Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 63: Tóc, da trên người nhận được từ phụ mẫu




Cửa viện mở rộng ra, người hầu đứng ngoài cửa chờ, vừa thấy Triệu Khải Mô trở về, vội vàng hô to: “Nhị lang đã về rồi”, nhất thời rất nhiều người như ong vỡ tổ tuôn đến. Triệu Khải Mô vừa thấy điệu bộ này, liền biết mình một đêm không về, đã khiến huynh tẩu lo lắng thế nào.

Triệu Khải Thế ở trong viện chờ đợi, hắn mặc Yên cư phục, hôm nay không phải ngày nghỉ, hiển nhiên xin nghỉ bên Hiến pháp ty.

“Đệ tự ý ra biển, khiến ca ca lo lắng.” Triệu Khải Mô đi tới hành lễ.

Hai huynh đệ, tướng mạo giống nhau đến bảy tám phần, mà tính tình Khải Thế còn nghiêm cẩn hơn Triệu Khải Mô mấy phần, là một người cực kỳ nghiêm túc thận trọng.

Triệu Khải Thế thấy đệ đệ chỉ mặc bối tử trở về, tử bào đã mất, tóc tai còn có chút ngổn ngang, không ra thể thống gì, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Vào thôi”.

Triệu Khải Mô không cần phải nhiều lời nữa, theo huynh trưởng lẳng lặng vào đại sảnh. Lúc này, đã có nô tỳ đến nội phòng thông báo cho Ký xử phu nhân, có nô tỳ đi nấu nước, làm cơm. Chờ đợi một đêm ở trạch viện, giờ bắt đầu hoạt động lại.

“Thúc thúc về rồi à?”

Thiêm phán phu nhân được tỳ nữ hộ tống, vội vã tới, nhìn thấy Triệu Khải Mô dáng vẻ chật vật, hiển nhiên rất giật mình.

“Đệ hổ thẹn vì đã khiến ca ca tẩu tử lo lắng.” Triệu Khải Mô đứng dậy hành lễ.

“Thúc thúc nhanh đi rửa mặt đi, có chuyện gì, chút nữa lại nói.”

Thiêm phán phu nhân thấy dáng vẻ trượng phu mình nghiêm khắc không nói gì, liền giúp Triệu Khải Mô giải vây, sai nữ tỳ đi hầu hạ.

“Hắn tự đi rửa mặt, ta có lời hỏi hắn.”

Triệu Khải Mô đứng dậy rời đi, Triệu Khải Thế đuổi tới, hắn từng nghe nói đệ đệ của mình ở kinh thành đã gây ra chuyện, khởi điểm người ca ca này là hắn cũng không tin, dù sao Khải Mô thường ngày làm việc đoan chính, hiện nay hắn ngược lại đã tin rồi.

Cùng đi tới phòng ngủ của Triệu Khải Mô, nữ tỳ đang giúp Triệu Khải Mô cởi quần áo, Triệu Khải Thế ngồi ở một bên hỏi Khải Mô: “Đã cứu được người bằng hữu ở Thứ Đồng chưa?”

Nghĩ Hồ Cẩn phái người đi thông báo cho Triệu Khải Thế, hẳn sớm đã kể rõ chuyện Triệu Khải Mô đi cứu Lý Quả rồi. Triệu Khải Thế mới biết, Khải Mô là vì một người bạn cũ.

“Đã cứu được, Hồ Thừa tín cũng quay về rồi.”

Triệu Khải Mô tự mình lấy quan cân (mũ và khăn) xuống, nữ tỳ ở bên thong thả cởi bối tử của hắn xuống.

“Gọi là Lý Quả? Là hài tử hàng xóm, ba năm trước đã cứu ngươi lúc ngươi bị ngã xuống biển?”

Triệu Khải Thế từng nghe lão Triệu nói qua chuyện này, mà bằng hữu của Triệu Khải Mô ở Thứ Đồng rất ít, huống hồ là tiểu nhị, đại khái chính là hài tử này.

“Là cậu ấy.”

Triệu Khải Mô không ngạc nhiên khi huynh trưởng biết đến Lý Quả, Triệu cha thường nhắc đến khoảng thời gian từng sống ở Thứ Đồng. Thậm chí Triệu Khải Thế cũng biết, Triệu Khải Mô đã dạy chữ cho hài tử nhà nghèo tên Lý Quả này.

“Được rồi, đi xuống đi.”

Bối tử đã bỏ đi, Triệu Khải Mô kéo lại ống tay áo, không cho nữ tỳ cởi sam tử hắn ra.

Triệu Khải Thế mắt sắc, liếc mắt một cái liền phát hiện trên tay áo trái sam tử có vết máu, lạnh lùng nói:

“Cởi sam tử của hắn ra.”

Nữ tỳ nghe lệnh, tăng nhanh động tác trong tay, sam tử bị bỏ đi, hiện ra cánh tay bị một miếng vải bố nhỏ cột lấy, trên miếng vải bố còn dính máu.

“Vết thương kia là chuyện gì xảy ra?”

Triệu Khải Thế an ổn ngồi ở trên ghế, thần sắc không thay đổi, bất quá ngữ điệu rõ ràng tăng cao.

“Là vết thương do đao chém, đã để lang trung khâu với băng bó lại rồi.”

Vốn định che giấu, song vẫn bị phát hiện, Triệu Khải Mô thành thật trả lời. Nếu như hắn vô cùng sợ cha, vậy thì có đến sáu phần sợ lão ca.

“Làm sao bị thương?”

Triệu Khải Thế tiến vào hoạn lộ, trong tay phá án vô số, mắt không chỉ sắc bén mà còn rất giỏi suy đoán tâm tư người khác.

Triệu Khải Mô yên lặng một hồi, việc này thực sự không có cách nào nói ra.

“Nếu là người khác thương tổn ngươi, ta tự không buông tha cho hắn, nếu là ngươi cùng người đánh nhau, ta cũng không tha cho ngươi.”

Nữ tỳ đang thu thập quần áo nghe được lời này của Triệu Khải Thế, tay run lên một cái, thanh âm hắn lạnh lùng nghiêm nghị, hàn khí bức người, lúc trước Thiêm phán quan mặc dù không thích cười, nhưng ngôn ngữ ôn hòa.

“Là đánh nhau với người khác.”

Triệu Khải Mô sau một hồi yên lặng, rốt cục vẫn mở miệng thừa nhận. Hắn là người thấy sai chính là sai, trước mặt phụ huynh, hắn cũng không am hiểu lấp liếm.

“Việc này, ta tất nhiên sẽ báo cáo đúng sự thật cho gia phụ.”

Đánh nhau ẩu đả với người khác đã phạm vào điều tối kỵ của lão Triệu gia. Da tóc trên người là nhận được từ phụ mẫu, không được phá hoại, Triệu Khải Mô từ lúc mới học vỡ lòng đã hiểu được đạo lý này.

“Đi gọi Tần đại phu, nhờ hắn tức khắc lại đây.”

Triệu Khải Thế nhìn về phía ngoài cửa, nói với người hầu đứng ở ngoài cửa. Hai người hầu đứng ngoài cửa bưng nước, lấy khăn, nghe thấy ngôn ngữ nghiêm khắc của quan nhân, không dám vào, nội tri cũng đứng ở ngoài cửa chờ đợi sai phái. “Lão nô đi ngay đây”, nội tri lĩnh mệnh rời đi.

“Thái mẫu bảo ta phải trông chừng ngươi kỹ, giờ ta phải bàn giao với bà thế nào đây.”

Triệu Khải Thế nhẹ nhàng than thở, hiện nay còn chưa mở vết thương ra, không biết bị thương thành thế nào, sắp hồi kinh, lại mang thương tổn trở lại, hắn làm huynh trưởng bị nhắc nhở còn nhẹ, Thái mẫu đã lớn tuổi, còn phải vì tôn tử bảo bối này mà đau lòng, khổ sở đây.

Vậy thì đừng cho bà biết là được.

Triệu Khải Mô chỉ nói thầm trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng.

Thấy Triệu Khải Mô cúi đầu không nói, nghĩ hắn biết hối lỗi, lại còn bị thương, Triệu Khải Thế cũng không đành làm gì nữa.

Mắng cũng vô dụng, đánh lại càng không nên, hắn đã mười bảy tuổi, đạo lý nên rõ ràng tự sẽ hiểu. Đương nhiên, cũng không thể cứ nhẹ nhàng tha thứ cho hắn như vậy được.

“Trước lúc hồi kinh, ngươi ở trong phòng dưỡng thương, không cho đi đâu hết.”

Triệu Khải Thế lưu lại câu nói như thế, đứng dậy rời đi.

Đợi Tần đại phu lại đây, Triệu Khải Mô đã tắm rửa thay y phục, lặng lẽ ngồi ở trên giường. Trong phòng không chỉ có mình hắn, ca ca tẩu tử cũng ở đây.

“Xá nhân, thỉnh nhấc cánh tay lên.”

Tần đại phu là đại phu có tiếng ở thành đông, đối với Triệu Khải Mô cũng là khách khí.

Triệu Khải Mô giơ cánh tay lên, nữ tỳ đi qua, xắn ống tay áo hắn lên, xắn từng tầng từng tầng một, Triệu Khải Mô mặc quần áo nhiều. Rốt cục để lộ cánh tay, hiện miếng vải bố nhỏ buộc trên tay ra.

Tần đại phu cắt miếng vải bố, thủ pháp của hắn nhẹ nhàng, cao minh hơn bao nhiêu so với vị lang trung ở Nam vịnh kia.

Miếng vải bố bị bỏ đi, lộ ra vết thương đã khâu lại, nhìn rất dọa người, tẩu tử Đỗ thị nhẹ a lên một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, Triệu Khải Thế bình tĩnh nhìn, hỏi đại phu: “Vết thương như vậy, mấy ngày nữa có thể cắt chỉ?”

Tần đại phu quan sát cẩn thận đường khâu, chậm rãi nói: “Thủ pháp khâu hơi thô, cũng không biết dùng thuốc nước gì, lát ta sẽ bôi thuốc, băng bó lại, sau bốn, năm ngày liền có thể cắt chỉ.”

“Về sau có thể lưu lại vết tích không, có biện pháp trị liệu không?”

Triệu Khải Thế lo lắng, một cánh tay vốn lành lặn giờ lưu lại vết tích thì sao được.

“Cũng có biện pháp trị liệu, quan nhân chớ nên gấp gáp, không vội vàng được đâu.”

Tần đại phu khẽ cười, nghĩ thầm thế gia tử rất quan tâm đến vết tích bị lưu lại trên người, thương thế nơi cánh tay kia dữ tợn đáng sợ, ngày hè nếu mặc áo ngắn thì không ổn.

Tần đại phu bôi thuốc lần nữa cho Triệu Khải Mô, băng bó vết thương, cũng kê đơn thuốc, cẩn thận dặn dò sắc thuốc thế nào, khi nào dùng là tốt nhất. Triệu Khải Thế cầm phương dược, ra ngoài dặn dò người hầu đi bốc thuốc.

Lúc này trong phòng chỉ còn Triệu Khải Mô cùng tiểu đồng luôn theo hắn là A Lý, cùng với vị đại phu đang thu thập y hòm chuẩn bị phải rời đi.

Triệu Khải Mô thấy hắn làm việc cẩn thận, nói với Tần đại phu: “Ta có vị bằng hữu ở tại Tứ Hợp quán, muốn làm phiền đại phu đến giúp hắn xem bệnh.”

“Là dạng bệnh gì?”

Tần đại phu là vị y giả có tấm lòng phụ mẫu, xem bệnh không phân biệt địa vị.

“Bị người đánh đập, thương tích khắp người, chính là bệnh nằm liệt giường.”

Triệu Khải Mô đã không thể rời đi quan xá, nhưng trong lòng chung quy không yên lòng về Lý Quả.

“Bị người đánh, có thể nặng cũng có thể nhẹ, sau giờ ngọ ta không có việc gì, vừa vặn đi xem sao.”

Tần đại phu vác y hòm lên, liền muốn xuất phát.

“A Lý, ngươi đưa Tần đại phu qua.”

Triệu Khải Mô sai phái A Lý.

Trên đường từ Nam vịnh hồi Quảng Châu, Lý Quả bởi vì bệnh mà li bì ngủ say suốt. Ngay cả lúc xuống thuyền, cũng không tỉnh lại.

Đợi đến lúc cậu tỉnh lại, người đã nằm ở Tứ Hợp quán, bên cạnh chỉ có mỗi mình A Kỳ.

Sau giờ ngọ, ở Tứ Hợp quán thật thanh nhàn yên tĩnh. A Kỳ trông coi Lý Quả, nằm ở mép giường ngủ, khóe miệng còn chảy nước dãi.

Thân là bệnh nhân, Lý Quả nhìn khuôn mặt hàm hậu lúc ngủ của A Kỳ, còn có vải bố quấn trên vết thương ở trán, không đành lòng lay tỉnh hắn. Lý Quả tỉnh lại có chút buồn tiểu, đành phải dùng cả tay chân bò xuống giường. Lý Quả hai chân đau đớn không còn chút sức lực nào, không đứng dậy nổi, đành phải cố hết sức vịn giường, chậm rì rì dịch đến nơi đặt bô, sau thì khó khăn cúi người xuống, từ gầm giường móc ra cái bô, lung lay mà cởi thắt lưng ra, thế nhưng mười ngón tay có thương tích, động tác không nhanh nhẹn, suýt chút nữa là tiểu ra ở trong quần.

Lý Quả hít lạnh, kéo quần, cởi thắt lưng, một phen dằn vặt, kéo ống quần chân cao chân thấp, chỉ có thể cố mà xong chuyện.

Lý Quả rất ít khi sinh bệnh, ở nhà dưỡng thương càng là không thể nào. Cậu cũng không biết mình bị thương thành như vậy, khẳng định cần phải có người khác chăm sóc, còn tưởng rằng một mình cũng được.

Tỉnh lại bụng đói, Lý Quả bò lại xuống giường, muốn đi giày xuống lầu, nhặt lên đôi giày trên đất, cúi đầu đi giày, vừa cúi đầu, trước mắt liền biến đen, “rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, A Kỳ đỡ lấy cậu, hoảng loạn kêu: Quả tử Quả tử.

“Kỳ ca, ta chóng mặt.”

Lý Quả mệt mỏi mà nằm trên đất, băng trên trán bị lệch, may không đụng phải chỉ khâu, bằng không máu tươi lại chảy đầm đìa ra mất.

“Ngươi bò xuống giường làm chi, nhanh nằm xuống lại đi.”

A Kỳ đỡ Lý Quả lên, nâng cậu về nằm xuống giường.

“Ta đói.”

Lý Quả vô tội mở to hai mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới lầu truyền đến tiếng rao hàng của tiểu thương.

“Ngươi nằm yên đi, đừng lộn xộn, muốn ăn cái gì, ta đi mua cho.”

A Kỳ kéo chăn đắp lên cho Lý Quả.

“Cảm tạ Kỳ ca, ta muốn ăn mì măng nấu thịt, còn muốn hai cái bánh hấp thịt luộc, một bát bánh trôi ngọt, còn muốn bánh vòng đường mua của tiểu thương dưới lầu nữa.”

Lý Quả nằm ở trên giường, nước dãi chảy ròng, cậu đói bụng lắm, có ảo giác như cả mấy ngày nay không được ăn cơm rồi.

A Kỳ nghe xong mắt trợn to lên, hỏi lại: “Nhiều như vậy, ngươi ăn hết được hả?”

Lý Quả bình tĩnh mà đáp: “Ăn hết được.”

“Thúc ta nói ngươi phải ăn ít đồ chiên dầu thôi, bánh vòng chờ khỏi bệnh rồi lại ăn.”

“Đành vậy.”

Lý Quả có chút không muốn, mà ngẫm lại còn có bánh hấp thịt luộc, bánh trôi ngọt, mì măng thịt, tâm tình của cậu lập tức liền tốt lên.

A Kỳ đi xuống lầu, Lý Quả nằm lỳ ở trên giường, nghĩ Triệu Khải Mô không biết lúc nào rời đi, hắn đại khái đã trở lại quan xá.

Đáng tiếc mình mê man suốt, không thể chào hắn. Có chút nhớ hắn rồi.

Lý Quả nghiêng người đi, cuốn chăn lên, đôi mắt thoáng nhìn qua cái áo bào ở trong góc giường, Lý Quả kinh hỉ, thò tay ra với, lôi áo bào ra, quả nhiên là tử bào của Triệu Khải Mô.

Tử bào này bị dính máu, có mùi mồ hôi nhàn nhạt, còn có mùi Long Tiên Hương mờ nhạt.

Lý Quả rất vui, ôm áo bào vào ngực, đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, giống như có tật giật mình, vội vàng kéo chăn phủ lên tử bào.

“Lý công có nhà không?”

A Lý ở ngoài cửa hỏi.

“Có, là A Lý sao? Ngươi đẩy cửa vào đi.”

Lý Quả ở trên giường trả lời.

Lập tức cửa phòng bị đẩy ra, A Lý mang theo vị đại phu tiến vào.