Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 162





Sau khi mặc xong quần áo, nét mặt Thông Ma có chút bất mãn nói: “Hắn muốn ra ngoài rừng xem một cái, muốn ăn thức ăn của con người, uống đồ uống của con người, ngủ trên giường của con người, còn muốn con người cùng chơi mạt chược với hắn.”

Trang Nghiêu nói: “Tùng Thụ tiên sinh, vì sao ngài lại đi xa vạn dặm chạy từ Vân Nam đến Đông Bắc?”

Thông Ma ngáp một cái: “Không phải một cây thông nên sống ở đây hay sao? Con người nói cho ta biết.”

“Ngài muốn… sống ở đây? Cứ mãi sống ở đây?”

“Không thì đi đâu? Nơi này mát mẻ, chất đất lại tốt, còn có rất nhiều đồng loại, nếu không có con người không biết tự lượng sức đến gây rối với ta, nơi này cũng rất hoàn hảo.” Thông Ma cau mày: “Đừng ồn, ta không cần ngươi nói cho ta biết.”

Tùng Hạ dè dặt hỏi: “Ý thức vốn có của người kia vẫn chưa mất sao?”

Thông Ma nhìn về phía cậu: “Ý ngươi là, ý thức vốn có của con người có thể biến mất ư?”

“Có vài sinh vật dị chủng, ý thức của một bên sẽ biến mất, nhưng tình hình các loài thì không giống nhau. Đại bộ phận đều là ý thức con người chiến thắng.”

Thông Ma có nét mặt suy tư: “Không được, hắn chẳng bao giờ biến mất cả, phải làm sao để hắn biến mất… Câm miệng, ngươi phiền lắm, nếu ta biết làm sao để ngươi biến mất, ta đã làm từ lâu rồi, cho nên ngươi sẽ không biến mất, đừng làm ồn!”

Tùng Hạ lúng túng: “Tôi cũng không biết.” Cho dù biết thì cậu cũng không nói cho Thông Ma, xem ra người bị nó dị chủng là người thường, chuyện này rất có lợi với họ.

Trang Nghiêu hỏi vấn đề mấu chốt: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài định sống cả đời ở đây, không đi đâu sao?”

Thông Ma miễn cưỡng nói: “Không đi.”

“Như vậy, ngài muốn cứ sinh trưởng thế này mãi sao?”

Thông Ma nhìn nó một lúc lâu, như thể nó vừa hỏi một câu hỏi khiến mình không thể chịu nổi: “Con người sợ ta xâm chiếm ruộng đất của họ phải không? Thật là đáng cười, ruộng đất này thuộc về tất cả sinh vật trên địa cầu, không chỉ thuộc về con người các ngươi. Hơn nữa, trên đó rất lạnh, ta không muốn cao lên nữa, nhưng ta không dừng được, ta không có cách nào.”

“Đây chính là nguyên nhân ngài chọn phát triển bề ngang sao? Ngài có thể tự chủ tiến hóa?”

“Nếu tự chủ tiến hóa ngươi nói chính là tự chủ tiến hóa mà con người kia giải thích thì đúng thế: Ta có thể lựa chọn phương hướng tiến hóa, ta không muốn mọc cao, nhưng ta chỉ có thể lựa chọn phương hướng tiến hóa vào một chỗ nào đó chứ không thể hoàn toàn ngăn cản mình tiến hóa.”

“Ngài muốn ngăn cản nó ư? Chúng tôi đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm trên phương diện tiến hóa, tiến hóa không thể nghịch đảo, kết cục của tiến hóa là hủy diệt bản thân, bước tiến hóa của ngài quá nhanh.”

Thông Ma nhìn về phía Trang Nghiêu: “Hủy diệt? Có ý gì?”

Trang Nghiêu thuật lại sơ qua những thí nghiệm mà họ đã làm, có điều nó không nói cho Thông Ma biết họ mới chỉ làm thí nghiệm trên động vật, do thực vật có thể tích quá lớn nên tạm thời họ chưa có điều kiện sử dụng ngọc Con Rối để thúc đẩy tiến hóa. Trước mắt chưa có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh thực vật cũng sẽ phát nổ.

Thông Ma trầm tư một lát: “Ý của ngươi là, ta cũng sẽ nổ tung?”

“Vô cùng có khả năng.”

“Vì sao ta phải tin ngươi?”

“Chúng tôi có rất nhiều video thí nghiệm, nếu ngài muốn xem, người bạn đang ở bên ngoài khu rừng của tôi chắc hẳn là có mang theo.”

Thông Ma liếc mắt nhìn nó: “Không cần, đứa trẻ loài người kia, ngươi vẫn không thẳng thắn trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc thì ngươi tới đây để làm gì.”

“Tôi muốn ngăn cản sự tiến hóa của ngài, do chuyện này đối với ngài và con người sống quanh khu rừng này đều không có lợi.”

“Ngươi định ngăn cản thế nào?”

Trang Nghiêu nuốt nước miếng: “Đưa ngọc Con Rối của ngài cho tôi.”

Gương mặt của Thông Ma chậm rãi tiến lại gần Trang Nghiêu: “Ngọc Con Rối là cái gì?”

“Một mảnh ngọc màu đen, trong suốt, rất nhỏ.”

Thông Ma đột nhiên mở to hai mắt, một bàn tay khổng lồ đột ngột chui ra từ dưới đất, lập tức bắt lấy Trang Nghiêu.

Thành Thiên Bích nhảy lên, trong tay nắm lưỡi đao vô hình chém vào bàn tay khổng lồ được tạo thành từ cây cối um tùm kia. Lưỡi đao sắc bén lập tức chém đứt “cổ tay” đường kính hơn một mét, Trang Nghiêu rơi xuống.

A Bố vội chạy lên, há miệng định ngoạm lấy Trang Nghiêu, Đường Nhạn Khâu phi thân lên nhanh hơn nó một bước, ôm lấy Trang Nghiêu. Nhưng giây tiếp theo, một nhánh cây thô to hơn mang theo hàng vạn chiếc lá thông sắc nhọn bắn về phía Đường Nhạn Khâu.

Lý Đạo Ái nhanh chân xông đến, trong nháy mắt ngưng tụ trước người hai người một bức tường khổng lồ bằng đất, miễn cưỡng hứng một kích nặng nề này. Những chiếc lá thông dài hơn 10 cm xuyên qua bùn đất, xẹt qua bên cạnh Đường Nhạn Khâu, xanh biếc, chi chít, cách họ không đến 2, 3 cm, thoạt nhìn lạnh lẽo ghê người.

Thông Ma đánh không trúng người, mấy cành cây rung lên nhè nhẹ, vô số lá thông như đổ mưa trút xuống từ trên cây. Họ ngẩng đầu lên, lá thông che trời, căn bản không thể tránh được.

Thành Thiên Bích kêu lên: “Thẩm Trường Trạch!”

Hai người đã hợp tác nhiều lần, hết sức ăn ý, lúc này thành thạo mà nhanh chóng dùng gió lửa dệt lên một tấm lưới khổng lồ vung ra khắp trời, bao trùm trên đầu mọi người. Lá thông bị đốt thành tro tàn từng chiếc một, nhưng chúng có quá nhiều, cũng có rất nhiều chiếc tránh được tấm lưới lửa này, rơi xuống phía dưới.

Lý Đạo Ái khẽ quát một tiếng, cuộn lên đất đai dưới chân, lớp đất này như có linh tính, dựng lên bức tường phòng hộ rất dày trên đầu họ, vô số lá thông cắm vào mặt “tường” này khiến nó giống như có một lớp lông màu xanh.

Thông Ma vẫn muốn tấn công, nhưng đột nhiên phẫn nộ: “Là do chúng động thủ trước.” Đồng thời động tác cũng chậm lại theo.

Trang Nghiêu kêu lên: “Đủ rồi, tất cả dừng tay!”

Tất cả đều dừng tấn công, đề phòng nhìn Thông Ma.

Thông Ma đấu tranh nửa ngày, rốt cuộc mới thu hồi cành cây khổng lồ, cũng bực mình nói: “Đừng réo hoài trong đầu ta nữa!”

Mọi người lòng còn sợ hãi nhìn nó, sợ nó lại tấn công, Thông Ma căn bản chỉ mới tùy tay vảy một chút lá thông vào họ mà họ đã phải cần ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phối hợp ngăn cản, nếu tấn công như thế thêm mấy lần, họ không thể chống đỡ được.

Trang Nghiêu nói: “Tùng Thụ tiên sinh, chúng tôi không có bất kỳ ý định mạo phạm nào, lần này đến đây, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài thôi.”

Gốc rễ um tùm hóa thành bàn tay khổng lồ lại tóm Trang Nghiêu lên không, Trang Nghiêu nháy mắt cho mọi người bảo họ đừng làm gì.


Khuôn mặt khổng lồ của Thông Ma có vẻ có vài phần dữ tợn: “Quả nhiên các ngươi cũng đến vì muốn miếng ngọc kia.”

Trang Nghiêu bình tĩnh hỏi: “Còn có người khác đến ư?”

Thông Ma nguy hiểm híp mắt: “Có vài người nước ngoài. Ta không biết các ngươi muốn miếng ngọc này làm gì, nhưng miếng ngọc này khiến ta cảm thấy cơ thể tràn ngập sức mạnh. Các ngươi muốn cướp nó đi ư? Con người tham lam, vì sao cái gì các ngươi cũng muốn?”

Trang Nghiêu nói: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài sống ở Đông Bắc đã lâu, không biết thế giới bên ngoài đã biến thành thế nào. Ngài có hứng thú muốn biết sau khi tận thế xảy ra, thế giới này đã xảy ra biến hóa gì không? Con người giờ ra sao, các sinh vật khác ra sao, ngọc Con Rối là gì, chân tướng của tận thế là gì, chi bằng chờ sau khi tôi nói hết những chuyện này thì ngài mới nhận định lại.”

Thông Ma do dự, có chút khó chịu: “Đừng làm ồn, còn làm ồn nữa ta sẽ ăn luôn đứa trẻ loài người này… Đồ ngốc, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng có kêu la lớn tiếng như vậy!”

Bàn tay được làm từ gốc rễ um tùm vươn ra từ lòng đất kia cứ như vậy đứng ở độ cao hơn mười mét, Trang Nghiêu ngồi ở trên bàn tay kia, vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt Thông Ma. Thông Ma nhìn nó, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói đi.”

Trang Nghiêu hắng giọng, thuật lại nguyên nhân tận thế, những thay đổi quan trọng đã xảy ra trong hơn một năm qua, liên hệ giữa ý thức Cambri và ngọc Con Rối một cách trật tự rõ ràng như nó vậy. Ngoại trừ vài chuyện cần giấu ra thì thì cơ bản đều nói những phần quan trọng, đặc biệt là liên lục nhấn mạnh tác dụng phụ của ngọc Con Rối và ý nghĩa trọng đại của nó đối với sinh vật. Trang Nghiêu cố ý tránh dùng góc nhìn của con người để trình bày những nội dung này mà rõ ràng ám thị cho Thông Ma rằng: Sự tồn tại của ngọc Con Rối uy hiếp đến toàn bộ sinh vật trên toàn cầu chứ không chỉ là con người.

Trang Nghiêu nói hơn nửa tiếng, Thông Ma im lặng lắng nghe. Từ một năm trước sau khi dị chủng với con người rồi rời khỏi Côn Minh, nó lập tức đi thẳng đến Đông Bắc. Sức mạnh của nó quá khổng lồ, không cần tìm kiếm người khác giúp đỡ, cũng không phải tiếp xúc với con người, gần như không phí chút sức lực nào đã có thể thuận lợi tới Đông Bắc, sau đó yên bình cắm rễ ở đây. Thời gian nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài là rất ngắn, thật ra nó không hiểu lắm về thế giới này, mà nó cũng không muốn hiểu, nó chỉ là một cây thông mà thôi, cũng chẳng quan tâm con người và các sinh vật khác biến thành cái gì. Nó chỉ biết sống ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho nó, quấy rối nó, nó có thể sống yên ổn. Huống hồ với trí tuệ và sức mạnh khổng lồ mà thế giới này giao cho, so với chậu hoa chật hẹp kia, nó đương nhiên thích mảnh đất rộng lớn này hơn, cho nên nó tuyệt đối không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào.

Nhưng nếu thật sự giống như đứa trẻ này nói thì miếng ngọc cho nó cảm giác sung sức này sẽ mang đến cho nó kiếp nạn hủy diệt, nó nhất định phải ngẫm lại cho kỹ, dù sao thì nó cũng thấy mình đã đủ lớn rồi, không cần lớn thêm nữa.

Tất cả im lặng, âm thầm chờ Thông Ma.

Qua rất lâu, Thông Ma mới lẩm bẩm: “Vì sao ta phải nghe ngươi chứ, đứa trẻ loài người này rõ ràng thông minh hơn ngươi, có tin nó được không.”

Tùng Hạ nói: “Tùng Thụ tiên sinh, nếu ngài không tin thì có thể theo chúng tôi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, ngài có thể biến thành hình người chứ.”

Thông Ma liếc mắt nhìn cậu: “Ta không thể rời khỏi đây.”

“Vì sao?”

Trang Nghiêu nói: “Rễ cây cắm quá sâu, nếu rời khỏi đây thì sẽ dẫn đến động đất địa khu Đông Bắc.”

Thông Ma nói: “Nếu muốn rời khỏi đây, ta hoặc phải rút ra, hoặc phải tự chặt tất cả rễ cây đã chôn sâu xuống đất, sinh trưởng lâu như vậy rồi, chặt đi sẽ uổng phí. Hơn nữa, ta chẳng bao giờ định rời khỏi đây cả, ta thích chỗ này. Ta là một cái cây, một cái cây nên trồng tại một chỗ. Trừ phi có ngày ta đã chán ở đây, nếu không ta sẽ không đi đâu cả.”

Trang Nghiêu nói: “Những chuyện tôi vừa nói đều có đầy đủ căn cứ và số liệu chứng minh. Nếu ngài không tin, chúng tôi có thể đưa chứng cớ đến đây. Giữ lại ngọc Con Rối đối với ngài mà nói thì không có bất cứ ý nghĩa nào. Ngài đã đủ mạnh rồi, mạnh đến nỗi trên hành tinh này gần như không có sinh vật nào có thể làm ngài bị thương. Ngài lại không có dã tâm, cũng không muốn tiếp tục khuếch trương, ngọc Con Rối sẽ chỉ khiến ngài sinh trưởng không thể ngừng lại, chuyện này cũng vừa vặn trái với ý định của ngài. Một khi đã vậy, ngài còn muốn giữ ngọc Con Rối làm gì.”

Thông Ma lại trầm mặc.

Tùng Hạ vừa thấy có hi vọng, cũng cùng khuyên nhủ: “Tùng Thụ tiên sinh, nếu ngài đã không muốn sinh trưởng nữa thì không thể giữ ngọc Con Rối trong người, tác dụng lớn nhất của ngọc Con Rối chính là xúc tiến sinh vật tiến hóa.”

“Cả ngươi cũng nói? Ngươi lên tiếng nhất định là vì con người, ta không phải con người. Ta không suy nghĩ thay ngươi, khả năng suy nghĩ của ngươi chính là của ta. Không được, ta không nghĩ như vậy, ngươi thật là đáng ghét.”

Mọi người yên lặng nhìn Thông Ma lầm bầm, họ không biết hai ý thức cùng tồn tại trong một cơ thể sinh vật như thế nào, chẳng lẽ giống như người đa nhân cách? Nhưng người đa nhân cách là cơ thể chia ra làm hai tính cách, còn Thông Ma và người bị nó dị chủng vốn là hai cá thể lại bị bắt kết hợp thành một. Bây giờ đôi bên đang chia sẻ cùng một lượng tri thức và ký ức, song lại lại có hai ý thức và hai tư duy, hiển nhiên ý thức và quyết sách Thông Ma chiếm thế chủ đạo, nhưng ý thức của người kia vẫn đang cố gắng tranh thủ quyền phát ngôn của mình. Đây quả là một chuyện vô cùng kỳ diệu. Nếu không phải ý thức con người đang cố gắng tồn tại thì chỉ sợ ngay cả cơ hội đối thoại với Thông Ma họ cũng không có.

Hình như Thông Ma đã tranh luận rất lâu với ý thức con người trong cơ thể mình, đôi khi nó sẽ phát ra âm thanh, đôi khi lại im lặng, nét mặt không ngừng thay đổi. Rất lâu sau đó, bàn tay khổng lồ kia rút về mặt đất, Trang Nghiêu cũng được thả xuống, mọi người không khỏi thở phào.

Khuôn mặt khổng lồ hình thành trên thân cây cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một con người toàn thân trần trụi chậm rãi hiện ra từ trên thân cây, rất nhanh, con người kia đã hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt mọi người. Người này giống hệt gương mặt khổng lồ mà họ vừa thấy, tầm ba mươi tuổi, gương mặt khôi ngô nhưng thiếu sức sống, mái tóc đen dày chấm đất, trơ ra nhìn họ, đôi mắt không có lòng trắng, nét mặt có thể dùng một emo năm đó thịnh hành trên internet để thể hiện, chính là thế này (- -).

Phần lưng người đàn ông dính liền với cành cây, cho đến khi từ trên cao hạ xuống đất.

Mọi người có chút căng thẳng nhìn người này, đây chính là hình người của Thông Ma?

Thông Ma xoay cổ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng ánh nhìn lại trên người A Bố.

Không ai dám thở mạnh.

Thông Ma đột nhiên nâng cánh tay lên, cái cánh tay kia bất chợt vươn ra dài năm mét, ngoại trừ bả vai và bàn tay vẫn là làn da của con người thì những chỗ khác đều biến thành cành cây màu nâu, bàn tay kia trực tiếp chạm được ngực A Bố. Mọi người hoảng hốt, A Bố sợ tới mức giật mình, kêu “meo” một tiếng, định trốn ra đằng sau, lại phát hiện tứ chỉ bị gốc rễ vươn ra từ dưới đất cuốn lấy, không thể động đậy.

Trang Nghiêu vội la lên: “Ngài muốn làm gì?”

“Sờ sờ.” Thông Ma thản nhiên nói, sau đó thật sự giống như đã nói, sờ lông A Bố tới tới lui lui. Sờ soạng một lát, nó thu tay lại, nói: “Hóa ra xúc cảm thật là như vậy.”

Mọi người đều lệch cả mặt.

Thông Ma quay sang Tùng Hạ: “Các ngươi muốn thứ này sao?” Nó đột nhiên đưa tay tới ngực, làn da chung quanh phần ngực lõm xuống, mơ hồ lộ ra vân gỗ. Nó móc từ trong ngực ra một miếng ngọc trong suốt màu đen, chính là ngọc Con Rối mà họ đã thấy mấy lần, hơn nữa mảnh ngọc này rõ ràng lớn hơn một chút so với tất cả những mảnh mà họ từng gặp.

Tùng Hạ đã sớm cảm nhận được năng lượng khổng lồ của ngọc Con Rối, cậu nuốt nước miếng một cái, miếng ngọc kia cách cậu cùng lắm chỉ là khoảng cách một cánh tay, nhưng nếu cậu dám đưa tay ra lấy, có lẽ cậu sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa. Cậu kiềm chế nét mặt của mình, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ta có thể đưa cho các ngươi. Có điều, các ngươi phải giúp ta làm vài chuyện.”

Sự vui mừng của Tùng Hạ lộ rõ trên nét mặt: “Xin hãy nói.”

“Thứ nhất, ta muốn đi theo các ngươi ra ngoài rừng xem quân đội, vũ khí, con người mà các ngươi đã nói, xem các ngươi có nói thật không.”

Trang Nghiêu hỏi: “Không phải ngài không thể rời khỏi nơi này sao?”

“Chỉ cần gốc rễ dính liền với thân thể này là được, bộ rễ của ta duỗi thẳng đã kéo dài 170 km, còn đang tiếp tục sinh trưởng. Nếu ta không tiến hóa theo phương thức khuếch tán mà tiến hóa thẳng thì không đến mấy tháng, bộ rễ của ta có thể kéo đến Bắc Kinh. Bây giờ, thân thể này có thể hoạt động tự do trong vòng 170 km.” Thông Ma giơ chân lên, mọi người thấy dưới gan bàn chân nó nối với một bộ rễ li ti.

“Cho nên, thân thể này không phải bản thể của ngài mà chỉ là một phần do bộ rễ của ngài cụ thể hóa ra.”

Thông Ma gật đầu.

“Như vậy, thân thể này có thể tấn công không?”

“Có, cách nơi này càng xa thì càng yếu, nhưng các ngươi đừng nghĩ đến chuyện mưu đồ với ta, cả khu rừng này đều là của ta, ta chính là khu rừng này.”

Tùng Hạ vội nói: “Không dám, không dám.”

“Thứ hai, ta cần mấy thứ, các ngươi đưa vào đây cho ta.”


“Thứ gì?”

“Rất nhiều, sách vở, thức ăn của con người, quần áo, đồ dùng giải trí, đều là thứ con người muốn, hừ, thật phiền toái.” Nó có chút mất hứng nói: “Còn muốn một con mèo, mèo màu đen. Những chuyện khác sau khi nghĩ ra thì ta sẽ nói cho các ngươi.”

“Được, không thành vấn đề.”

“Thứ ba, các ngươi phải chuyển ngôi nhà của người này đến đây.”

“Cái gì? Chuyển nhà?”

“Phải, ở Vân Nam, hắn có một căn biệt thự hai tầng làm hoàn toàn bằng gỗ, hắn rất nhớ ngôi nhà đó, các ngươi chuyển ngôi biệt thự đó đến đây, bao gồm tất cả mọi thứ trong nhà.” Thông Ma lại moi từ trong người ra một tờ giấy đã hơi cũ nát, trên đó viết một địa chỉ, đưa tờ giấy cho Tùng Hạ.

Tùng Hạ bí bách: “Chuyển… chuyển cái biệt thự kia đến đây? Ngộ nhỡ biệt thự đã không còn nữa thì làm sao.”

Thông Ma chắc như đinh đóng cột: “Vậy không đưa ngọc Con Rối cho các ngươi.”

Trang Nghiêu lập tức nói: “Chúng tôi nhất định sẽ chuyển đến.”

Thông Ma vừa lòng “ừ” một tiếng, nói: “Thứ tư.”

Lại còn thứ tư nữa…

“Không được cho bất cứ máy móc nào của con người đến giám sát hoặc quấy rối ta.”

“Không thành vấn đề.”

Thông Ma gật đầu: “Đi thôi, hắn muốn ra ngoài rừng xem.”

Cho đến lúc này, mọi người mới có cảm giác đã hết nguy hiểm. Tuy Thông Ma đưa ra yêu cầu muốn họ trở về Vân Nam, nhưng có thể không gây xung đột với Thông Ma chính là thắng lợi lớn nhất, tất cả mọi người đều đã chứng kiến sức mạnh của Thông Ma, không ai cho rằng lấy sức mạnh cn người của mình lại có thể chống lại một sinh mệnh siêu cấp như vậy.

Tùng Hạ nịnh nọt: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài có muốn ngồi trên người mèo để đi không?”

Thông Ma quay đầu đi: “Không cần, ta không thích động vật lông dài. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta cần mấy thứ của con người để an ủi tâm linh sao?”

Tùng Hạ mất mặt, hậm hực nói: “Vậy… chúng ta đi thôi.”

Thông Ma đi đến bên người Tam Nhi, đột nhiên đạp cậu ta một cái không hề báo trước, cái chân có vẻ cứng gầy kia đã đạp Tam Nhi nặng hơn 200 kg bay ra ngoài. Thông Ma thản nhiên quét mắt nhìn cậu ta một thoáng: “Ngươi từng đi tiểu lên thân cây của ta, ngươi không thể ăn, ta tha cho ngươi đó.”

Tam Nhi sợ tới mức suýt nữa không đứng lên được.

Lòng đất dưới chân Thông Ma đột nhiên vươn ra mấy bộ rễ, phần gốc rễ này bện thành một hình vòm cầu thô to, kéo nó lên giữa không trung, nó nói: “Đi thôi.” Nói xong, phần rễ cầu vòm cầu kia giống như một con rồng đất, bắt đầu liên tiếp chui vào rồi lại chui ra khỏi mặt đất, toàn bộ gốc rễ hình vòm cầu giống như cuộn sóng kéo về phía trước. Thông Ma ngồi trên đỉnh hình vòm, hình vòm giống như một bầy rắn nâng đỡ Thông Ma tiến về phía trước. Bùn đất không ngừng bị hất bay, hình thành một hình ảnh kỳ diệu tráng lệ.

Mọi người ngẩn ra, nhanh chóng nhảy lên vật cưỡi, đuổi theo Thông Ma.

Đường về thoải mái gấp nhiều lần so với lúc họ tiến vào, tất cả động vật nhìn thấy Thông Ma đều kinh hoàng chạy trốn, thậm chí không dám tới gần. Xem ra Thông Ma nói không sai, toàn bộ khu rừng này đều là của nó.

Họ không tốn bao nhiêu thời gian đã đi đến bên ngoài bìa rừng, nơi này là nơi Đường Đinh Chi đã hẹn sẽ tiếp ứng cho họ.

Quả nhiên, ở một nơi cách đó không xa, họ nhìn thấy mấy chiếc xe quân dụng đã được ngụy trang, súng máy và tên lửa chỉ chờ đợi lệnh. Nơi này tuy đã cách bản thể của Thông Ma 90 km, nhưng động vật biến dị vẫn rất nhiều, chỉ là không đáng sợ giống như trong rừng rậm mà thôi.

Đường Đinh Chi nhìn thấy đi trước họ có một người đàn ông trần truồng, có mái tóc dài tung bay, ngồi trên một bộ rễ không ngừng chuyển động, lập tức ý thức được người này vô cùng có khả năng là hình người của Thông Ma. Anh và Thiện Minh nhảy xuống từ trên xe quân dụng, cùng một đội quân được vũ trang hạng nặng phía sau, tất cả đều đề phòng tinh thần.

Thông Ma dừng lại trước mặt họ, từ trên cao nhìn xuống, như thể đang nhìn một đám kiến hôi.

Tất cả đã đuổi kịp, Trang Nghiêu hô: “Đại tá Đường, nói những người đó hạ súng xuống.”

Đường Đinh Chi xoay người gật đầu với tư lệnh Trương, tư lệnh Trương ra lệnh cho mọi người hạ súng, cũng dẫn người lui về trong xe.

Đường Đinh Chi nhìn Thông Ma: “Ngài là cây thông khổng lồ ư?”

Thông Ma nghiêng cổ nhìn anh: “Ngươi đang đợi ta ư? Con người.”

“Tôi đang đợi bạn bè của tôi, không ngờ ngài lại đến.”

“Đứa trẻ loài người này nói cho ta biết rất nhiều chuyện sau khi tận thế, ta muốn xác minh chúng.”

“Ngài muốn xác minh như thế nào?”

Ánh mắt Thông Ma đảo qua xe quân dụng cũ nát và trang thiết bị rõ ràng có chút đơn sơ của họ: “Xem ra cuộc sống của con người quả thật rất tệ.”

Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Đâu chỉ là tệ, trong thời gian một năm rưỡi này, tổng số nhân khẩu của con người đã giảm mất 67%, 4 tỷ người biến mất khỏi thế giới này trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Đây là thảm họa hủy diệt, nếu không ngăn cản cuộc tiến hóa này, loài người sẽ tuyệt chủng khỏi hành tinh này.”

“Thảm họa của con người chẳng có liên quan gì với ta, các ngươi sẽ để ý sự sống chết của một cái cây ư.”

Đường Đinh Chi nói: “Không, tôi biết ngài không quan tâm sự sống chết của loài người, nhưng đây không chỉ là thảm họa của con người mà tất cả động vật cuối cùng cũng sẽ hủy diệt do tiến hóa quá độ.”

Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu dùng cùng một quan điểm để mê hoặc Thông Ma, họ nói nửa thật nửa giả. Nếu không ngăn cản ý thức Cambri, động vật quả thật sẽ vì tiến hóa quá độ mà hủy diệt, nhưng với tiền đề là động vật đó có thể sống đến ngày chúng bị hủy diệt. Trên thực tế, rất nhiều động vật không kịp đi đến điểm cuối tiến hóa mà đã chết vì già, con cháu của chúng sẽ nối tiếp giống loài. Song con người thì khác, đang có rất nhiều người mất đi khả năng sinh sản, cuối cùng sẽ tuyệt chủng. Chỉ có con người mới vậy, nhưng họ sẽ không nói chuyện này cho Thông Ma biết. Giống như họ sẽ không quan tâm quá nhiều khi một giống loài biến mất, Thông Ma cũng sẽ không để ý đến hành tinh này có còn con người hoặc con voi hay không.

Mục đích của họ là khiến Thông Ma vì không đủ thông tin nên phải kiêng kị tác dụng phụ của ngọc Con Rối mà giao nó ra đây.

Quả nhiên, trên cơ bản Thông Ma đã tin lý do thoái thác của họ, nó nói: “Ta muốn xem đoạn video kia, đứa trẻ loài người nói trên người ngươi có video thí nghiệm động vật.”

Trong máy tính bất cứ khi nào Đường Đinh Chi cũng mang theo có rất nhiều tài liệu quan trọng, anh lập tức mang đến máy tính của mình, mở video thí nghiệm động vật bị ngọc Con Rối xúc tiến tiến hóa cho Thông Ma xem.

Trong hình ảnh lần lượt là những cảnh động vật bị nổ tan xác mà máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà phát hoảng.

Thông Ma nhìn một lát, nói: “Không có thực vật.”

Suy nghĩ của Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu hết sức hợp nhau, lập tức biên soạn: “Thực vật do thể tích quá lớn nên bất luận là sân bãi thí nghiệm hay quay phim chụp hình đều rất khó khăn, cho nên tiến độ thí nghiệm rất chậm, có điều đã có kết quả bước đầu. Kết cục tiến hóa đến điểm cuối của thực vật không khác động vật là mấy, nếu ngài muốn xem số liệu chi tiết hơn thì có thể về Bắc Kinh với chúng tôi.”

Thông Ma lắc đầu: “Không cần.”

Thông Ma chỉ có chỉ số thông minh của người thường, cho dù có thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể sánh bằng dị nhân tiến hóa não bộ. Trang Nghiêu đã thành công truyền bá hoàn chỉnh thế giới tận thế vào trong đầu nó. Có một bậc thầy marketing đã từng nói rằng: Cách tốt nhất khiến khách hàng của bạn tin vào bạn chính là phá vỡ cái nhìn cố hữu của người đó đối với một chuyện, thành lập cho người đó một quan điểm mới, sau đó người đó sẽ hoàn toàn tin vào bạn. Trang Nghiêu chính là làm như vậy, nó dùng ngôn ngữ kết hợp với ám thị bằng sóng điện não khiến Thông Ma hoàn toàn tin vào thế giới bên ngoài trong miệng nó, tiếp theo sự mô tả của Trang Nghiêu về ngọc Con Rối cũng khiến nó tương đối dễ dàng tiếp nhận.

Trang Nghiêu nói: “Đây chính là hiểm họa mà tất cả các sinh vật trên toàn cầu đều phái đối mặt. Vì cứu vớt sinh vật trên hành tinh này, chúng tôi đang đi khắp nơi thu thập ngọc Con Rối, muốn hoàn toàn phong ấn chúng lại. Lúc này, con người đang đứng trong thời điểm khó khăn nhất, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tập trung sức mạnh cuối cùng, khiêu chiến với ý thức Cambri, hy vọng Tùng Thụ tiên sinh cũng có thể giúp đỡ chúng tôi.”

Thông Ma lạnh nhạt lắc đầu: “Ta sẽ không giúp con người, các ngươi hoàn thành điều kiện ta nói, ta sẽ giao lại ngọc Con Rối cho các ngươi, cứ như vậy mà làm.”

Trang Nghiêu mỉm cười: “Vậy là đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi.”

Thông Ma nhìn họ, lại nhìn mình: “Tìm cho ta một bộ quần áo.”

Đường Đinh Chi lập tức sai người tìm quần áo cho Thông Ma.

Thông Ma cầm quần áo nhìn nhìn, rốt cuộc có chút cứng ngắc nhét người vào trong quần, vừa mặc vừa lầm bầm: “Vì sao ngươi lại muốn mặc cái vỏ giả tạo này? Không thoải mái chút nào hết.”

Đường Đinh Chi cau mày nhìn nó.

Trang Nghiêu khẽ nói: “Nó đang trao đổi với ý thức con người trong cơ thể nó, người kia vẫn chưa biến mất.”

Trong mắt Đường Đinh Chi lóe lên vẻ kinh ngạc.

Sau khi mặc xong quần áo, nét mặt Thông Ma có chút bất mãn nói: “Hắn muốn ra ngoài rừng xem một cái, muốn ăn thức ăn của con người, uống đồ uống của con người, ngủ trên giường của con người, còn muốn con người cùng chơi mạt chược với hắn.”

Thủy Thiên Thừa: Cứ cảm thấy đang viết cái gì đó kì kì. →→