Lạc Nhi Ý

Chương 211: Khiến cho ngươi đứng không vững mà cút ra ngoài!




Ngoài dự đoán, Sở Hàn Lâm không nổi giận ngược lại giọng điệu lại có vài phần bi thương, " Nếu như biết trước nàng là một nữ nhân tài trí như vậy, lúc trước, sao ta lại không chọn nàng chứ...."

Tuy nói Vân Khinh Bình gương mặt cũng không tệ, nhưng so ân Tử Lạc cũng không thể so sánh được.

"Nhưng bây giờ, mặt Bình nhi đã bị thương thành như vậy, ta không thể vứ bỏ nàng ấy được"

Sở Hàn Lâm nhìn sâu vào mắt Vân Tử Lạc, "Nàng hy vọng phu quân tương lai của mình là người vong ân phụ nghĩa sao? Còn về Bình nhi, nếu không có sư che chở của ta, nàng ấy nhất định sẽ không sống nổi"

Vân Tử Lạc không khỏi cười lạnh.

Phu quân tương lại?

Thân phận này, hắn xứng sao?

Nhưng hiện tại, hắn cũng không như trước kia nữa, luôn miệng nói thương Vân Khinh Bình, không vứt bỏ Vân Khinh Bình là vì thương tỷ ta....

Nếu như Vân Khinh Bình hiểu rõ điều này, e rằng sẽ tức giận đến hộc máu

Bởi vì người ngốc cũng hiểu rõ, đây căn bản không phải là yêu, mà là thương hại.!

"Được rồi, Sở Hàn Lâm, ngươi có thể đi rồi"

Vân Tử Lạc không muốn nói chuyện với hắn nữa, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng lại có cảm giác ghê tởm.

"Nàng không về cùng ta?"

"Ngươi còn muốn ta nói mấy lần?"

Vân Tử Lạc cũng nổi giận, cao giọng quát lớn.

Mắt phượng của Sở Hàn Lâm hơi chua lại, giọng trầm thấp: " Phụ thân nàng đi đứng không tiện, hôm nay khách khứa lại nhiều như vây, gia nô đẩy xe lăn cũng không chú tâm, nếu như bị ngã, vết thương vừa mới hồi phục một ít kia sẽ ảnh hưởng, đến lúc đó nàng đừng hối hận..."

Vân Tử Lạc kinh ngạc.

"Sở Hàn Lâm, đây là ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Tên họ Sở chết tiệt này, còn dám lấy phụ thân ra để uy hiếp nàng?

Cùng là uy hiếp, nhưng Sở Hàn Lâm so với người kia, lại không làm cho nàng tức giận mà lại nảy sinh sự chán ghét vô hạn.

Không phải là chán ghét thông thường!

Chắc bởi vì, trong lòng nàng Sở Hàn Lâm và người kia có sự khác biệt.

Cho dù người đó dùng thủ đoạn để uy hiếp nàng, nhưng từ tận đáy lòng nàng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, là bởi vì người đó để ý nàng, dùng tất cả thủ đoạn cũng chỉ vì muốn ở một chỗ cùng nàng.

Vân Tử Lạc nghĩ đến đây liền vội vàng lắc đầu, chết tiệt tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy!

Giọng của Sở Hàn Lâm không nhanh không chậm vang lên bên tai nàng: " Ta cũng chỉ là nói đến có thể có khả năng này, dù sao chân của cậu một năm nay mới tốt lên được chút ít, ta cũng không mong điều không hay xảy a"

"Sở Hàn Lâm, ta sẽ trở về chiếu cố phụ thân! Nhưng mà, chuyện này không cần ngươi quan tâm! Cút cho ta"

Vân Tử Lạc lạnh lùng nói.

Sắc mặt Sở Hàn Lâm xanh mét: " nàng kêu ta cút?"

"Đúng "

Vân Tử Lạc "soạt " một tiêng, rút Tuyết Sát ra, khóe miệng câu dẫn ý cười: " Còn không mau cút đi? Đừng tưởng rằng ngươi là Tứ vương gia thì lợi hại, chỉ cần ta cao hứng, ta sẽ khiến cho ngươi phải đứng không vững mà cút khỏi đây"

"Lạc nhi..."

Tim Sở Hàn Lâm đau nhói, không thể tin được nàng sẽ nói những lời như vậy.

Cho dù là trước đây, nàng cũng chỉ dùng hành động để đối đầu với hắn, chưa từng nói nhưng từng nói những lời tổn thương hắn như vậy!

Hàng mày Vân Tử Lạc chau lại đầy tức giận, "Đừng gọi ta là Lạc nhi, Lạc nhi cũng xứng để ngươi gọi sao?"

Sở Hàn Lâm cả kinh, những lời này rất quen thuôc....

Cuối cùng Vân Tử Lạc cũng không kiên nhẫn được nữa, nàng bây giờ, không sợ trời không sợ đất, chỉ cần có người dám trêu chọc nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Tuyết sát xẹt một tiếng, liền bay ra khỏi cổ tay nàng, Sở Hàn Lâm thấy đôi mắt hạn của nàng đỏ au mười phần là sát khí, sợ hết hồn liền lách mình né tránh.

Nhưng bây giờ Vân Tử Lạc nào giống trước đây!

Nàng không chỉ biết võ thuật hiện đại, lại còn ở Trấn Quốc Tự học được nội lực, vì vậy nội lực cũng tăng lên nhanh chóng, một đòn này, liền đánh trúng tay áo của Sở Hàn Lâm.

Sở Hàn Lâm sợ hãi, cũng không dám coi thường nàng,liền xoay người chạy xuống lầu.

"Muốn chết"

Vân Tử Lạc mấp máy môi đỏ mỏng, lạnh lùng bật ra hai chữ.

"Tiểu thư"

Ngô Đại từ sau tấm bình phong bước ra gọi.

Vân Tử Lạc quay đầu.

Đồng tử Ngô Đại co rút kịch liệt, lúc nhìn thấy đôi mắt hạnh nhuốm đỏ của nàng,tim hắn cũng ngừng đập...

"Tiểu thư, mắt của người...."

Giọng của hắn run rẩy phát ra.

Vân Tử Lạc ngẩn ra, Tuyết Sát rơi xuống đất, nàng đưa tay sờ sờ mắt mình, " Mắt ta làm sao?"

Ngô Đại chăm chú nhìn lại, lại thấy màu đỏ kia dần dần biến mất, lại hiện ra đôi mắt hạnh sáng như thường lệ.

Vân Tử Lạc nghi ngờ nhìn về phía Ngô Đại.

Ngô Đại lắc đầu: " Vừa rồi, mắt của người rất đỏ"

Trong lòng hắn liền nảy sinh một cảm giác nói không nên lời, nhưng mà, lại cảm giác quen thuộc này chỉ xuất hiện trong chốc

lát rồi biến mất....

"Mắt ta đỏ?"

Vân tử Lạc giật mình, nhịn không được cười rộ lên, đưa tay nhận lấy Tuyết Sát trong tay Ngô đại, nàng thở dài.

Vừa rồi cũng không biết tại sao, tâm trạng nàng lại bực mình đến vậy!

Giống như tối qua, nàng không nói lời thứ hai liền giết hết đám thị vệ của Lục Thừa Hoan, còn cởi hết y phục của nàng ta, hôm nay, dường như nàng không được tỉnh táo lắm...

Nàng bây giờ, hình như giống như trước kia, tàn nhẫn vô tình.

Khóe miệng vân Tử Lạc thoáng ý cười mỉa mai.

Như vậy chưa hẳn là không tốt, vô dục vô cầu, không ai có thể đi vào lòng nàng, không ai có thể trêu chọc nàng, nàng cũng không cần nhẫn nhịn.

"Ngô Đại, chúng ta trở về vân phủ"

Nàng lạnh lùng nói.

Nàng đã chuẩn bị về thăm vân Hạo.

"Được" Ngô Đại cũng rất nhanh ném suy nghĩ của mình sang một bên, cao hứng đáp,

Trong Vân phủ, đèn hoa giăng khắp nơi, có nhiều họ hàng thân thích ở xa còn đích thân đến chúc mừng, vì vậy trong phủ cũng bày ra không ít trò.

Phía trước sân bày ra sân khấu kịch, sau hậu viện còn có uống trà tán gẫu, trước đại sảnh còn có ca múa nhạc.

Lúc Vân Tử Lạc trở lại Vân phủ, đã thấy vân Kiến Thụ, cũng không hỏi thăm câu nào liền vội vã đi tìm Vân Hạo.

Trên đường đi lại gặp được Diêu Linh Linh.

Diêu Linh Linh cũng biết nàng trở về, Lúc Vân Tử Lạc lên Trấn Quốc Tự muội ấy có đến thăm Vân Tử Lạc một lần, nhưng lúc ấy vân Tử Lạc còn bận học võ công nên không tiếp đãi muội ấy.

Hôm nay, muội ấy đặc biệt đến sơm, liền tìm xem Vân Tử Lạc có ở trong phủ hay không?

Vậy là, trong phòng vân Hạo bày ra một cảnh náo nhiệt.

Bên cạnh cửa sổ bày ra một bàn, Vân tử Lạc, Diêu Linh Linh, Đào Nhi cùng Vân Hạo bốn người cao hứng chơi mạc chược.

Nàng không thể không lo lắng cho Vân Hạo được, đã bao lâu rồi Hạo nhị không được vui vẻ như thế này?

Vân tử Lạc không nói ra lời, lại càng cao hứng chơi mạc chược.

Diêu Linh Linh và Vân Hạo đều là người mới chơi, vô cùng cao hứng.

Bọn nha hoàn cũng vây quanh, ánh mắt hâm mộ thích thú, làm cho không khí càng náo nhiệt.

Diêu Linh Linh cũng biết ý không nhắc tới Quỷ Mị trước mặt Vân Tử Lạc, bởi vì muội âý biết rõ, nhắc tới Quỷ Mị cũng là gián tiếp nhắc tới Nhiếp chính vương.

Đến được nửa ván, cửa phòng bị gõ cửa, Ngô Đại lach mình bước vào, vẻ mặt đâỳ lo lắng.

"Tiểu thư, có thể nói giúp Trương thúc tìm giúp ta một người được không?"

"Sao vậy?"

Vân Tử Lạc vừa nói " tám vạn" vừa nghiêng đầu hỏi.

Thấy sắc mặt khác thường của hắn, cũng nghiêm túc hẳn.

"Hải Yen cùng phu nhân ta không thấy đâu"

Ngô đại vừa nói, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng.

"Không thấy Hải Yến?"

Vân Hạo đứng dậy, chen miệng hỏi.

Hải yến thân thiết với vân Hạo, nghe được chuyện như vậy, chân tay đệ ấy có phần luống cuống.

Ngô Đại muốn nói gì lại thôi.

"Ở đây không có người ngoài" Vân Tử Lạc trầm giọng nói: " Chẳng lẽ, là sư phụ ngươi?"

Ngô Đại hơi ngẩng đầu sang, nhìn về phía Vân Hạo, " Những ngày này ta liên tục ở ngoài phủ, ta phát hiện ra hành tung của sư phụ"

"Sư phụ của sư phụ, đó chẳng phải là sư tổ sao?" vân Hạo không biết nội tình, kinh ngạc hỏi.

Ngô Đại cười khổ:" đừng nói linh tinh"

Vân Tử Lạc ngăn Vân Hạo đang muốn hỏi tiếp, nói: " Bây giờ chúng ta ra ngoài tìm"

Diêu Linh Linh cũng không hiểu chuyện gì, nhưng muội ấy cũng biết mình không thể giúp được nhiều, nên đưa ra chủ ý muốn tìm giúp trong Vân phủ, không biết chừng hai người đó còn ở Vân phủ.

Vân Tử Lạc cùng Đào nhi đi về phía Túy Vân Lâu, ngay cả Vân Kiến Thụ cũng không kịp chào hỏi.

Vừa mới đến tửu lâu, Trương thúc đã xuất hiện.

"Tiểu thư, có người tìm tiểu thư"

Vana Tử Lạc ngẩn ra, " Tìm ta?"

"Ừm" Trương thúc nói nhỏ vài câu với nàng.

Vân Tử Lạc cũng không chú tâm quá nhiều, vội vàng phân phó: " Huy động mọi người tìm Hải Yến, hải Yến ngươi đã gặp qua rồi. Nó và thê tử của Ngô Đại không thấy đâu"

Trương thúc nghe vậy lập tức đồng ý.

Lúc này, từ truyên lầu vang lên thanh âm dễ nghe: " Không cần tìm, ta biết họ ở đâu"

Vân Tử lạc vui mừng, ngẩng đầu nhìn lên.