Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 62: Vong hình chi giao*




(*vui vẻ quá mức quên mất cả lễ nghĩa mà kết giao)

Ánh nắng ban mai xuất hiện, sau một đêm được mưa gió cọ rửa, không khí trở nên vô cùng trong lành. Người ở khách sạn từ rất sớm đã cầm công cụ ra quét lá rụng ở bên ngoài, chổi trúc quét qua thềm đá, kêu lên soàn soạt.

Lý Quả ngủ ngon một đêm, đến đây là kết thúc, cậu mở mắt ra, đầu tiên là phát giác đã hừng đông, sau đó mới phát hiện ra mình đang nằm chồng lên trên người người khác, thân thể người nọ thật ấm áp, mà chính mình đại khái bởi vì quá thoải mái tay còn ôm lấy eo đối phương.

Nhấc đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt trẻ, anh tuấn, mày kiếm mũi cao, đôi môi khẽ mím lại, có vài sợi tóc ngổn ngang rơi trên cổ trần của hắn.

Lý Quả nhất thời như bị điện giựt, hoảng loạn vô cùng, cậu phát hiện mình nằm chồng lên trên người Triệu Khải Mô, mà cậu chỉ mặc y phục sát người, Triệu Khải Mô cũng chỉ mặc mỗi bộ sam tử màu trắng.

Cơ hồ cùng lúc đang khiếp sợ, ký ức tối hôm qua cũng như dòng lũ cuộn về, Lý Quả mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống, lúc này nào còn nghĩ được tới mấy chuyện như sao cậu chạy ra khỏi thuyền của Vương Kình được? Sao ở cùng chỗ với Triệu Khải Mô? Lúc này đầu óc không ngừng lặp lại cảnh cậu ôm Triệu Khải Mô mà gặm cắn hồi đêm qua, rồi Khải Mô còn, còn hôn cậu.

Tuy Triệu Khải Mô chỉ mặc sam tử, nhưng trên y phục hắn vẫn có vị Long Tiên Hương nhàn nhạt, Lý Quả ngửi khí tức thuộc về Khải Mô, lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy quan sát cẩn thận ngũ quan Triệu Khải Mô, nhất thời tim Lý Quả đập loạn nhịp, váng đầu lóa mắt. Giơ tay sờ lên trán, đụng phải vết thương đã được khâu lại, cảm giác đau đớn kéo tới, lúc này mới khiến Lý Quả bình tĩnh lại nhiều. Cậu cẩn thận từng li từng tí, nỗ lực thần không biết quỷ không hay mà leo từ trên người Triệu Khải Mô xuống, mới vừa dời chân đi, thân thể nhổm lên, mí mắt Triệu Khải Mô liền rung rung, đã phát giác, quả nhiên lập tức mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lý Quả né tránh, đôi mắt Triệu Khải Mô đen bóng, bằng phẳng nhìn thẳng. Hắn nhổm người dậy, ngồi ở trên giường nhỏ, phát giác cổ áo mình hở ra, không chút hoảng hốt mà chỉnh lý cổ áo, thắt nút vạt áo lại.

“Chân tay ổn chứ? Có thể di chuyển như thường không?”

Âm thanh Triệu Khải Mô bằng phẳng không chút chập trùng, tựa hồ hắn căn bản cũng không biết chuyện Lý Quả nằm úp sấp trên ngực hắn ngủ cả một đêm, với tối hôm qua bọn họ từng ôm hôn nhau rồi.

“Có có thể cử động được.”

Lý Quả ngoại trừ thương tích khắp người, mỗi khúc xương đều đau ra, tay chân cũng không bị đánh cho tàn phế.

“Có chỗ nào đau nữa không?”

Triệu Khải Mô dựa người ở trên giường, hắn nghiêng đầu, vén gọn lại mấy sợi tóc rải rác ở cổ, Lý Quả theo dõi cái cằm anh khí, viền môi ưu mỹ của hắn, nuốt nước bọt mà nói: “Không không đau.”

“Nhanh nằm xuống lại đi.”

Triệu Khải Mô quay đầu lại, chỉ thấy Lý Quả ôm đầu gối ngồi ở góc, chôn mặt ở giữa hai chân. Cậu đi chân trần quần áo lại mỏng manh, không hề tự giác, trong lòng đầy bất an.

“Ừ.”

Lý Quả kéo chăn lung tung, che mình lại, kể cả mặt cũng bịt kín. Mặt cậu vừa đỏ vừa nóng, giống như sốt cao.

“Khải Mô, sao ta lại ở chỗ này, là ngươi đã cứu ta?”

Lý Quả chui kín trong chăn hỏi thăm, dưới tình cảnh này, cậu vừa thấy Triệu Khải Mô, liền không tự chủ được mà ngượng ngùng.

“Tiểu nhị đi cùng ngươi nói ngươi bị cừu gia bắt cóc, lại biết được thuyền của Vương gia thả neo ở cảng, liền suy đoán là Vương Kình gây nên.”

Triệu Khải xuống giường, quần áo ma xát vào nhau, Lý Quả mở chăn ra, nhìn lén bóng lưng Triệu Khải Mô. Cậu mơ hồ nhớ tới mình từng nằm ở trên lưng Triệu Khải Mô, thân mật ôm cổ hắn. Nằm ở trên giường ngước mắt lên nhìn, bóng lưng Triệu Khải Mô cao to, vóc người kiên cường, Lý Quả thấy hắn an nhiên mặc bối tử, thắt dây lưng xong, bên ngoài bối tử lại khoác thêm một cái tử bào rộng. Nhìn hắn vỗ ống tay áo, chỉnh cổ áo. Dẫu chỉ là một động tác bình thường, song lại làm cho ngực Lý Quả nóng lên, tựa như là tối qua bọn họ đã thân mật khắng khít, làm chút việc không thể miêu tả, sáng sớm, Khải Mô xuống giường mặc lại quần áo vậy.

“Vậy, vậy sao ngươi cứu được ta?”

Lý Quả hồi tưởng lại những dằn vặt bị lúc trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Ta đi tìm Vương Kình, yêu cầu hắn thả ngươi ra.”

Triệu Khải Mô cúi đầu thắt nút thắt lưng, tay trái của hắn có thương tích, động tác có nhiều bất tiện, hiện ra trông có vẻ vụng về.

“Tử Kình… Vương Kình, gã có làm khó dễ ngươi không?”

Lý Quả cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy, Vương Kình muốn dằn vặt cậu, khiến cậu khuất phục, Vương Kình đã làm ra loại chuyện này, căn bản sẽ không dễ dàng thả người. Lúc này nhớ lại ý đồ của Vương Kình, thực sự khiến người buồn nôn, Lý Quả dù bị đánh chết cũng không nghe theo.

Sinh trưởng ở bến cảng, Lý Quả biết trên biển bởi vì thiếu nữ nhân, cậu từng nghe nói có mấy kẻ liền có loại ham mê kia.

Nghĩ tới loại chuyện đồi phong bại tục kia diễn ra như thế nào, rồi lại nhìn sang Triệu Khải Mô, nhìn dáng người xuất chúng, bờ lưng thật dày, thắt lưng buộc ở eo hắn, trong lòng liền nóng lên, Lý Quả cảm thấy mình nhất định là thiếu máu trầm trọng, thần trí mới không rõ, nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy.

“Ban đầu không chịu, sau đó nghe nói thuyền Tuần kiểm ty đuổi theo, mới bằng lòng thả ngươi ra.”

Triệu Khải Mô ôn hòa giảng giải, hắn giấu tay trái bị thương đi, hắn cũng không muốn để Lý Quả biết.

“Khải Mô, ta nằm mơ cũng muốn ngươi có thể tới cứu ta, còn may là có ngươi, bằng không ta sớm muộn gì cũng bị người đánh chết.”

Lý Quả nói đến đây, hồi tưởng lại những cái gậy, những bàn chân đá, những cái bạt tai nhục mạ, dù cậu là người thô thực, thân thể cũng không nhịn được mà phát run.

“Về sau, làm việc phải cân nhắc, không thể chỉ vì niềm vui nhất thời được. Lần này là vạn phần may mắn, có thể cứu ra được ngay đêm đó, nếu lỡ một hai ngày…”

Triệu Khải Mô mặc chỉnh tề, xoay người lại, dưới cái nhìn của hắn, Lý Quả lần này gặp nạn, Vương Kình đương nhiên là đuối lý, hành vi bạo ngược quả làm người giận sôi. Nhưng mà Lý Quả không biết sâu cạn, liền đi trả thù, cũng có chút lỗ mãng.

“Khải Mô, ta biết sai rồi.”

Lý Quả nghe thấy vậy trên mặt trắng bệch, nếu để lỡ một hai ngày, còn không biết Vương Kình sẽ làm nhục cậu thế nào, vậy tất nhiên là sống không bằng chết.

“Sai không ở ngươi.”

Triệu Khải Mô cũng không cảm thấy Lý Quả sai, cậu chịu ức hiếp, lẽ nào đi trách cứ người bị ức hiếp dám đứng lên phản kháng?

Lý Quả nghe vậy, khóe mắt ươn ướt, cậu kìm không để nước mắt rơi xuống. Hầu Phan cùng Vương Cửu đều nói cậu đáng đời, bởi vì cậu thấp hèn bất tuân, bị ngược đãi chửi rủa, Lý Quả cơ hồ cho là thực sự là như vậy, nhưng mà Triệu Khải Mô nói cho cậu biết, đây không phải lỗi của cậu.

“Ngươi hôn mê đã lâu, chắc chắn đói bụng, ta đi mua chút đồ ăn, Quả tặc nhi, có muốn ăn món gì không?”

Triệu Khải Mô ngồi ở bên giường, ở trên cao nhìn xuống Lý Quả, vẻ mặt hắn đặc biệt ôn nhu, đến nỗi Lý Quả nhìn qua mà thất thần, si ngốc nói: “Cái gì cũng được.” Khải Mô mua món gì cũng ngon.

Triệu Khải Mô ra khỏi phòng, rời đi điếm xá, ý cười ôn hòa trên mặt hắn biến mất, thậm chí hiện ra lạnh lùng.

Đêm qua chuyện Lý Quả hôn môi hắn, Triệu Khải Mô đương nhiên nhớ, hắn không xác định Lý Quả trong lúc mơ hồ, còn nhớ được không.

Có lẽ có, mà có lẽ cũng không.

Chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là lòng hắn nhớ tới, đó chính là tuyệt đối không thể.

Lý Quả đang bệnh, thực tại không đành lòng tỏ ra lạnh lùng với cậu vào lúc này, huống hồ, đời này, chỉ sợ cũng chỉ có những ngày này mới có thể làm bạn cùng cậu.

Lúc này Lý Quả dịch chuyển người, nằm lên chỗ Triệu Khải Mô từng nằm, tựa hồ nơi đó còn sót lại hơi ấm của hắn. Lý Quả còn đang nghĩ đến chuyện đêm qua, sau đó cậu có chút nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ là Khải Mô cũng hôn cậu, nhưng không nhớ kỹ lắm, chỉ sợ là ảo giác của mình. Tâm tư lần này đối với Khải Mô, ngàn vạn không thể để cho Khải Mô biết. Cậu dè dặt cẩn thận giấu ở sâu trong lòng.

Sáng sớm, Lý Quả mở miệng nhỏ ra ăn cháo, Triệu Khải Mô đút cho cậu ăn, Lý Quả cười đến hai mắt híp thành một sợi chỉ. Hồ Cẩn đột nhiên xông tới, uể oải nói: “Tên béo Vương gia đáng chết kia chạy rồi!”

Đêm qua có bão, nghĩ thuyền của Vương gia không dám chạy, đám thủ hạ của Hồ Cẩn dồn dập trở về đi ngủ, không ai trông coi thuyền. Đến hừng đông, Hồ Cẩn đi ra kiểm tra, lúc đó bão còn chưa ngừng, chạy tới cạnh biển nhìn lên, nào còn bóng dáng thuyền của Vương gia nữa.

Cư nhiên bất chấp nguy hiểm, chịu mưa to gió lớn ra biển.

Vương gia là cự thuyền, chuyên môn chạy biển, không dễ bị lật, thuyền Tuần kiểm của Hồ Cẩn rất nhỏ, chạy nhanh, nhưng gặp sóng lớn thì có tiến vào mà không ra được.

Hồ Cẩn không cam lòng, đuổi theo một đoạn đường, mãi cho đến khi ra khỏi địa hạt Lĩnh Nam, vượt qua phạm vi quản hạt, lúc này mới quay lại.

“Chạy thế nào?”

Triệu Khải Mô thả thìa xuống, bình tĩnh hỏi han.

“Gã đêm qua lúc bão đổ bộ liền ra khơi, đây là đang khen Hồ Cẩn ta mạnh hơn bão à.”

Hồ Cẩn cụt hứng ngồi xuống, tự giễu.

“Khải Mô, ta tự mình ăn.”

Lý Quả cầm thìa trong tay Triệu Khải Mô, cậu nâng bát, chậm rãi múc cháo ăn.

Tựa hồ Lý Quả cũng rất bình tĩnh, Hồ Cẩn nhìn cậu, trong lòng hổ thẹn.

“Ai, ta đây ra khơi, thực sự là đầu voi đuôi chuột, một chuyện cũng không thành.”

Hồ Cẩn vẫn đang trách cứ chính mình.

“Hồ quan nhân, không trách ngươi, Vương Kình ngang ngược quen rồi, cho dù áp tới Tư lý viện, cũng không làm gì được gã.”

Lý Quả trong lòng rõ ràng, cậu là bị đánh vô ích rồi.

“Lý Quả, có chuyện ngươi ngược lại là có thể yên tâm, sau này gã không dám tiếp tục đến Quảng Châu nữa.”

Hồ Cẩn nói tới chỗ này, mới lộ ra nụ cười.

“Ừm.”

Lý Quả gật đầu, cậu sớm biết Hồ lang trượng nghĩa.

Buổi trưa, Triệu Khải Mô, Lý Quả theo thuyền Tuần kiểm trở về Quảng Châu. Gió biển lớn, trời cuối thu lại lạnh, Lý Quả chỉ mặc bộ y phục đơn bạc, bối tử của cậu dính đầy máu và bẩn, không thể mặc tiếp. Triệu Khải Mô thấy thế, cởi tử bào của mình ra cho Lý Quả. Triệu Khải Mô nói: “Ngươi khoác thêm đi, y phục của ta mặc nhiều rồi.” Lý Quả tiếp nhận, khoác tử bào lên, cuốn chặt lấy mình. Cậu và Triệu Khải Mô ngồi tách ra, nhưng mà trên đường cậu cứ nhìn trộm Triệu Khải Mô suốt, còn tưởng rằng không bị phát hiện.

Triệu Khải Mô nghĩ, chuyện đêm qua, Lý Quả hiển nhiên nhớ tới, trong lòng Triệu Khải Mô cũng có chút bối rối.

Thuyền từ từ cập bến Quảng Châu, một đêm không về, tự ý ra biển, riêng hai chuyện này, Triệu Khải Mô trở lại liền bị huynh trưởng trách cứ.

“Triệu Xá nhân, đêm qua thấy ngươi ra khơi, sốt ruột quá ta liền phái người báo cho Triệu Thiêm phán, ngươi trở lại nếu bị dạy bảo, cũng chớ có trách ta.”

Đây là hành động bất đắc dĩ của Hồ Cẩn, lúc đó ở tình huống kia, nếu Triệu Khải Mô có bất trắc, truy cứu tới Hồ Cẩn biết chuyện không báo, còn không lấy hắn vấn tội.

“Không đâu.”

Triệu Khải Mô lắc đầu, hắn sớm biết trở lại sẽ bị dạy bảo, trách phạt, trước khi ra biển đã biết.

“Phải cẩn thận nói chuyện với huynh trưởng ngươi một chút, để hắn không quá mức trách cứ ngươi. Ngươi đây là việc nghĩa, vì cứu bằng hữu, không để ý an nguy của bản thân.”

Hồ Cẩn là võ quan, quan niệm của hắn là trong lúc nguy hiểm tính mạng đi cứu người chính là việc nghĩa, là anh hùng hào khí. Nhưng mà hắn cũng không biết dòng dõi thế gia không nghĩ như vậy.

Triệu Khải Mô nhìn Lý Quả nằm ở trong khoang thuyền, nghĩ cậu đang ngủ, không nghe được, như vậy cũng tốt.

“Ta sẽ phân trần cùng huynh trưởng.”

Đây chẳng qua chỉ lời nói có lệ của Triệu Khải Mô. Hắn và Lý Quả, nói dễ nghe chút là vong hình chi giao, không kiêng dè thân phận địa vị, mà đi kết giao, nói khó nghe chút, là đắm mình trong trụy lạc, đàn đúm cùng hạ nhân, hoang đường, trái ngược với quy ước thông thường.

Thuyền đến Quảng Châu, Triệu Khải Mô muốn ôm Lý Quả, Hồ Cẩn ngăn lại, dùng ngón tay đâm lên cánh tay trái, ra hiệu Triệu Khải Mô có thương tích. Vì vậy Lý Quả được Hồ Cẩn cõng, Hồ Cẩn đưa Lý Quả đến tứ hợp viện, cũng phái người đi cửa hàng trân châu thông báo. Lúc này, Triệu Khải Mô đã tự mình đi về thành đông, hắn mặc bối tử màu hương, mất đi tử bào, che đi cánh tay trái có vết thương do đao chém.