Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 56: Tìm kiếm




Triệu Khải Mô ở trong viện ngắm trăng, nghe thấy tiếng nói bên kia tường, một lão bộc hỏi: “Thừa tín lang có ở nhà không?” Một hồi liền nghe được giọng của Hồ Cẩn, hỏi có chuyện gì. “Có một tiểu nhị cửa hàng trân châu ở cửa vịnh bị kẻ lạ cướp đi, Tư lý quan nhân bảo lão nô lại đây thông cáo.” Tiếp nghe thấy tiếng Hồ Cẩn căn dặn gia bộc.

Nghĩ đám người bọn hắn muốn đi Tư lý viện, Triệu Khải Mô liền đứng ở cửa chờ đợi, quả nhiên thấy gia bộc của Tô trạch cùng Hồ Cẩn đi lại đây.

“Có biết là cửa hàng trân châu nhà ai không?”

Triệu Khải Mô đuổi tới, hỏi thăm gia bộc của Tô trạch.

“Hồi Triệu Xá nhân, chỉ nói là cửa hàng trân châu ở thành tây.”

“Tiểu nhị bị cướp đi tên là gì?”

“Tựa hồ là vị tiểu nhị họ Lý.”

Gia bộc của Tô trạch là vị lão bộc, lớn tuổi, trí nhớ không phải quá tốt.

“Xá nhân, đến Tư lý viện liền biết được là ai.”

Hồ Cẩn nghe lão gia bộc nói cửa hàng trân châu ở thành tây, tiểu nhị họ Lý, cũng giống như Triệu Khải Mô, nghĩ đến một người.

Ba người không nói nữa, vội vã đi tới Tư lý viện.

Đến Tư lý viện, ba người tiến vào trong viện, Lý chưởng quỹ nhìn thấy trong số người tới có Triệu Khải Mô, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó là cao hứng.

“Chưởng quỹ, bị cướp đi là Lý Quả?”

Triệu Khải Mô cũng nhận ra Lý chưởng quỹ.

“Là hắn.”

Lý chưởng quỹ trả lời.

Triệu Khải Mô lại hỏi đã gặp tai kiếp ở nơi nào, A Kỳ vội vàng lại đây giảng giải, lời nói của hắn, thực sự khiến người nghe phải hoảng hốt.

“Ngay tại cửa vịnh, khả năng dựa vào thuyền rời đi, nhưng mà trời tối như mực, ở cửa vịnh, cảng biển thuyền bè vô số, tìm một người nói nghe thì dễ.”

“Lại nói, còn phải triệu tập tướng sĩ sai dịch lại, thời gian này, bọn họ đều về nhà ăn cơm hết rồi.”

Đám binh dưới quyền của Hồ Cẩn, trừ phi có nhiệm vụ đặc thù, buổi tối đều được cho về nhà hết.

“Vậy làm sao bây giờ, mạng người quan trọng.”

Tô Tư lý nghĩ nếu như muốn tìm hải thuyền, khẳng định không đủ nhân lực, hơn nữa hắn cũng không phải Tuần kiểm ty quan, người ta dựa vào cái gì để hắn lên thuyền tìm kiếm, chỉ có thể xin nhờ Hồ Cẩn.

“Ly Thanh, ngươi ta trước tiên cứ đến điểm bị tập kích xem xét thế nào đã. Chờ chút, ngươi không phải là làm từ buổi trưa đến giờ đấy chứ?”

Ly Thanh là tên của Tô Tư lý, Hồ Cẩn rất ít khi gọi thẳng tên hắn.

“Không sao, chúng ta mau đi thôi.”

Tô Tư lý cảm thấy hắn còn có thể chịu đựng thêm được.

Lúc này, A Kỳ sớm dẫn Triệu Khải Mô đi mất, bọn họ đi ở phía trước, Tô Tư lý chờ người đi ở phía sau.

Từ thành đông tìm đến cửa vịnh thành tây, bước chân của A Kỳ càng chạy càng chậm, đi tới nửa đường, không chịu được nữa, ngã trên đất.

“A Kỳ, có sao không?”

Lý chưởng quỹ lo lắng hỏi.

“Hơi mệt chút, ta nghỉ một lát là được.”

Trên đầu bị nện một côn, thêm vào mất máu, khiến ý thức của A Kỳ có chút mơ hồ, bước đi hư hoảng.

“Quan nhân, nên đưa A Kỳ đi gặp lang trung đã.”

Lý chưởng quỹ lúc trước cũng muốn đưa A Kỳ đi y quán trước, là A Kỳ kiên trì phải đi báo án trước.

Triệu Khải Mô chỉ tay, chỉ vào một tiệm thuốc ở bên.

Hiển nhiên dọc theo con đường này, Triệu Khải Mô liền lưu ý bốn phía tìm hiệu thuốc, y quán. A Kỳ là nhân chứng của vụ mục kích, rất quan trọng, không thể xảy ra chuyện gì được.

Lý chưởng quỹ đỡ A Kỳ đến hiệu thuốc, tìm người băng bó vết thương.

“Ở ngay đầu hẻm bên trái quán ăn của Trương Thất, phía trước, phía trước đi về vịnh.”

A Kỳ sắc mặt tái nhợt, sợ mọi người không tìm được, dặn dò kỹ.

“Ngươi nói Lý Quả bảo ngươi chạy mau, hắn nói gặp phải chính là cừu gia?”

Triệu Khải Mô cúi đầu hỏi, xác định với A Kỳ.

“Đúng, Quả tử nói: Là cừu gia của ta.”

A Kỳ gật đầu, hắn cũng nghĩ không thông, Lý Quả tại sao lại có thể có cừu gia chứ.

Vẻ mặt Triệu Khải Mô nghiêm túc, hắn nghĩ tới Vương Kình, thế nhưng Vương Kình đang ở tại Thứ Đồng.

Lý chưởng quỹ lưu lại chăm sóc A Kỳ, đổi thành Hồ Cẩn dẫn Triệu Khải Mô cùng Tô Tư lý đi tới cửa vịnh. Chỉ cần là khu vực thuỷ vực nơi đây, tất cả do Tuần kiểm ty quản, Hồ Cẩn đã nhậm chức Tuần kiểm ty đã lâu, đối với cửa vịnh hết sức quen thuộc.

Ba người một đường trầm mặc không nói, đi đến địa điểm A Kỳ miêu tả, Hồ Cẩn soi đèn trên đất, hắn ngồi xổm kiểm tra dấu chân ngổn ngang trên mặt đất, còn nhặt được một cái gậy gỗ dính máu.

“Xem ra là nơi này.”

Xác định được địa điểm, Hồ Cẩn đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh.

“Băng qua ngỏ hẻm này, lui về phía sau nữa, là đại nhai (đường cái), tuy rằng trời tối, tửu lâu quán ăn vẫn đang vào thời điểm kinh doanh, không thể khiêng người nghênh ngang qua phố được.”

Trong đầu Hồ Cẩn như có một tấm bản đồ tỉ mỉ, lớn đến như dòng sông, nhỏ đến cả ngõ phố.

Hắn thường ngày tác phong tùy tiện, còn là võ quan cấp thấp, thường bị người khác xem nhẹ, cũng chỉ có người quen biết hắn, mới hiểu được đó chỉ là bề ngoài như vậy.

“Đi phía trái hay sang bên phải cũng không được, đều là dân cư, trừ phi kẻ xấu có điểm dừng chân ở phụ cận.”

Tô Tư lý di chuyển sang hai bên, người vừa vặn trở về, nói ra phát hiện của hắn.

“Sẽ không ai tự mình đi cướp người, phỏng chừng vẫn là mượn thuyền chuyển đi.”

Triệu Khải Mô nhìn về phía con vịnh, ba người đều nhìn nơi đó, không nghi ngờ gì đều cho rằng có khả năng nhất là thuyền thả neo ở một bên, sau khi cướp người đi, thừa dịp bóng đêm, cấp tốc lên thuyền rời đi.

“Tiểu quan nhân, ta biết Lý Quả ở Quảng Châu có một cừu gia, tuy rằng cũng không phải thâm cừu đại hận gì.”

Hồ Cẩn sờ cái cằm vừa mới cạo sạch sẽ, làm vẻ suy nghĩ.

“Ngươi biết Lý Quả?”

Triệu Khải Mô nhớ tới lúc trước Lý Quả làm khách ở nhà mình, Hồ Cẩn nhìn thấy Lý Quả, xác thực như đang trốn đi.

“Biết, chuyện này không quan trọng.”

“Không, điều này rất quan trọng.”

Tô Tư lý nhìn ra được Triệu Nhị lang cùng chưởng quỹ báo án kia là có quen biết, đều rất quan tâm chuyện Lý Quả mất tích, mà Hồ Cẩn cũng biết Lý Quả, Lý Quả này thật chỉ là một tiểu nhị thôi sao?

“Nói tóm tắt, ta ở kỹ quán từng gặp qua Lý Quả, rất nhiều ngày trước, có tên binh lính càn quấy say rượu đi quấy rối một kỹ nữ đang đau ốm, bị Lý Quả ngăn lại, đẩy ngã ở hậu viện. Tên vô lại này gọi là Tiền Thiết Thất.”

Hồ Cẩn cắn răng một cái, nói ra chuyện hắn chơi bời kỳ nữ.

“Tiền Thiết Thất ở tại thành bắc, có điều chuyện này không giống tác phong của hắn, muốn trả thù thì cứ đánh một trận thôi, không đến nỗi muốn cướp người.”

Hồ Cẩn suy nghĩ, hắn biết Tiền Thiết Thất nhiều năm, không giống sẽ làm loại chuyện này.

“Chỉ sợ không phải, Hồ Thừa tín, hải thuyền nhập cảng đều cần Tuần kiểm ty kiểm tra à?”

Triệu Khải Mô đang nghĩ đến một khả năng, câu nói của Lý Quả “Là cừu gia của ta” khiến Triệu Khải Mô nhớ mãi không quên.

“Không cần đâu, tiểu quan nhân, ngươi không phải là đã biết ai làm rồi chứ?”

Hồ Cẩn chưa từng hỏi quan hệ giữa Triệu Khải Mô và Lý Quả, bọn họ hiển nhiên là đã quen biết trước đó, hơn nữa e sợ giao tình không cạn.

Dĩ vãng nghe Triệu Khải Mô đề cập tới, hắn khi bé từng sống ở Thứ Đồng, mà Hồ Cẩn biết Lý Quả là người Thứ Đồng.

“Nghe Lý chưởng quỹ nói, Lý Quả tuổi còn trẻ, một thân một mình ly hương, từ Thứ Đồng đến Quảng Châu chưa tới một năm. Hắn có phải có cừu gia ở quê nhà không? Đi để tránh họa?”

Tô Tư lý cảm thấy có khả năng này, mà Thứ Đồng và Quảng Châu đều có cảng lớn, qua lại vô cùng nhanh và tiện.

“Vương gia ở Thứ Đồng, Vương Kình.”

Triệu Khải Mô mở miệng nói ra mấy chữ này, e sợ thực sự là Vương Kình tìm tới cửa. Lý Quả từng nói cậu trước khi rời khỏi Thứ Đồng, đã báo thù Vương Kình, dựa vào Tiểu Tôn hỗ trợ, mới thoát ra khỏi Thứ Đồng được.

“Ngươi nói là nhà Vương Thừa tín ở Thứ Đồng, thuyền nhà hắn năm, sáu ngày trước mới cập cảng, hôm qua còn thả neo tại bến cảng.”

Hồ Cẩn nhớ rất rõ, chiếc hải thuyền này đặc biệt lớn, hơn nữa chủ tàu ương ngạnh, ngày cập cảng còn tranh cãi cùng tàu buôn khác.

Thần sắc Triệu Khải Mô rét lạnh, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm thành quyền rồi dãn ra, hắn lạnh lùng nói:

“Chính là hắn.”

“Tiểu quan nhân, ta biết ngươi nóng ruột muốn cứu bằng hữu, bất quá chúng ta cứ qua như thế, không thuyền không binh, cái gì cũng không làm được. Ta trở lại gọi mấy binh lính, điều hai chiếc thuyền đi ra.”

Vương gia ở Thứ Đồng, giàu nứt đố đổ vách, tay không giao phong, người có thể không mang ra được.

“Ta và Vương Kình là chỗ quen biết cũ, hắn sẽ để ta lên thuyền.”

Trong lòng Triệu Khải Mô đã có quyết định.

“Không được đánh rắn động cỏ, chờ Hồ Thừa tín trở về.”

Tô Tư lý khuyên cản.

“Ở đây chờ ta.”

Hồ Cẩn lưu lại câu nói này, vội vã quay lại thành đông, lưu lại hai người.

Đợi Hồ Cẩn rời đi, Tô Tư lý nói với Triệu Khải Mô: “Đã biết tung tích rồi, không được nôn nóng, đến cửa hàng trà phía trước chờ đợi đi.”

Triệu Khải Mô không nói gì, hắn đang suy tư một chuyện, hắn đi qua cảng biển, biết rõ làm sao đi qua, hải thương đều yêu thích treo cờ xí có đề chữ dòng họ trên thuyền của mình, không khó tìm.

Bởi vì bụng đói cồn cào, Tô Tư lý nhìn ngõ hẻm ở ngoài Thiên Nhai phố náo nhiệt, hắn biết trên đường cái có cửa hàng trà, cách bến cảng cũng gần. “Triệu Xá nhân, Vương Kình này là người như thế nào? Lý Quả cùng hắn vì sao kết thù?” Tô Tư lý hướng đầu đi đến hẻm, hắn còn tưởng Triệu Khải Mô ở phía sau, thấy mãi không có tiếng đáp lại, Tô Tư lý mới quay đầu, phía sau nào còn thân ảnh Triệu Khải Mô.

“Đã bảo không nên hành động thiếu suy nghĩ rồi mà, thực sự là tâm tính thiếu niên!”

Tô Tư lý chạy tìm, có điều mới chạy bốn, năm bước, liền cảm thấy trước mắt tối đen, vội vã đỡ lấy tường, mồ hôi lạnh trên trán túa ra chảy ròng ròng, hai chân run lên.

Không được không được.

Mắc bệnh, hễ đói bụng liền phát bệnh, đừng nói chạy, đi mấy bước thôi phỏng chừng cũng muốn ngã xuống.

Lý Quả từ hôn mê tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra, liền cảm thấy đầu rất đau, không chỉ đau đầu, cả người cũng đau đớn, khó chịu giống như muốn vỡ thành từng mảnh. Giơ tay lau mặt, liền chạm phải vật gì đó dính nhơm nhớp, giơ đến trước mặt, trợn mắt lên, nhìn thấy một tay toàn máu, “A”, Lý Quả hoảng sợ ngồi dậy, động tác này động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Từ sau khi tỉnh lại, cậu liền phát hiện mình đang ở trên thuyền, bởi vì mặt đất dưới thân đang lay động, tia sáng bốn phía có hạn, không gian chật hẹp, Lý Quả nghĩ, mình ở trong khoang thuyền.

Cậu cố gắng nghĩ lại lúc trước gặp phải cái gì, hơi dùng sức nghĩ, đầu liền đau như sắp nứt ra, muốn che đầu, tay Lý Quả lại mò tới vệt máu trên trán, ngón tay đụng đến vết thương, ký ức đột ngột hiện ra tình cảnh bị đánh ở đầu hẻm. Vai Lý Quả run run, cậu nhớ tới bốn kẻ tâm ngoan thủ lạt, còn có Phiên Oa nhếch khóe miệng cười đứng cạnh bờ, quan sát tất cả những chuyện này.

Lúc bị gậy thứ nhất đập lên, Lý Quả nghe ra tiếng của Phiên Oa, gã dùng chất giọng Thứ Đồng, nói thổ ngữ Lĩnh Nam sứt sẹo, chỉ huy đám côn đồ đánh cậu.

Bị đánh đấm lung tung, Lý Quả không có sức chống cự, bị đánh ngất xỉu trên đất, sau đó làm sao đi tới được khoang tàu này?

Lý Quả muốn đứng lên, phát hiện mình căn bản không có cách nào thẳng được eo, khoang tàu cao bằng nửa người, mờ tối, Lý Quả lấy ngón tay chạm đến tấm gỗ trên đầu. Sẽ có một cửa vào, Lý Quả biết kết cấu của khoang tàu. Cậu mò tới tấm gỗ rời ra, dùng sức đẩy ra phía ngoài, song không thể đẩy ra được, cửa khoang đã bị buộc chặt ở phía ngoài.

Lý Quả ngồi trở lại trên đất, ôm đầu gối, cậu kiểm tra vết thương trên cánh tay, không nhìn thấy rõ lắm, chỉ có thể lấy ngón tay chạm vào, ấn nhẹ lên da, đau đớn, hơn nữa còn sưng lên. Không chỉ trên cánh tay, trên chân, trên eo cũng đều có vết gậy đánh vào.

Lý Quả tựa đầu vào đầu gối, cậu không biết mình hiện tại ở nơi nào, cũng không biết Phiên Oa muốn làm gì. Phiên Oa chỉ là con chó của Vương Kình, nhìn thấy Phiên Oa, liền chẳng khác nào rơi vào tay Vương Kình.

Mờ tối, Lý Quả lẳng lặng nghe tiếng sóng biển, nghĩ tới quê hương, nghĩ tới nương cùng Quả Muội, viền mắt từ từ ẩm ướt.

Đau đớn làm giảm lực chú ý của Lý Quả, cậu kỳ thực không có cách nào tập trung nhớ đến các nàng. Trong cuộc đời mười sáu năm của cậu, đây là lần đầu tiên tuyệt vọng, khủng hoảng đến vậy. Thế nhưng cậu vẫn yên lặng, cậu sợ mình mà khóc lên, một khi khóc rồi, chính là tiếp nhận tình cảnh đáng thương này.

Lý Quả rất ít khi nghĩ đến tại sao Vương Kình từ nhỏ đến lớn đều làm khó dễ cậu. Khi còn bé, bọn nhỏ sẽ đi đá con chó già ốm yếu, bởi vì con chó già bị đấm đá, chỉ có thể kêu rên, bọn chúng rất sung sướng, nhưng mà lần nào cũng chỉ vậy nên chúng dần cảm thấy vô vị. Lý Quả như con khỉ con, bị người ném đá nó sẽ cào người, con khỉ này không nghe lời, không yếu thế, rất hung hăng, thế nhưng nó cũng chỉ là khỉ con, cần nhờ vào núi không có chỗ dựa, tự thân một mình, sức lại yếu, vừa túm vừa cào, nhảy lung tung lên, như vậy khiến kẻ khác thật chán ghét.

Không biết bao lâu, ở ngoài khoang tàu truyền đến tiếng nói chuyện, Lý Quả cảnh giác ngẩng đầu lên, mảnh gỗ trên đầu từ từ mở ra, còn có ánh sao ngoài khoang tàu, đột nhiên, một cánh tay đầy lông thò vào trong khoang, túm lấy Lý Quả kéo ra ngoài.