở trong ngực xoay tới xoay lui, Ninh Khanh luyến tiếc buông tay, đành khó chịu mà thấp giọng nói: “Nó làm sao vậy?”

“Có lẽ là đói bụng đi, cho nó ăn chút thịt.” Nói rồi lập tức kêu Đồng Nhi đi lấy một ít thịt gà ninh nhừ tới.

Ninh Khanh dùng chiếc đũa gắp từng khối từng khối thịt nhỏ cho nó ăn, tiểu tuyết chồn được ăn liền không hề lăn lộn nữa, có vẻ lại ngoan ngoãn lại ôn thuần, Ninh Khanh càng thêm yêu thích.

Tống Trạc phí nhiều tâm tư như vậy, tìm được mấy con tuyết chồn, lại cố ý để chúng đói bụng một đêm, cuối cùng từ một đống tuyết chồn đói khát tuyển trúng ra một con ôn thuần nhất, cuối cùng giành được nụ cười của mỹ nhân, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cho ăn một lúc, Tống Trạc liền kêu Đồng Nhi ôm đi, Ninh Khanh rất là luyến tiếc, mắt trông mong nhìn Đồng Nhi ôm tiểu tuyết chồn đi, Tống Trạc kéo nàng vào trong lòng ngực, cúi đầu liền hôn lấy môi mềm của nàng.

Ninh Khanh ừm một tiếng, phát giác hắn hôn không ôn nhu như ngày thường, liếm mút gặm cắn đến nàng có chút đau nhức, mở miệng nhỏ muốn nói chuyện, hắn lại nhân cơ hội này, đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng nàng, cùng lưỡi nàng dây dưa ở bên nhau.

Trong nháy mắt chạm đến lưỡi nàng, Tống Trạc cả người run lên. Trước kia hắn vẫn luôn không dám thâm nhập, nhưng hiện tại thật tình khó tự khống chế, hương vị của nàng còn muốn mỹ diệu gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của hắn. Môi lưỡi giao triền khiến tinh thần thoải mái, triền miên tận xương, làm người muốn ngừng mà không được, cả người nóng lên, có một loại cảm giác thực cốt trầm luân.

Ninh Khanh chỉ cảm thấy bị hắn dây dưa đến mau điên rồi, hơi thở giao hòa, cảm giác kích động mới lạ rồi lại như vui mừng.

Kết thúc nụ hôn, Ninh Khanh mới từ trong mê hoặc tìm về suy nghĩ, đột nhiên kinh hãi, không biết từ khi nào mình đã bị Tống Trạc áp tới trên giường, quần áo phía trên bị cởi một nửa, lộ ra đầu vai tuyết trắng cùng xương quai xanh mê người, yếm hồng thêu hoa sen đều bại lộ ở trước mắt người nọ.

Tống Trạc thở hổn hển, ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm nàng, một bàn tay cư nhiên còn nắm ở địa phương quan trọng của nàng!

“Biểu ca, đau! Đau!” Ninh Khanh sợ tới mức không ngừng giãy giụa, hơn nữa thật sự là bị hắn niết đến đau! Nữ hài mười hai mười ba tuổi tuổi, đang tuổi dậy thì, thoáng dùng sức, liền sẽ đau.

“Khanh Khanh ngoan ngoãn, biểu ca nhẹ chút, được không?” Ánh mắt Tống Trạc mê li nóng rực nhìn nàng chăm chú, ngũ quan nguyên bản thanh nhã tuyệt luân giờ lại nhiễm một vẻ yêu dã mị hoặc, thanh âm ngày càng gợi cảm khàn khàn.

Ninh Khanh đã gấp muốn khóc, vấn đề không phải là nhẹ hay nặng, có biết không? Nàng là muốn hắn buông tay! “Biểu ca, biểu ca, người ta khó chịu.”

“Biểu ca cũng khó chịu a.” Tống Trạc nói xong lại muốn đi hôn nàng. Ninh Khanh vội vàng trốn tránh, Tống Trạc liền hôn đến cằm nàng, thuận thế hôn xuống cổ.

Ninh Khanh sắp hỏng mất, nàng không phải ý tứ kia!: “Biểu ca…… sinh nhật mười tám tuổi của Huynh còn chưa tới đâu.”

“Lời của lão sư ngốc nói, bổn thế tử một câu cũng không tin.”

“Vậy huynh làm gì…… Cái kia……” Ninh Khanh có chút nói không nên lời.

“Bởi vì bổn thế tử đáp ứng hoàng tổ mẫu. Nếu đã đáp ứng với người ta chuyện gì rồi, liền không thể đổi ý, nhất định phải làm được.” Hắn, Tống Trạc, cũng không thất tín với người.

Hai mắt Ninh Khanh sáng ngời: “Biểu ca, huynh đã đáp ứng với ta…… ừm, hái măng!” Nói xong liền cười đến vui vẻ.

Tống Trạc nhìn bộ dáng đáng giận của tiểu nha đầu, oán hận bắt lấy nàng lại hung hăng hôn một hồi mới chạy ra ngoài —— tắm nước lạnh!

(Red: Mọi người thấy Ninh Khanh đáng thương hay là Tống Trạc đáng thương?)