Lạc Nhi Ý

Chương 210: Ngoan ngoãn trở lại bên cạnh bản vương!




Vân Hạo nghĩ đến đó liền chua xót, phụ thân quanh năm không ở nhà, sau khi về nhà rồi, đối với đệ ấy cũng là nghiêm khắc hơn yêu thương, mẫu thân thì vẫn đối với đệ ấy như có như không.

Nhìn bông tuyết rơi xuống tay mình, Vân Hạo cười thành tiếng, đệ ấy lần đầu tiên cảm nhận được mình sống ở trong phủ lại như một người ngoài.

"Thiếu gia"

Ngô Đại từ phía sau bước đến.

"Sư phụ" Vân Hạo cúi đầu đáp, giọng nói lộ ra vẻ phiền muộn, " Sao hôm nay nhị tỷ không về?"

Đệ ấy thực sự nhớ Nhị tỷ, nhưng Ngô Đại lại không chịu dẫn đệ ấy ra ngoài phủ.

"Ta cũng không rõ"

Ngô Đại thở dài đáp.

" Người không thể ra ngoài xem thế nào được sao?" Vân Hạo nóng lòng, giọng nói cũng không tự chủ được to lên, lần đầu tiên nói với Ngô Đại như vậy.

"Người có thể bay, có thể chạy, vì sao không giúp con liên lạc với Nhị tỷ?"

Đệ ấy nổi giận đùng đùng đến bạnh cả quai hàm.

Vẻ mặt Ngô Đại áy náy, ánh mắt nhìn về phía Vân Hạo xẹt qua tia đau lòng.

"Được, ta đi, ta đi"

Hắn hít một hơi, dường như đã đưa ra được quyết định.

Vân Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ, lập tức từ giận chuyển thành vui, cười nói: " Buổi trưa, con chờ tin tốt của người, người nhất định phải đem được Nhị tỷ trở về đấy!"

Ngô Đại gật gật đầu, xoay người rời đi.

Líc trở về phòng mình lấy mũ đen trùm mặt, Vợ Ngô Đại thấy vậy, sắc mặt đại biến, liền kéo ống tay hắn: "Ông muốn ra ngoài?"

"Ừm, ta sẽ cẩn thận!"

Vợ hắn chau mày, không khỏi kêu lên: " Ông điên khùng hay ngu ngốc vậy? Ông có biết đây là nguyên kinh không? Ông ra ngoài như vậy, muốn chết sao?"

Ngô Đại cầm lấy tay của bà ta, nhướng mày: " Thiếu gia muốn gặp Nhị tiểu thư,, ta thực không muốn làm thiếu gia thất vọng"

"Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia! Ông cũng chỉ biết đến thiếu gia"

Vợ hắn không khỏi khóc rống lên: " Họ Ngô kia, ta thực có mắt như mù mới đi theo ông! Đã nhiều năm như vậy, chúng ta vì nó mà chịu biết bao nhiêu khổ cực, ông có nghĩ đến chuyện đó hay không?"

Tất cả oán khí tích lũy bấy lâu giờ phát tác, bà ta lại nói tiếp: " Còn có Bảo nhi, Bảo nhi tội nghiệp... Giờ ông lại muốn vì nó mà chịu chết sao?"

Ngô Đại nghe vậy, căn cắn môi, dường như bị những lời nói của vợ mình làm kích động.

Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục lại vẻ kiên định.

"Phu nhân, đủ rồi, cũng đã tới nước này, bà yên tâm, ta sẽ không chết"

Nói xong, hắn đẩy bà ta một cái, rồi tung người lên, cầm lấy cái mũ đen đội lên, lộn vài vòng qua cửa sổ nhảy ra ngoài.

"Trời đánh, ông là đồ trời đánh"

Vợ Ngô Đại ngồi trên mặt đất, hai tay dùng sức nện lên nền, phát ra tiếng kêu bôm bốp.

Phía sau góc bàn, có một thân ảnh gầy yếu đứng lâu vẫn không dám bước ra.

Vợ Ngô Đại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đột nhiên từ trên mặt đất đứng bật dậy, đôi mắt sắc nhọn nhìn về phía Hải Yến.

Hải Yên bị ánh mắt hung ác của bà ta nhìn đến, toàn thân không khỏi run lên.

"Qua đây"

Bà ta quát chói tai.

Hải Yến liền chạy vội đến, ngã lăn một vòng đến bên cạnh bà ta.

Bà ta thấy vậy liền đưa tay tát từng cái lên mặt Hải Yến, giọng lạnh lùng: " Tiểu tiện nhân! Nhiều năm như vậy ngươi chiếm vị trí của Bảo nhi, là ngươi mắc nợ ta! Cho nên không còn cách nào khác"

Nói xong, bà ta kéo thân thể của Hải Yến theo, mở cửa, bước nhanh ra ngoài

Ngô Đại đi tìm Vân Tử Lạc.

Trong đại sảnh Vân Kiến Thụ đã dẫn khách khứa ngồi trong đại sảnh, Tứ vương gia Sở Hàn Lâm cũng dẫn Vân Khinh Bình đến.

Trong đại sảnh, mọi người đều vây quanh Chu thị cùng Lân nhi, cười nói hoan hỉ...

Sở Hàn Lâm đảo mắt xung quanh, liền hỏi Vân Kiến Thụ: " Hôm nay, Lạc nhi không trở về sao?"

Vân Khinh Bình nghe vậy, tức giận đến thở không nổi.

Nàng ta có thể cảm nhận được, phu quân ở bên cạnh mình nhưng trái tim thì cùng ngày càng xa rời nàng ta... Hơn nữa lại càng đến gần nữ nhân đáng hận kia.

Nhưng nàng ta cũng không có cách nào khác, không có một biện pháp gì!

Nàng ta thống khổ, nàng ta đau đớn cũng không thể thay đổi được bất kỳ điều gì!

Chỉ có thể trơ mắt nhìn, lấy cừu hận, đố kỵ và tức giận vây quanh chính mình.

Vân Khinh Bình cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, thống khổ mười sáu năm nay của Vân Tử Lạc hiên tại lại là báo ứng của nàng ta.

Vẻ mặt Vân Kiến Thụ ủ rũ: "Ta không thể tự tìm nó được, nghe nói nó đã rời khỏi Trấn Quốc Tự, cũng không biết đi đâu, chân của ta như vậy đã không tiện, hơn nữa trong phủ nhiều khách khứa, ta cũng chỉ có thể nghe tin từ Vân Hằng"

"vậy ta đi tìm"

Sở Hàn Lâm nghe vậy, liền nói ngay.

"Hàn Lâm"

Vân Khinh Bình đang căm hận liền kịp phản ứng, trợn mắt há hốc mồm nhìn, không phải chỉ là một câu hỏi đơn thuẩn, Hàn Lâm lại còn muốn tự mình đi tìm Vân Tử Lạc?

Có phải chàng đã quên, hôm nay là sinh nhật mình?"

Hôm nay, mình mới là nhân vật chính!

"Tứ vương gia, hôm nay là sinh nhật Bình nhi, người cũng muốn ra ngoài sao?"

Vân Kiến Thụ cũng cảm thấy chuyện đó không ổn.

"Không, nàng rời khỏi Trấn Quốc Tự ta tuyệt không an tâm, ta có chút bận tâm về nàng"

Sở Hàn Lâm lại dường như đưa ra quyết định của mình.

Hắn ta áy náy nhìn Vân Khinh Bình, nói: " Bình nhi, ta nghĩ, nàng cũng đang rất lo lắng cho muội muội nàng phải không?"

Vân Khinh Bình thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.

Lời này của Sở Hàn Lâm, thật đúng làm cho nàng ta không thể trả lời.

Nàng ta có thể nói không lo lắng sao

"Nhưng mà, Hàn Lâm, còn có Thanh Dạ nữa, hắn cũng rất quen thuộc nguyên kinh, cho hắn đi tìm xem sao, nếu đợi lát nữa các phu nhân tới đây, chàng không có ở bên cạnh thiếp, thiếp cảm thấy không quen"

"không sao đâu, ta sẽ quay lại nhanh thôi"

Sở Hàn Lâm khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai nàng ta, "Chờ ta"

Nói xong, hắn hướng về phía Vân Kiến Thụ gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Vân Khinh Bình trong chốc lát liền trầm xuống.

Sở Hàn Lâm trực tiếp đi về phía Túy Vân Lâu.

Tất nhiên, chủ nhân của tửu lâu này là ai hắn đã sớm biết.

Lúc này,Vân Tử Lạc đang nói chuyện với Ngô Đại ở lầu hai.

Nghe được tin Sở Hàn Lâm đến, nàng có hơi ngẩn người, " Cho hắn lên đi"

Ngô Đại liền lùi về phía sau tấm bình phong.

Có tiếng bước chân bước lên bậc cầu thang, chỉ một lúc sau, Sở Hàn Lâm đã bước lên lầu, lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt của hắn liền trở nên ấm áp.

"Lạc nhi, sao hôm nay nàng không về Vân phủ, cậu rất nhớ nàng"

Vân Tử Lạc cười khẽ: " Ngày mai ta sẽ về thăm phụ thân, hôm nay cũng không cần thiết, sinh nhật của tỷ tỷ người khác, đầy tháng đệ đệ người khác, cũng không liên quan gì đến ta"

"Lạc nhi, nàng thật nghịch ngợm" SỞ Hàn Lâm bất đắc dĩ nói/

Vân tử Lạc bị lời nói sủng ái của hắn làm cho co rút cả dạ dày.

Nàng thật sự không quen được, toàn thân không khỏi nổi tầng tầng lớp lớp da gà.

Nhưng đúng lúc này, nàng lại không khỏi nghĩ đến một người khác, người đó, thường xuyên nói những lời sủng ái như vậy với nàng, nhưng lại cực kỳ hưởng thụ...

Nhưng mà, hiện tại nghĩ đến những chuyện này thì sao chứ?

Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc nhăn lại, nói: " Tứ vương gia, quan hệ của hai chúng ta không thân thiết đến vậy, xin ngài không cần dùng những lời nói như vậy với ta"

Sở Hàn Lâm ngẩn ra, sắc mặt hơi khó coi: " Nàng là vị hôn thê của ta, tại sao lại không thân thiết chứ?"

Vân Tử Lạc nhếch môi: " Coi như là vị hôn thê, cũng chưa thành hôn, thì ngươi với ta cũng chỉ là người xa lạ"

Những lời khác đến miệng liền bị nàng nhanh chóng nuốt xuống, nàng cũng không muốn vì đắc tội với Sở Hàn Lâm mà gây hại cho Vân Kiến Thụ.

Sở Hàn Lâm sắc mặt hơi ngưng lại, nói: " Nàng thừa nhận là tốt rồi, một ngày nào đó ta sẽ lấy nàng"

Vân Tử Lạc hừ nhẹn một tiếng.

Sở Hàn Lâm nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: " Đừng tưởng rằng Nhiếp chính vương có thể xen vào giữa chuyện của ta và nàng, có tin từ Hoàng cung Nam xuyên truyền đến, hắn sắp thành thân với Lục Thừa Hoan rồi"

Vân Tử Lạc vừa trấn tĩnh lại được, không khỏi bị cả kinh.

Thành hôn? Nhanh vậy sao?

Thấy sắc mặt nàng biến hóa, ánh mắt Sở hàn Lâm tối sầm lại, "Vốn không định nói cho nàng, nhưng ta vẫn muốn nàng biết sự thật này"

Vân Tử Lạc giương cao gương mặt nhỏ nhắn, ngạo nghẽ nhìn hắn.

"Nhiếp chính vương tuy ưu tú hơn bản vương, hắn cũng là kỳ tài bậc nhất, nhưng mà, hắn không thuộc về nàng, hắn cũng sẽ không lấy nàng, hắn đối với nàng, cùng lắm cũng chỉ là vui đùa qua đường. Nàng còn không chết tâm với hắn, để ngoan ngoãn trở lại bên cạnh bản vương?"

"Ngươi nghĩ vậy sao?"

Vân Tử Lạc cố áp ghen tuông trong lòng xuống, giọng mỉa mai châm chọc.

Sở Hàn Lâm khẽ nhếch môi mỏng, duỗi ngón tay thon dài, giữ chặt lấy chằm của nàng: " ta không biết lúc trước nàng cùng Nhiếp chính vương đã thề non hẹn biển điều gì, nhưng hắn không phải là nam nhân nàng có thể nắm giữ được"

Thề non hẹn biển?

Nàng còn đem chính mình cho chàng....

Giong của Sở Hàn Lâm đột nhiên chuyển thành ôn nhu, đôi mắt phượng cũng thoáng vài tia nhu tình: " Nhưng nếu nàng trở lại bên cạnh bản vương, bản vương nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, vĩnh viễn không phụ nàng"

"Đối xử tốt với ta?" vân Tử Lạc như cười như không: " Nếu ta đi theo ngươi, người có thể bỏ rơi tỷ tỷ hay không?"

Sắc mặt Sở Hàn Lâm khẽ biến sắc.

"Một lúc có hai vương phi, ta còn có thể trông cậy vào ngươi đối xử tốt với ta sao? Vân Tử Lạc ta, tuyệt không dùng đồ người khác đã dùng"

Nói xong, ánh mắt nàng có tia đùa cợt.

Sắc mặt Sở Hàn Lâm thay đổi liên tục: " Đồ người khác đã dùng qua? Nàng ghét bỏ ta sao?"

" Hôm nay, ta không ghét bỏ ngươi " Vân Tử Lạc có ý tốt giải thích.