Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 163





Trang Nghiêu chống cằm nhìn Thông Ma: “Thật thú vị, hai người chia sẻ cùng một tri thức, ký ức và cảm giác, nhưng tính cách và sở thích lại hoàn toàn khác nhau.”

Tùng Hạ thế nào cũng không ngờ cuối cùng lại biến thành cảnh tượng thế này.

Lúc này Thông Ma đang ngồi trong lều trại quân dụng, bên cạnh nó đặt một bình trà lài và một giá để bánh ngọt bốn tầng màu bạc. Trên giá bánh đặt đầy những chiếc bánh ngọt tinh xảo hấp dẫn nhất. Trước mặt nó là một bàn mạt chược tự động. Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ và Hoắc Bạch đang chơi mạt chược với nó.

Bánh ngọt là do tư lệnh Trương lục soát khắp khu rừng, từ trong một ngóc ngách tìm ra một thợ làm bánh sắp chết đói vừa mới làm, ba người chơi với nó thì tâm tư đều không đặt trên bàn mạt chược, ai nấy đều vẻ mặt cứng ngắc.

Tùng Hạ không nói gì nhìn Thông Ma dùng nét mặt (- -) nói: “Ăn, buông… buông tay ngươi ra.” Cậu có cảm giác mọi chuyện hơi lộn xộn.

Đứng sau lưng Thông Ma một lát, Thông Ma đột nhiên quay đầu lại, trơ ra trừng cậu.

Tùng Hạ cẩn thận hỏi: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài còn cần gì nữa sao?”

“Ngươi giẫm chân lên tóc ta.”

Tùng Hạ sợ tới mức vội lui về sau một bước, cúi đầu thì thấy do mái tóc của Thông Ma quá dài nên đã quết đất, đuôi tóc đen nhánh quả nhiên có một vết giày. Tùng Hạ vội dùng khăn lau sạch tóc cho nó, vén mái tóc lên, hỏi: “Tôi tết vào giúp ngài nhé?”

“Ừ.”

Tùng Hạ tết tóc thành một cái đuôi sam.

Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Tùng ca, anh còn biết tết tóc bím cơ ạ.”

Tùng Hạ sao có thể không biết xấu hổ nói mình còn từng sưu tầm figure nửa người của Hatsune Miku được, đành cười gượng nói: “Từng nhìn người ta tết, đơn giản lắm.” Sau khi tết tóc xong, Tùng Hạ phát hiện bím tóc này vẫn còn dài đến tận đất, không biết rốt cuộc thì đã bao lâu không cắt. Cậu bèn hỏi Thông Ma: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài có muốn cắt tóc ngắn bớt một chút không.”

“Ngươi dám.”

Tùng Hạ đương nhiên không dám, cậu cuốn bím tóc lên vai Thông Ma một vòng rồi lui qua một bên.

Đặng Tiêu lượn vài vòng quanh bàn mạt chược, ánh mắt không chịu dời khỏi giá bánh ngọt, nhưng cậu cũng không dám động. Thứ nhất là chuyện nấm tuyết hôm nay khiến cậu còn thấy sợ hãi, lấy được bài giáo huấn rất nặng. Thứ hai là cậu cũng hơi sợ Thông Ma. Cuối cùng, cậu đi vòng đến bên cạnh Đường Nhạn Khâu: “Đường ca, không ngờ anh đánh mạt chược không tệ.”

Liễu Phong Vũ nói: “Người Tứ Xuyên sao có thể không biết chơi mạt chược, có điều cậu đúng là không giống người chơi trò này.”

Sắc mặt Đường Nhạn Khâu không quá dễ nhìn: “Từng đánh với mẹ tôi.”

“Dạy em chơi với.”

Liễu Phong Vũ nói: “Cậu ngồi sang một bên đi, hey, Đường Nhạn Khâu, sao cậu lại ăn bài của tôi thế.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Ai bảo anh đánh nó ra.”

Hoắc Bạch vừa đánh vừa quan sát Thông Ma, có chút không yên lòng. Dao động năng lượng khổng lồ trên người Thông Ma cho người ta cảm giác áp bức rất lớn, họ đều không thể tập trung tinh lực, cũng giống như khi có ngọc Con Rối ở bên, Tùng Hạ sẽ cảm thấy có một người khổng lồ đang đứng cạnh mình vậy. Đó là một sự tồn tại không thể xem thường, chẳng qua bây giờ Tùng Hạ đã quen rồi, mà hiển nhiên là họ vẫn chưa quen.

Thành Thiên Bích đi đến bên cạnh Tùng Hạ, khẽ nói: “Nó định như thế đến lúc nào?”

Tùng Hạ cười khổ: “Tôi không biết, nó muốn vậy bao lâu thì chúng ta phải theo hầu bấy lâu.”

“Ra ngoài với tôi một chút.”

“A, được.”

Họ đi ra ngoài lều. Do hình người của Thông Ma không thể rời khỏi khu rừng này nên tư lệnh Trương đã dẫn người cắm trại ở đây. Bốn phía bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy các loại động vật biến dị. Đây vốn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng do có Thông Ma ở đây nên không con nào dám lại gần doanh trại. Lúc này họ cắm trại trong rừng rậm lại an toàn hơn bất cứ đâu ở bên ngoài.

Hai người đi một đoạn đường rồi ngồi xuống dựa vào một thân cây, Tùng Hạ nói: “Thiên Bích, cậu muốn nói gì với tôi?”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chúng ta lao lực vất vả trốn được khỏi Vân Nam, không ngờ bây giờ lại phải trở về. Vừa rồi tôi nghe thấy Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đang thảo luận, chúng ta di chuyển một lần không dễ dàng, nếu như đi Vân Nam thì còn phải đi Trùng Khánh gặp Ngô Du, cuối cùng trực tiếp tiến vào Thanh Hải.”

Tùng Hạ nói: “Đi Thanh Hải tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng đi Trùng Khánh là có ý gì? Bề trên không phải đã tính tạm thời mặc kệ Ngô Du hay sao?”

“Nghe nói Từ Ưng đã âm thầm tiếp xúc với Ngô Du, tư lệnh Tào không ngồi yên được.”

“Bên phía Bắc Kinh thế nào rồi?”

“Chúng ta rời khỏi Bắc Kinh mới không đến ba ngày, trước mắt mọi chuyện vẫn còn bình thường, nhưng ít nhất chúng ta phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa, tình hình lúc đó thì khó mà nói.”

“Vì sao? Vì Thông Ma ư? Chắc nó không ở đây mãi đâu.”

“Nó chỉ là một phần của lý do. Trang Nghiêu nói nó muốn ở lại điều tra xem ‘người nước ngoài’ Thông Ma từng nói là chuyện gì, nơi này gần biên giới Trung – Nga. Trên địa bàn của mình, người Nga có thể nhìn thấy Thông Ma, không thể không có hành động gì. ‘Người nước ngoài’ theo như lời Thông Ma nói, rất có khả năng chính là người Nga.”

Tùng Hạ lắc đầu: “Những mảnh ngọc Con Rối trên đất nước ta càng ngày càng khó thu hồi, còn có rất nhiều mảnh lưu lạc ở nước ngoài, thật không biết đến năm nào tháng nào mới có thể thu hồi toàn bộ.”

“Tất nhiên, những mảnh ngọc dễ thu hồi thì đều đã thu hồi, còn lại đều là những mảnh hết sức khó khăn.”

Tùng Hạ tựa vào vai Thành Thiên Bích: “Cho dù thu hồi cả rồi, cũng không biết phải làm gì mới có thể phong ấn nó.”

Thành Thiên Bích khẽ nói: “Sẽ tìm ra cách thôi.”

Tùng Hạ ngửa đầu nhìn hắn: “Thiên Bích, cậu đã chuẩn bị tinh thần đi Thanh Hải chưa?”

“Anh có ý gì?”

“Cậu từng nói, đồng đội của cậu…” Cậu biết Thành Thiên Bích vẫn ôm hy vọng đồng đội của mình còn sống, dù sao thì những người đó đều là lính đặc chủng từng trải trăm trận, chắc hẳn có thể sống lâu hơn người thường. Huống hồ rất có khả năng trong số họ sẽ có dị nhân, như vậy tỷ lệ sinh tồn sẽ lớn hơn. Không riêng gì Thành Thiên Bích, ngay cả cậu cũng hiểu nói không chừng trong những người đó vẫn còn vài người sống. Nhưng càng là chuyện có hi vọng thì càng khiến người ta sợ hãi cuối cùng chỉ là công dã tràng.

Thành Thiên Bích nghiêm túc nói: “Dù họ còn sống hay không thì tôi đều phải tự mình đi chứng thực.”

Tùng Hạ cười nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu đến bất cứ đâu.”

Thành Thiên Bích xoa xoa mái tóc của cậu, nhẹ “ừ” một tiếng.

Tùng Hạ ngáp một cái: “Chỗ này mát thật, chúng ta ngủ một giấc đi.”

Mấy ngày này bận rộn khiến hai người không có nhiều thời gian bên nhau, nay có thể trò chuyện, ngủ một giấc trong khu rừng yên tĩnh kín đáo, cảm giác như đang hẹn hò vậy. Hai người nhắm mắt lại, dựa vào nhau, ăn ý hưởng thụ sự yên bình hiếm khi có được này.

Nghỉ ngơi một lát, sắc trời dần tối, trong rừng bắt đầu trở lạnh, hai người bị cái lạnh gọi dậy, rồi đứng dậy về chỗ hạ trại.

Trong doanh trại đã nổi lửa, một đám người đang chuẩn bị nấu cơm. Tam Nhi nhảy nhót chỉ huy người ta khiêng lợn rừng, Đặng Tiêu chơi với A Bố bằng một quả thông rất bự, một người một mèo đẩy quả thông kia lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ nằm trên một chiếc ghế nằm cạnh lửa trại, vẫn không nhúc nhích.

Tùng Hạ đi qua: “Tiểu Đường? Liễu ca? Hai người sao vậy? Mệt quá à?”

Liễu Phong Vũ mở mắt, uể oải nhìn cậu một cái: “Hầu cái cây kia đánh 7 tiếng lận, nó còn muốn chơi, giờ đổi người rồi, hông anh đau quá.”

Tùng Hạ cười nói: “Nó nghiện chơi ghê, sao không biết mệt nhỉ.”

“Có quỷ mới biết, nấu nướng chưa xong hở, kêu họ lẹ lẹ lên coi, đói sắp chết rồi.”

“Vâng, để em qua đó.”

Liễu Phong Vũ đặt cánh tay xuống cái bộp ***g ngực của Đường Nhạn Khâu, cực kỳ tự nhiên nói: “Bóp tay cho tôi cái coi.”

Đường Nhạn Khâu mở mắt: “Đau à?”

“Tê.”

Đường Nhạn Khâu nắm tay hắn bắt đầu xoa bóp.

Liễu Phong Vũ nhếch môi cười cười, thoải mái mà nhắm hai mắt lại.

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đi đến trước một đống nồi lớn: “Thơm quá, Tam Nhi, đang nấu gì đấy?”


“Canh rùa rắn, bổ lắm.”

“A Bố ăn gì?”

“Ở đây không có cá, nướng cho nó hai con nai, đủ cho nó ăn.”

“Tam Nhi, cậu nhìn thấy Trang Nghiêu đâu không?”

“Cậu ta ý ạ, trong cái lều trại kia đó anh.”

Hai người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đang nói chuyện trong một cái lều.

Họ đi qua đó, phát hiện Al ngồi bên ngoài cái lều kia nướng thịt xiên, Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh đang đập những hạt thông lớn như hạt lạc. Nói đúng ra thì, Thẩm Trường Trạch đập hạt, Thiện Minh ăn.

Nhìn thấy họ đến, Thiện Minh nói: “Này, hai đứa chạy đi lêu lổng ở đâu đấy? Hạt thông họ đưa tới này ngon ra phết, có điều cứng ghê, chẳng cắn được.” Vừa nói vừa định cắn một cái làm mẫu.

Thẩm Trường Trạch vỗ vỗ mặt hắn: “Bảo ba đừng cắn rồi mà, hỏng răng thì làm sao.”

Thiện Minh nhả hạt thông ra, yên dạ yên lòng ăn nhân hạt thông do con trai đập ra.



Hai người bước vào trong lều, Trang Nghiêu nhìn về phía họ: “Về rồi à, không đi đâu xa chứ?”

“Không, ở gần đây thôi.” Tùng Hạ nói: “Tôi nghe Thiên Bích nói, cậu định ở lại đây thêm mấy ngày?”

“Phải, đến bữa tối tôi sẽ hỏi Thông Ma tình hình cụ thể của những người nước ngoài đó. Nghe ý tứ của nó thì chắc hẳn những người đó vẫn chưa chết. Rất nhiều quốc gia đang bí mật thu thập ngọc Con Rối, tuy lúc trước tại cuộc họp Liên Hiệp Quốc, chúng ta đã đạt thành hiệp nghị phải phong ấn ngọc Con Rối tại nơi đã khai quật ra nó – cũng chính là Thanh Hải nhưng từ khi tận thế tới nay, chuyện ngọc Con Rối ẩn chứa năng lượng khổng lồ vẫn bị các nước khác thăm dò được. Không ai đồng ý giao ngọc Con Rối lại cho chúng ta một cách dễ dàng. Động tác của chúng ta nhất định phải nhanh hơn họ mới được.”

“Cho dù biết những người nước ngoài này đến từ đâu thì sao, bây giờ chúng ta cũng không có khả năng đi tìm họ.”

“Chúng ta có thể theo chân họ can thiệp vào một số chuyện. Cho dù thế giới này đã rối loạn, nhưng khái niệm quốc gia vẫn còn một chút tồn tại. Họ vượt biên chạy đến đây thì cũng phải cho chúng ta một lời giải thích. Nếu có thể thuận lợi đối đáp thì chúng ta có thể do thám xem rốt cuộc thì họ muốn làm gì, tốt nhất là có thể biết được hướng đi tìm ngọc Con Rối mới nhất của họ.”

Tùng Hạ suy nghĩ: “Ngọc Con Rối trong quốc nội còn có rất nhiều mảnh bị mất tích ở ngoài, có phải nên tập trung tinh lực thu thập hết ngọc trong lãnh thổ đã không.”

Đường Đinh Chi nói: “Đi Đông Bắc một chuyến là chuyện không dễ dàng, nhân tiện điều tra luôn. Có phải cậu vội về Bắc Kinh hay không? Cậu lo cho giáo sư Tùng à?”

Trên mặt Tùng Hạ hiện lên một vẻ lo lắng: “Một chút.”

“Tôi và giáo sư Tùng cứ hai ngày thì liên lạc một lần, có tình hình gì tôi sẽ lập tức báo cho cậu biết. Tôi tin trong đa số tình huống, giáo sư Tùng đều có thể ứng phó được.”

Tùng Hạ gật đầu: “Vâng, vậy cứ làm theo mọi người nói.”

Lúc này, Đặng Tiêu gân họng hô: “Ăn cơm thôi.”

Mọi người đi đến phía lửa trại.

Thông Ma cũng bước ra từ trong một túp lều, nó đi chân trần, đổi một bộ áo dài liền thân màu trắng bằng vải lanh, kéo một cái bím tóc dài đến mắt cá chân, chậm rãi đi về hướng lửa trại, sau ngồi xuống một cái ghế, không khách khí nói: “Phải cho nhiều ớt.”

Đầu bếp đặt một khay thịt nướng lớn đến trước mặt nó, cũng rắc nửa lọ ớt bột.

Thông Ma nhìn một tầng bột đỏ lừ kia, hơi hơi cau mũi, gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng, nó vừa ngậm vào hai giây thì không nhịn không được phun ra, sau đó cả giận: “Ngu ngốc, vì sao ngươi lại muốn ăn thứ cay như thế!”

Đầu bếp nhìn nó, không dám thở mạnh.

Thông Ma âm tình bất định nói: “Cái gì gọi là chỉ ăn một lần, hôm nay ăn điểm tâm ngọt như vậy ngươi cũng nói chỉ ăn một cái, chơi mạt chược ngươi cũng nói chỉ chơi một lát…” Nét mặt Thông Ma có chút vặn vẹo, như thể đã tranh luận cả buổi trong đầu với người kia, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, mặt đỏ phừng phừng ăn hết đống thịt nướng phủ kín ớt bột.

Tùng Hạ đưa cho nó một ly sinh tố việt quất mới ép: “Tùng Thụ tiên sinh, mời uống nước.”

Thông Ma không buồn nhìn cậu: “Thêm một thìa đường rồi lấy lại đây.”

Trang Nghiêu chống cằm nhìn Thông Ma: “Thật thú vị, hai người chia sẻ cùng một tri thức, ký ức và cảm giác, nhưng tính cách và sở thích lại hoàn toàn khác nhau.”

Thông Ma bĩu môi: “Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta vốn là hai sinh vật, bị buộc kết hợp với nhau.”

“Mọi thứ ngài hưởng dụng, người đó đều có thể cảm giác được?”

“Phải.”

“Như vậy ngài nghĩ gì thì người ấy cũng biết.”

“Biết.”

“Kì diệu quá.” Trang Nghiêu thở dài: “Muốn đưa hai vị về nghiên cứu quá đi.”

Tùng Hạ đạp nó một cái ở dưới bàn, ra sức nháy mắt cho nó.

Sao có thể nói lung tung như thế với sinh vật nguy hiểm đấy hả.

Thông Ma lạnh lùng nhìn nó một cái: “Có gì mà kỳ diệu, như những gì con người nói, chẳng qua chỉ là trong một thân thể có hai con người mà thôi.”

“Nhưng chỉ có ngài mới có thể khống chế thân thể này. Không, phải nói rằng chỉ có ngài mới có thể sở hữu thực thể, chuyện này bất công quá thì phải.”

Thông Ma nói: “Ai bảo ngươi chỉ có ta mới có thể sở hữu thực thể?”

Ánh mắt Trang Nghiêu sáng lên: “Người kia cũng có thể?”

“Thân thể do ta khống chế là không sai, nhưng thân thể này chỉ là một phân thân từ bản thể của ta mà thôi, chỉ cần trong khu vực bộ rễ của ta bao trùm thì có thể đồng thời xuất hiện vô số phân thân. Chỉ cần đặt ý thức của hắn vào trong một thân thể bất kì thì nhìn bề ngoài, hắn giống như một người hoàn chỉnh.”

Tùng Hạ thốt lên: “Vậy vì sao ngài không tách người ấy ra?”

Thông Ma trợn mắt nhìn cậu: “Ta sẽ không cho hắn nói chuyện với các ngươi… còn ồn, còn ồn nữa ta sẽ trở về.”

Trang Nghiêu và Tùng Hạ đều rất thất vọng, nếu có thể trực tiếp đối thoại với người trong cơ thể Thông Ma, nhất định họ có thể có được nhiều sự trợ giúp hơn. Người đó và Thông Ma dù sao cũng chia sẻ cùng một thân thể, rất nhiều lúc Thông Ma đều phải tiếp thu ý kiến của người đó. Nếu người này không ngừng lên tiếng vì họ thì còn hữu hiệu hơn bất cứ ai làm chuyện gì.

Bữa cơm hôm nay đều là những món mà mọi người gần như chưa bao giờ được ăn. Trong khu rừng nguyên sinh sum suê ăn những món ăn dân dã vừa tươi sống vừa thơm ngon của dãy Tiểu Hưng An, tất cả mọi người đều ăn rất nhiều. A Bố hiếm khi được một bữa sơn hào thế này, hai chân ôm một con nai cắn xé hết sức chăm chú, ăn còn quên sầu hơn cả cá.

Cơm nước xong xuôi, Trang Nghiêu hỏi Thông Ma chuyện người nước ngoài nó từng nói.

Thông Ma nhớ lại: “Đại khái là hai tháng trước, có hai người nước ngoài ngồi trên một con chim lớn bay đến đây. Con chim kia bị tấn công trên không trung, vừa vặn rơi xuống cách ta không xa, chúng liền chạy đến bên chỗ ta.”

“Sau đó thì sao? Họ đã làm gì khiến ngài biết họ cũng đến vì ngọc Con Rối?”

“Chúng lấy ra một cái máy dò xét chung quanh người ta, còn định trèo lên người ta, bị ta hất xuống.”

“Ngài không giết họ chứ?”

“Không, chắc là không ngã chết. Có một tên biết nói tiếng Trung hỏi ta về ‘hắc ngọc’, chắc đó chính là ngọc Con Rối các ngươi nói, gã còn uy hiếp nếu không giao ngọc ra, chúng sẽ bắn tên lửa đạn đạo vào đầu ta.”

“Lá gan không nhỏ, chắc là cảm thấy mình không thể sống sót trở về nên dứt khoát không chút sợ hãi.”

Nét mặt Thông Ma không chút hứng thú: “Phải, ta mặc kệ chúng.”

Trang Nghiêu hỏi: “Ngài có biết họ là người nước nào không?”

Thông Ma lắc đầu: “Những người da trắng đó trông giông giống nhau cả, có điều ta nhớ chúng lặp đi lặp lại vài lần một từ đơn.” Nó nói một từ đơn.

Thành Thiên Bích nói: “Đây là từ ‘không’ trong tiếng Nga, hai người kia quả nhiên là người Nga.”

Trang Nghiêu nói: “Họ khiêu khích ngài như vậy mà ngài lại không giết họ sao?”

Thông Ma nói: “Lúc ấy ta đang ngủ… Hơn nữa, giết chúng cũng không cần ta ra tay, bằng con chim bị thương kia sao có thể bay khỏi khu rừng của ta.”


“Nói như vậy, hai người kia chết rồi?”

“Ờ, phải, chết ở phía Tây Nam.”

Trang Nghiêu mừng rỡ: “Ngài biết vị trí cụ thể nơi họ chết không? Thi thể của họ có còn không, trên người họ mang theo những gì?”

Thông Ma trợn mắt: “Nếu ngươi muốn, ta đem mấy thứ đó đến đây.”

“Tốt quá.” Trang Nghiêu nhảy dựng khỏi ghế: “Đại tá Đường.”

Đường Đinh Chi ngồi cách họ hơi xa, lúc này vội vàng chạy tới: “Sao vậy?”

“Hai người Nga kia chết ở trong rừng, những thứ họ mang theo rất có thể vẫn còn, bây giờ Tùng Thụ tiên sinh sẽ mang những thứ đó đến.”

Ánh mắt Đường Đinh Chi sáng ngời: “Tốt quá, hy vọng trên người họ mang theo những thứ có giá trị.”

Không đến mười phút, bộ rễ uốn lượn như rắn mà Thông Ma từng ngồi khi đi ra từ trong khu rừng lại giống băng chuyền vận chuyển mấy thứ từ sâu trong khu rừng đến đây, chỉ mất một lát đã đưa đến trước mặt họ, ném những thứ đó xuống đất.

Họ nhìn vào, là một tổ chim khổng lồ, trong tổ chim còn có bốn quả trứng lớn như trứng đà điểu.

“Cái này…” Tùng Hạ nhíu mày nhìn một lát, đột nhiên phát hiện thấy ở dưới đáy tổ chim có một thứ nhìn rất quen mắt, lúc này trời đã tối, ánh trăng căn bản không rọi được xuống khu rừng, họ nhìn dựa vào ánh sáng từ ngọn đuốc. Tùng Hạ lập tức cường hóa thị lực ban đêm, quả nhiên dưới đáy tổ chim có một đoạn xương người!

Trang Nghiêu ngồi xuống, hỏi: “Một loài chim nào đó đã lấy xương của họ để xây tổ ư?”

Thông Ma “ừ” một tiếng: “Chim chóc bây giờ trở nên quá lớn, đôi khi các cành cây không thể chịu được sức nặng nên cần cho thêm một ít xương thú làm bộ khung chống đỡ.”

“Những thứ họ mang theo đâu?”

“Đều ở bên trong.”

Đường Đinh Chi rút mã tấu ra: “Chỉ có thể hủy tổ chim này.”

Đặng Tiêu cầm lấy một quả trứng lớn: “Ôi ôi, trứng to quá, chim gì thế, ăn có ngon không.”

Tam Nhi lại gần nhìn thoáng qua: “Bồ câu hoang dã, không ăn được, thịt dai lắm.”

“Thế trứng ăn có ngon không?”

Tam Nhi cười hì hì: “Trứng ăn cũng được, rất nhiều lòng đỏ.”

Trang Nghiêu trừng mắt nhìn họ: “Đặt xuống, trứng này phải mang về Bắc Kinh.”

Đặng Tiêu buồn bực đặt quả trứng sang một bên.

Mọi người chung tay góp sức phá hủy tổ chim kia, móc ra được một đống xương người, còn có một cái túi và một vài thứ vụn vặt không thuộc về khu rừng này.

Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu ngồi xổm trên đất, tự tay thanh lý mấy thứ kia khỏi cỏ dại, vụn cây và phân chim, tìm được không ít đồ hữu dụng.

Trang Nghiêu kiểm kê vật phẩm: “Có máy tính, laptop, USB, thiết bị giải mã, hàng mẫu thu thập, còn có máy dò năng lượng Cambri. Máy dò của họ còn nhỏ hơn của tôi một số, đáng để tham khảo.”

Đường Đinh Chi gật đầu: “Thu hoạch không tệ.”

Al cầm một chiếc khăn nóng đến đây, ngồi xổm xuống lau tay cho Đường Đinh Chi: “Em nhìn tay em không, không phải em là bác sĩ ngoại khoa hay sao?”

Đường Đinh Chi nói: “Em không mang theo vi khuẩn vào phòng phẫu thuật.”

“Anh nói không phải cái này mà tay em bị thương, phải tránh tiếp xúc với chất bẩn.”

Tùng Hạ nhìn thoáng qua bàn tay Đường Đinh Chi, phát hiện lòng bàn tay hai tay anh đều có dấu vết bị bỏng, tuy không nghiêm trọng, nhưng ít nhiều cũng có chút dữ tợn, ít nhất đã không thấy rõ đường chỉ tay. Cậu suy nghĩ, nói: “Đại tá, vết sẹo đó có ảnh hưởng đến công tác của anh không?”

Đường Đinh Chi lắc đầu: “Đã lành rồi, cơ ở lòng bàn tay kém linh hoạt đi một chút, làn da mới mọc hơi ảnh hưởng đến cảm giác nhiệt độ của tôi, những chuyện khác cơ bản không ảnh hưởng.”

Al than: “Ảnh hưởng đến xúc cảm, này, cậu có chữa được không?”

Tùng Hạ xoa xoa đầu: “Em chưa trị lành sẹo bao giờ, nhưng có thể thử xem.”

Đường Đinh Chi giơ tay qua: “Ồ? Cậu thử xem.”

Tùng Hạ bắt lấy tay anh, đưa năng lượng vào lòng bàn tay, gia tăng sự trao đổi chất của tế bào, chữa trị làn da bị bỏng đã hoại tử, khiến vết sẹo chậm rãi nhạt dần, cho đến khi làn da trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu, rốt cuộc đã không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì cho thấy anh đã từng bị thương.

Trong mắt Al tràn ngập mừng vỡ, ôm chầm lấy Đường Đinh Chi hôn chụt một cái: “Tốt quá!”

Trong mắt Đường Đinh Chi cũng lộ một sự vui mừng: “Như vậy có thể nắm chặt bàn tay. Tùng Hạ, tôi dùng ba tháng tiền lương cám ơn được chứ?”

Tùng Hạ xua tay: “Không cần đâu anh, chuyện đơn giản ấy mà.”

Đường Đinh Chi gật đầu: “May mà cậu từ chối, hiện giờ tôi cũng không có tiền.”

Ngay cả Thông Ma cũng lộ ra nét mặt cảm thấy hứng thú: “Ngươi còn có khả năng này à.”

Tùng Hạ cười cười.

Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh, mở miệng: “Ba à…”

Thiện Minh cắt lời: “Không cần, không cần chữa trị bất cứ vết sẹo nào hết.”

Thẩm Trường Trạch vội la lên: “Vì sao?”

“Sẹo là huân chương của người đàn ông, con nít ranh như mày thì biết gì.” Thiện Minh nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi, Thẩm Trường Trạch vội vàng đuổi theo.



Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu chuyển những thứ này lên một miếng vải sạch sẽ chống ẩm, bắt đầu dựa vào ánh lửa nghiên cứu di vật của hai người Nga kia.

Thông Ma ngồi một bên uống nước chua [201] để tiêu thực, hưởng thụ gió nhẹ trong rừng, có vẻ hết sức thản thơi tự tại.

[201] Nước chua (fruit vinegar): Một loại đồ uống dinh dưỡng được ủ theo kỹ thuật hiện đại từ các loại quả như đường lê, sơn tra, dâu, nho, hồng, hạnh, cam, kiwi, táo, dưa hấu…, có vị chua và giàu axit amin.

Tối muộn, chiếc giường xa hoa hoàn toàn mới và đồ ngủ linh tinh mà tư lệnh Trương gọi người kéo đến rốt cuộc đã đến, họ dựa theo yêu cầu của Thông Ma, dựng cho nó một chiếc giường trong cái lều rộng rãi thoáng mát, còn xức hương.

Thông Ma vừa lòng đi ngủ, những người khác thì từng nhóm chen trong lều trại, trải qua một đêm.

Ngày hôm sau, Thông Ma vẫn muốn chơi bời bèn ở lại doanh trại hưởng thụ một ngày, đến lúc mặt trời đã sắp xuống núi, tư lệnh Trương cho người đi tìm một con mèo đen rốt cuộc đã tìm được, một khắc không dừng đưa đến trên tay nó.

Thông Ma ôm con mèo con đen thui kia, hỏi: “Nó là mèo biến dị à?”

Tùng Hạ nói: “Bây giờ vẫn chưa biến dị, sau này thì chưa chắc.”

A Bố hiếu kỳ xán đầu tới đây, nhìn con mèo con trong lòng Thông Ma.

Mèo con phát ra tiếng kêu non nớt, vươn chân vỗ vỗ mũi A Bố, A Bố dùng ánh mắt ngập nước nhìn nó, vươn ra cái lưỡi lớn muốn liếm nó.

Do lưỡi A Bố quá lớn nên lần này liếm một cái không chỉ là mèo, Thông Ma lui về sau một bước, trừng mắt nhìn A Bố.

A Bố có chút sợ hãi rụt về.

Thông Ma nhét con mèo con vào trong quần áo: “Được rồi, ta về đây, chờ các ngươi chuyển biệt thự kia từ Vân Nam đến đây rồi hãy đến tìm ta.”

Tùng Hạ to gan nói: “Tùng Thụ tiên sinh, cho chúng tôi nói vài câu với người trong cơ thể ngài được không.”

Thông Ma lạnh lùng nhìn cậu: “Có phải ngươi muốn chết hay không. Không được, ngươi không thể nói chuyện với hắn.” Câu cuối cùng tất cả mọi người đều không nhận ra Thông Ma đang nói với ai.

“Không được, không được.” Thông Ma lại lặp lại hai lần, xem ra đang tranh chấp với người bị nó dị chủng.

Tất cả mọi người đều có chút không yên chờ kết quả trao đổi của họ, chỉ thấy nét mặt Thông Ma biến ảo khó đoán, cuối cùng phẫn nộ nói: “Ba phút.” Thông Ma duỗi tay, nền đất bên cạnh nó đột nhiên lộ ra vài cái rễ cây, bộ rễ này rối rắm um tùm, càng dài càng cao, chậm rãi hóa thành hình người, cuối cùng biến thành một người đàn ông trần truồng giống y hệt Thông Ma. Cho dù ngũ quan và dáng người của người này có vẻ không khác Thông Ma, nhưng khí chất và thần thái lại chênh lệch rất nhiều, rõ ràng là cùng một diện mạo, song người đàn ông này lại có vẻ dịu dàng tuấn nhã.

Người đàn ông đó cười cười: “Chào mọi người, xin tự giới thiệu, tôi tên là Mục Phi.”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng từ trong kinh ngạc.

Mục Phi nhẹ nhàng cười nói: “Cám ơn các vị chiêu đãi hai ngày qua, đây là hai ngày vui nhất từ sau khi tôi biến thành cây thông. Sống trong rừng tuy rất yên bình, nhưng cũng quá tịch mịch, tôi có thể vĩnh viễn không thể rời khỏi đây, hy vọng lúc nào rảnh rỗi mọi người có thể đến thăm tôi.”

Tùng Hạ cảm thán: “Anh… ý thức của anh không biến mất, thật là quá tốt.”

“Lúc đầu, ý thức của tôi suýt chút nữa là bị ý thức cây thông nuốt chửng, nhưng cuối cùng tôi vẫn tranh thủ cho mình được một vị trí, bây giờ chúng tôi có thể hòa bình chung sống, tôi đã rất hài lòng với trạng thái bây giờ.”

Thông Ma “hừ” một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.

Mục Phi nói: “Tâm nguyện cuối cùng của tôi bây giờ chính là căn biệt thự kia. Ngôi nhà đó do chính tay ba tôi thiết kế, là di vật ba mẹ để lại cho tôi, xin mọi người mang nó đến đây, cho dù chỉ còn lại bộ khung.”

Tùng Hạ nói: “Anh cứ yên tâm, chỉ cần căn nhà kia vẫn còn thì nhất định chúng tôi sẽ mang nó đến đây.”

Mục Phi cười cười: “Cám ơn các vị.” Anh ta ôm từ trong lòng Thông Ma ra con mèo mun con kia: “Ngày trước tôi từng nuôi một con mèo mun, nó đã chết lúc tận thế, sau này có nó sống cùng, thời gian dài dòng như vậy chắc sẽ tốt hơn một chút.”

Thông Ma bất mãn: “Bây giờ ngươi là cây thông, không phải con người, cây thông không thể suốt ngày đổi chỗ ở.”

Mục Phi bất đắc dĩ nói: “Tôi hiểu.”

Trang Nghiêu nói: “Nhưng chúng tôi đều biết trái tim của anh vẫn là con người, lúc này con người đang trong thời khắc nguy cấp nhất. Anh cũng đã thấy, các nước khác cũng đang nhắm đến ngọc Con Rối. Nếu có một ngày biên cảnh phát sinh xung đột, tôi hy vọng hai vị có thể giúp đỡ chúng tôi.”

Mục Phi chớp mắt, liếc nhìn Thông Ma: “Cậu bạn nhỏ, tuy tôi vẫn còn ý thức bản thân, nhưng cậu cũng biết tôi không có quyền điều khiển thân thể.”

“Tôi biết, nhưng anh sẽ giúp chúng tôi, phải không?”

Thông Ma trừng Trang Nghiêu: “Câm miệng.”

Mục Phi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi sẽ cố gắng hết sức…” Anh ta còn chưa nói hết, thân thể đã lập tức biến trở về bộ rễ, sau đó nhanh chóng thụt xuống lòng đất.

Thông Ma lạnh nhạt nói: “Đừng có mưu đồ gì với chúng ta. Ta nói lại lần nữa, ta không chút hứng thú với chiến tranh của loài người các ngươi, các ngươi hãy mau cút đi, lần sau khi đến, nhất định phải mang theo căn biệt thự kia.”

Thông Ma nói xong, dưới đất lại trồi rễ lên, nhấc người nó lên, tựa như lúc đến. Nó ôm lấy con mèo kia rồi đi, không hề quay đầu nhìn lại.