Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 55: Mất tích




Triệu Khải Mô đứng ở dưới thuyền, nhìn đại dương mênh mông, cũng không có ý định lên thuyền, hắn nói với Hồ Cẩn cùng Tô Tư lý đã lên thuyền: “Ta chờ ở đây”, Hồ Cẩn nghĩ hắn sợ bộ quần áo tốt bị ám mùi tanh của cá, dù sao thuyền của Tuần kiểm cũng chẳng có khách thuyền sạch sẽ, đám tiểu tử dưới tay hắn còn thích dùng thuyền công làm việc tư, đem đi câu cá nữa kìa. Hồ Cẩn quay đầu lại hỏi Tô Tư lý: “Vậy chúng ta nhé”, Tô Tư lý đồng ý.

Trên thuyền Tuần kiểm có sĩ quân cùng cung binh, còn có mấy sai dịch của Tư lý viện, bọn họ muốn đi chặn lại một chiếc hải thuyền vừa rời cảng, bắt tên hung thủ sát hại nhà buôn sơn.

Triệu Khải Mô nhìn bọn họ rời đi, một mình lưu lại bến cảng, nghĩ sẽ không trở về nhanh được, liền tìm một quán trà ngon nhìn được ra cảng biển, thản nhiên ngồi ở trong chờ đợi.

Bên trong quán trà đều là thủy thủ, kiệu phu, hắn là vị thế gia tử như thế, ngồi ở bên trong hiện ra vẻ nổi bật rất đặc biệt, bất quá đám người ở cảng biển kiến thức rộng rãi, biết hắn hơi có chút lai lịch, cũng không ai đi trêu chọc vào.

Ước chừng một canh giờ, thuyền Tuần kiểm trở về, Triệu Khải Mô nhanh chóng ra ngoài, thấy từ trên thuyền áp giải một nam tử trẻ tuổi cao to khỏe mạnh.

Sĩ quân cùng cung binh dồn dập rời thuyền, Hồ Cẩn cùng Tô Tư lý rớt ở phía sau, hơn nữa Hồ Cẩn ôm ngang Tô Tư lý. Tô Tư lý bộ dáng vô cùng chật vật, cổ áo dính đầy vết bẩn, mũ quan hơi có chút nghiêng lệch, tóc tai ngổn ngang.

“Thừa tín lang, thả ta xuống.”

Vừa bước xuống đất liền, Tô Tư lý vội vã thoát khỏi Hồ Cẩn, nhưng mà hai chân hắn đứng không vững, cả người loạng choà loạng choạng, quả nhiên, tức khắc đưa lưng về phía Hồ Cẩn, thống khổ nôn mửa.

Triệu Khải Mô lúc này mới nhớ tới, vị Tư lý tham quân này quê quán Cát Châu, bên đó không có biển.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Hồ Cẩn vỗ lên cái lưng đang cong lại của Tô Tư lý, Tô Tư lý mơ hồ không rõ oán trách cái gì.

“Nếu say sóng ngươi phải nói trước chứ, ta và đám thủ hạ đi bắt là được rồi.”

Hồ Cẩn còn đang oán giận này nọ, nếu như không phải nhìn gương mặt nhỏ tuấn tú tái nhợt như giấy, Hồ Cẩn hắn sẽ tùy tiện ôm nam nhân à.

“Khục… Nào có ai… đuổi thuyền.. vặn trái nghiêng phải… A.”

Nói đến nghiêng phải, Tô Tư lý bịt miệng, suýt chút nữa liền nôn ra.

Đến lúc Tô Tư lý cảm thấy dễ chịu đôi chút, liền chỉnh lý y quan, cùng Triệu Khải Mô sóng vai đi tới, Hồ Cẩn áp giải phạm nhân, đã đi ở phía trước. Bốn phía sớm tụ tập quần chúng vây xem, nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tin tức bắt được hung thủ sát hại nhà buôn sơn lan truyền nhanh chóng, nhất thời lại như hoa tuyết lăn, một làn sóng rồi lại một làn sóng người bám theo, vây xem. Buổi trưa, vây kín Thiên Nhai phố vốn luôn náo nhiệt đến nước chảy không lọt.

“Tản ra tản ra!”

Sĩ quân cùng cung binh cũng không thể không đi duy trì trật tự, phòng ngừa trong hỗn loạn, xảy ra sự cố.

Đoàn người như thế, đi ngang qua Thương Hải Châu, người bên trong cửa hàng trân châu sớm nghe tin tức, đi ra quan sát. Lý chưởng quỹ trong đám đông ngươi đẩy ta chen, gặp được Hợp Tam, gọi hắn: “Hợp Tam, ngươi biết bắt ai không?”

“Ta nào có biết.” Hợp Tam dáng người thấp lùn, liều mạng nhảy lên ở trong đám đông, muốn chứng kiến khuôn mặt thật của phạm nhân.

Bất quá nghe người chung quanh nghị luận, tựa hồ cũng có thể nghe ra mấy phần thông tin, nói phạm nhân là thợ chèo thuyền, còn làm sao lần ra được kẻ giết người, có kẻ nói là nhà buôn sơn báo mộng quan nhân, lại có người nói là có ai đó biết nội tình báo án.

Lý Quả dùng sức chen vào đoàn người, cậu không lùn, cậu nhìn trong đám quan binh có cái bóng người màu tím, cảm thấy như là Khải Mô, nhìn không rõ. Rốt cục gạt đám người ra, Triệu Khải Mô cũng đi được một chút, Lý Quả vui mừng gọi: “Khải Mô!” Bốn phía huyên náo hỗn loạn như vậy, Triệu Khải Mô lại vẫn nghe thấy tiếng Lý Quả kêu, hắn quay đầu lại, thì thấy Lý Quả ở trong đám người vẫy tay với hắn.

Đêm trước, hai người mới đi cùng nhau, dọc theo Thiên Nhai phố hành tẩu. Đêm đó, Lý Quả đưa Triệu Khải Mô trở về thành đông, Triệu Khải Mô sợ cậu một mình trở lại, đường xá lại tối đen, sai A Lý đốt đèn đưa cậu đến Tứ Hợp quán. Lúc đó nghĩ hung thủ giết nhà buôn sơn còn chưa bắt được, buổi tối độc hành không an toàn.

Triệu Khải Mô cũng chỉ quay đầu lại nhìn, đối mặt với Lý Quả, ra hiệu nhìn thấy cậu, liền quay người đi, nói chuyện gì đó với Tô Tư lý.

Lý Quả nhìn bọn họ rời đi, mãi đến lúc biến mất trong biển người.

Giữa trưa ngày hôm đó, hai người ở trong đám đông bốn mắt chạm nhau, bất quá chỉ chớp mắt một cái, bởi cảm thấy lúc nào cũng có thể gặp gỡ, thành thử đều không coi là chuyện đáng kể gì.

Phạm nhân sát hại nhà buôn sơn là thợ chèo thuyền trên hải thuyền, cũng họ Hồ, đứng hàng thứ ba, liền gọi hắn là Hồ Tam. Chiếc hải thuyền này thả neo ở cảng biển nơi đây bốn ngày, vốn hôm nay là ngày rời cảng, may mà Hồ Cẩn đến hỗ trợ, mang thuyền Tuần kiểm ra chặn lại.

Còn làm sao bắt được hung thủ sát hại nhà buôn sơn, ven đường nghị luận sôi nổi, tình huống thực tế là như thế này:

Hai ngày sau khi nhà buôn sơn bị giết, lão bản một tửu quán ở bến cảng đến báo án, hắn nhìn thấy một thủy thủ cầm túi tiền của nhà buôn sơn, bởi vì nhà buôn sơn lúc vận chuyển hàng hóa thường ghé tửu quán nghỉ chân, cho nên cùng chủ quán quen biết, chủ quán nhận ra túi tiền.

Bởi vậy cũng lần theo tên thủy thủ, đến hải thuyền hắn đang làm, sau đó biết được cũng không phải là thủy thủ, mà là thợ chèo thuyền. Còn làm sao lần được thân phận thợ chèo thuyền cùng thông tin hắn làm ở hải thuyền nào, chuyện này đều do Hồ Cẩn hiệp trợ.

Sau giờ ngọ, Tô Tư lý thẩm vấn Hồ Tam, Hồ Tam quả thật nhận tội. Hắn đêm khuya say rượu, trong tay thiếu tiền, rảnh rỗi đi ra cầu Hoài Viễn, vừa vặn nhìn thấy nhà buôn sơn một thân một mình hành tẩu, lòng sinh ác ý, thừa dịp bất ngờ, nện một quyền vào ngực hắn, vốn chỉ định làm hắn không thể chống trả, chứ cũng không muốn đánh chết người. Lấy được từ trên người nhà buôn sơn một túi tiền, thấy chất liệu túi tiền tốt, không cam lòng vứt bỏ, giữ lại dùng.

“Cái hộp sơn đỏ này cũng là bị ngươi đập hỏng?”

Phạm nhân phục án, Tô Tư lý còn không quên sai nha dịch, cầm hộp sơn đã hỏng đưa cho phạm nhân nhìn.

Hồ Tam quỳ trên mặt đất, vẻ mặt mờ mịt, nhất thời không phản ứng lại quan nhân trên công đường muốn hắn làm gì, đánh chết người là tội chết, tội chết đã nhận, đập hỏng cái hộp này còn có thể thêm tội sao?

“Là bị tiểu nhân đập hủy.”

Hồ Tam sảng khoái thừa nhận.

“Vì sao đập nó?”

Tô Tư lý đã phá án mạng xong, nhàn tình nhã trí muốn nghiên cứu chuyện kì dị này, mặc dù cũng không quan trọng gì, nhưng sau này phá án có khi còn gặp phải tình huống tương tự vậy, phải coi trọng kinh nghiệm tích lũy mà.

“Tiểu nhân ở trên thuyền nghe hải thương nói, bên trong hộp khắc sơn đều là khuôn vàng bạc, liền đập nó ra, muốn tìm xem có phải vàng bạc không, ai biết bên trong chỉ là khuôn đất.”

Hồ Tam chán nản ngồi dưới đất, nghĩ cũng không có gì có thể tái thẩm đi, chuyện đập hộp nước sơn như vậy cũng bị thẩm vấn.

Tô Tư lý trong công đường gật đầu, nghĩ vậy mà Triệu Nhị lang lại nói đúng.

Đem Hồ Tam áp giải xuống, Tô Tư lý viết công văn báo tình hình án mạng cho cấp trên xét duyệt. Hắn là người yêu quý công tác, công tác khiến cho hắn khoái hoạt, một lần làm việc liền quên ăn quên ngủ. Mãi đến tận khi một bộc dịch lại đây thông cáo, bên ngoài có người muốn báo án. Tô Tư lý mới ngẩng đầu lên, phát hiện bên cạnh bàn sớm thắp đèn, bên ngoài trời cũng không biết từ lúc nào đã đen kịt.

Đáng thương cho Tô Tư lý đến Quảng Châu nhậm chức không lâu, gia quyến chẳng có người nào bên người, thậm chí cũng chẳng ai đến hỏi hắn có đói bụng không.

“Vụ án gì?”

Tô Tư lý đứng dậy, xoay xoay cái cổ đã cứng đờ. Nghĩ canh giờ này, cửa viện cần phải đóng, làm sao còn có người xông tới, xem ra lão người sai vặt đã quên đóng cửa viện.

“Hồi quan nhân, là chưởng quỹ cửa hàng trân châu, nói tiểu nhị chỗ hắn vừa mới đi trên đường, bị kẻ khác cướp đi.”

“Nói như vậy là có người chứng kiến hả?”

Tô Tư lý buổi tối vốn là không cần thụ lí án kiện, các sai dịch sớm về nhà, huống hồ hắn đang đói bụng, nhưng nếu người bị cướp đi, người báo án lại chạy suốt đêm tới, tất nhiên là việc gấp.

Bộc dịch cầm đèn, Tô Tư lý đi ở sau, hai người đi tới công đường. Tô Tư lý nhìn xuống dưới, dưới đường có một già một trẻ đang đứng, sốt ruột mà xoay vòng vòng, thấy Tô Tư lý đi ra, giống như người bị bỏ đói rất nhiều ngày đột nhiên nhìn thấy bánh màn thầu, nhào tới trước mặt, người trẻ còn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

“Đừng nóng vội, từ từ nói.”

Tô Tư lý đi tới bên ghế tựa, chậm rãi ngồi xuống, lúc này hắn cảm thấy hơi váng đầu, đặc biệt muốn ăn món ngọt, nhưng mà hắn còn phải làm việc đây.

“Tư lý quan nhân, ta là chưởng quỹ cửa hàng trân châu Thương Hải Châu ở thành tây, họ Lý, tên một chữ Đạo. Trong cửa hàng có một hậu sinh thuần hậu, chịu khó gọi Lý Quả, lúc trời tối hắn đi ngoài đường, tại cửa vịnh đột nhiên bị người cướp đi.”

“Có người nào tận mắt thấy hắn bị kẻ khác cướp đi không?”

Tô Tư lý trước tiên hỏi rõ, lần trước có một lão phụ nhân báo án tôn nữ của nàng bị môi giới bắt đi, kỳ thực bé ngủ ở dưới gầm giường mình.

“Có, chính là điệt tử ta, Lý Kỳ, A Kỳ, ngươi nói lại một chút tình cảnh lúc ấy cho quan nhân đi.”

Lý chưởng quỹ đẩy A Kỳ một cái, A Kỳ tiến lên, vẫn còn đang dùng tay áo lau nước mắt.

“Quan nhân, có bốn năm người, trời rất tối, mặc quần áo gì nhìn không rõ, bọn chúng đầu tiên cầm gậy đập đầu ta, ta nằm trên đất, không bò dậy nổi, Quả tử gọi ta chạy mau, nói là cừu gia của hắn. Ta nhìn bọn chúng đấm đá Quả tử, ta liều mạng hô cứu mạng, nhưng không ai dám tới giúp bọn ta, bọn chúng vẫn đánh Quả tử mãi đến khi Quả tử ngất đi, còn tròng vào bao tải, nhấc người lên, cũng không biết đi nơi nào…”

A Kỳ nghẹn ngào, nói không được nữa. Một hồi lâu, hắn bình phục tâm tình, nói tiếp: “Quan nhân, những lời kia của ta là thật, đây là vết thương bị bọn chúng đánh.” A Kỳ lật tóc trên trán ra, để lộ ra vết máu trên trán, vết máu kia dọc theo khuôn mặt, cổ, nhỏ xuống trên cổ áo.

Tô Tư lý cảm thấy doạ người, nghe xong hết sức tức giận, giận dữ nhảy lên, vỗ một quyền vào án thượng. Trước mặt mọi người thi bạo, cướp người, còn có vương pháp hay không!

“Ngươi đi, đi gọi Hồ Cẩn.”

Tô Tư lý chậm rãi ngồi trở lại ghế tựa, cảm thấy hai chân như nhũn ra, cũng phải thôi, hôm nay hắn mới nôn đến thất điên bát đảo, hơn nữa cả nửa ngày trong dạ dày nước canh còn chưa tiến vào.

Lão bộc lĩnh mệnh, nhanh chóng đi tìm Hồ Cẩn.

Cuối thu, trời tối nhanh, cửa hàng trân châu đã đóng cửa, bên ngoài cũng tối đen.

“Quả tử, có muốn đến cửa hàng của Trương Thất ăn vịt quay không?”

A Kỳ buổi tối nhàn rỗi, muốn đi loanh quanh một chút.

“Đi, Kỳ ca, ta mời ngươi.”

Lý Quả hào phóng ôm lấy A Kỳ, hai ngày này cậu dường như rất vui vẻ, dĩ vãng muốn cậu mời một bữa cơm, không dễ đâu, cực kỳ keo kiệt.

Cửa hàng Trương Thất nằm ở cửa vịnh, cách Tứ Hợp quán Lý Quả đang ở không xa, đó là một cửa hàng thịt vừa ngon vừa rẻ, bán cơm vịt quay.

Lý Quả đã lâu không được ăn vịt quay bóng mỡ, giòn mềm, hương thơm tỏa ra, nhớ tới mỹ vị này, cảm thấy rất thèm.

Vì vậy hai người kết bạn băng qua ngõ tối, đi đến quán ăn phủ vải bố ở bờ phải cửa vịnh, còn chưa đến quán ăn của Trương Thất, đột nhiên từ trong góc nhảy ra bốn năm người, A Kỳ chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, trên đầu đã nhận một gậy rất tàn nhẫn. A Kỳ ngã trên mặt đất, nhất thời bị đánh sững sờ, nhưng nghe thấy Lý Quả đang gọi hắn: “Kỳ ca chạy mau, là cừu gia của ta!” A Kỳ mờ mịt bịt lại cái đầu đang chảy máu ròng ròng, nhìn lại Lý Quả, thì thấy những kẻ kia đang đấm đá Lý Quả, ra tay vô cùng hung ác. A Kỳ kinh hoảng cực kỳ, lạc giọng hét lên “Cứu mạng với! Cứu mạng với!” Tuy rằng trời tối, bốn phía không có người nào, nhưng A Kỳ rõ ràng thấy có người đi ngang qua, kẻ đó chạy trối chết. Không có ai cứu bọn họ, A Kỳ tuyệt vọng khóc gọi Lý Quả: “Quả tử, Quả tử!”

Ngoại trừ lúc bị đánh dữ dội còn kêu mấy tiếng thảm thiết, lúc này Lý Quả đã bị đánh ngất, mềm nhũn nằm trên đất.

A Kỳ lảo đảo bò lên, muốn vồ tới cứu Lý Quả, những tên côn đồ này, chỉ đẩy A Kỳ ra, chùm bao bố lên Lý Quả, hai kẻ khiêng lên, cấp tốc rời đi.

A Kỳ ngã xuống vệ đường, đại khái hôn mê một lúc, tỉnh lại phát hiện đầu mình đầy máu, bên người sớm không còn tung tích của Lý Quả cùng đám côn đồ kia nữa, hắn loạng choà loạng choạng đi về dịch nhai. Trên đường cũng từng cầu cứu người khác, bất đắc dĩ ngôn ngữ A Kỳ hỗn loạn, dáng dấp hù người, không ai chịu giúp.

A Kỳ chạy gấp rút về nha phường, gào khóc nói cho Lý chưởng quỹ biết Quả tử bị người cướp đi, dọa Lý chưởng quỹ sợ gần chết. Không chút suy nghĩ, Lý chưởng quỹ lôi A Kỳ, chạy vội tới Tư lý viện báo án.