Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 30-1: Sinh tử một đường – Phần 1




Hai người bọn ta liếc mắt nhìn nhau 1 cái, Vấn Hiên cúi đầu nói “Nếu Tuyết Băng thịnh tình như thế, hai người chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh! Nô nhi, nàng nói xem?” Hắn quay đầu lại hỏi.

Ta cười nói, “Vấn Hiên nghĩ thế nào, ta nghe theo! Vừa đúng lúc hai người chúng ta vào Tuyên thành không biết nên ở nơi nào đây. Nếu tướng quân nói như vậy, chúng ta đành đến phủ thượng làm phiền!”

Khoé môi hắn thoáng co rút, liền đi phía trước dẫn đường. Hai người bọn ta liền theo sau hắn đi ra ngoài. Chúng ta ở phía sau bọn họ, hai người thân hình cao ngất, trải qua năm tháng bôn ba, râu tóc cũng đã hỗn loạn rồi, có một vài chỗ tóc bạc. Đúng thật là năm tháng không buôn tha con người. Ta không khỏi cảm khái. Chỉ là không biết Tuyên phu nhân bây giờ đã thành ra bộ dạng gì rồi? Có còn xinh đẹp như năm đó không?

Mấy người bọn ta cỡi ngựa, bọn thị vệ phía sau cũng theo bên người. Một chuyến du du đãng đãng vào Tuyên thành

Khi ta nhìn thấy thành lâu, trong lòng không khỏi chua xót. Nơi nay, đó là nơi ta và Vấn Hiên lần đầu gặp mặt. Cũng là, nơi Tuyên Tuyết Tán lần đầu biểu lộ tình cảm với ta. Mặc dù lúc ấy không phải xuất phát từ chân tâm, nhưng là, bây giờ nghĩ lại, hết thảy tất cả cứ như từ nơi này mà bắt đầu. Tuyên thành?

Người gác cổng thành thấy đoàn người bọn ta chạy đến, liền cúi đầu, thối lui sang 1 bên. Rất nhanh, bọn ta liền vào Tuyên thành

Đi trong chốc lát, liền nhìn thấy từ xa 2 chữ to: Tuyên phủ. Trải qua nhiều năm như vậy, Tuyên phủ không có một dấu hiệu rách nát. Chắc hẳn là bởi vì được thường xuyên tu sửa. Khoé môi ta khẽ nhếch

Xoay người xuống ngựa, mấy người bọn ta đem ngựa giao cho phó từ [nô bộc] bên cạnh, liền theo hai người bọn hắn chậm rãi tiêu sái đi vào

Xa xa, nhìn thấy Tuyên phu nhân tiến lên nghênh đón. 10 năm không gặp, Tuyên phu nhân đúng là đã già nhiều như vậy

Nàng nhìn thấy Vấn Hiên, liền chào đón cười nói “Nguyên lai là Vấn Hiên tới. Lúc trước có nghe đồn con bị người khác cướp đi từ trong cung, sau này vẫn không có tin tức của con, hôm nay nhìn thấy ngươi, cảm thấy tinh thần của con có vẻ rất tốt!”

“Ha ha! Đúng vậy! Được rồi, đây là tân phu nhân của ta! Nô nhi! Đến đây, chào phu nhân” Vấn Hiên vô hại cười

Ta tiến lên phúc thân, cười nói “Tham kiến phu nhân!”

Khoé môi của nàng giật giật, một hồi lâu mới nói “Nguyên lai ngươi chính là ngươi trong lòng của Vấn Hiên sao? Ta nói xinh đẹp cỡ nào, nhưng nguyên lai, không hơn gì cái này!”

Ta buồn cười, “Chỉ là phu nhân cũng đã già! Mười năm trước, phu nhân thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, cũng không ngờ, 10 năm sau lại gặp phải tình cảnh này!” Nói xong, ta che miệng cười trộm

Sắc mặt của nàng thoáng cái thay đổi. Một hồi lâu mới nói “Ngươi, 10 năm trước đã gặp qua ta sao?”

Ta cười nói, “Mười năm trước, ta hai mươi tuổi, hôm nay phu nhân nhìn ta, phu nhân nói xem, ta bao nhiêu tuổi?” Phàm là phụ nữ, đều luôn lưu luyến sắc đẹp của chính mình

Quả nhiên, sắc mặt nàng thoáng cái phát sáng lên, tiến lên kéo lấy tay ta, nói “Ngươi, ngươi… đã 30 tuổi rồi sao?” Ta có thể cảm giác tay nàng bất giác run rẩy

Ta thu tay lại, cười nói “À! Tuổi tác vĩnh viễn là bí mật của phụ nữ. Ta bây giờ xem ra già như vậy sao? Nhưng thuốc ta dùng cũng rất tốt! Vô dụng sao?” Ta vừa nói vừa sờ mặt mình

Nàng kinh hỉ nói, “Nguyên lai có thể phục hồi thanh xuân sao? Là cái gì? Làm sao bây giờ?”

Đang khi nói chuyện, mấy người bọn ta đã tới bên trong đại sảnh, nàng từ cao khí hiên ngang lúc vừa rồi trở thành như bây giờ, đem ta tôn sùng như thần tượng. Quả nhiên là một phụ nữ ngu ngốc!

“Ta đương nhiên là có biện pháp. Chỉ là lúc trước phu nhân bảo trì rất khá, bây giờ vì sao đột nhiên già nua như vậy? Không bằng phu nhân đưa tay cho ta, ta xem mạch cho phu nhân, nếu có việc gì thì có thể cho dược!” Ta cười nói

Khoé môi nàng động đậy, do dự, như là không tin ta

Vấn Hiên cười nói “Phu nhân đưa tay cho nàng đi! Nếu trên đời này còn có 1 ngươi có thể giúp phu nhân phục hồi dung nhan thanh xuân, thì đó là nàng rồi!”

Tuyên phu nhân thoáng giật mình “Cái gì mà đau 1 chút?”

Khoé môi Tuyên Tuyên Hạo động đậy, một hồi lâu cười lạnh nói “Cũng không biết có hiệu quả hay không đây! Mẫu thân không nên xúc động như vậy, trước xem 1 chút xem cô mẫu có hữu hiệu hay không đi [nói thật là ta chẳng hiểu câu này nói cái gì ==]! Ta thấy như vậy rất nguy hiểm!”

Tuyên phu nhân nói, “Chuyện gì xảy ra!”

Ta lắc đầu thở dài, một hồi lâu mới nói, “Không cho ta xem mạch, quên đi! Hành châm cho thái hậu, nhưng trên ngân châm đó đã được hạ dược. Muốn tóc dài thì phải chịu khổ 1 chút, đây cũng là tâm tư của người đã hạ độc nàng ngày đó. Ngươi có thể nói ta không xinh đẹp, cũng có thể nói ta già, nhưng là, ngươi không thể nói y thuật ta không cao!”

Tuyên phu nhân địa biến sắc, “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi….ngươi…ngươi …. Là..”

Ta hướng nàng gật đầu, “Không sai, ta là Diệp Dược Nô!”

Nàng đứng lên khỏi ghế, lớn tiếng nói “Ngươi như thế nào có thể là nàng! Diệp thần y! Xin tha thứ ta không biết tiểu nhi [con nhỏ] tín khẩu nói bậy! Tuyết Hạo! Còn không mau qua nhận tội!”

Tuyên Tuyết Hạo không cam lòng hừ lạnh 1 tiếng “Mẫu thân, ta không tin nàng!”

“Ngươi còn nói! Mau tới!” Nàng quát.

Ta dù bận vẫn ung dung, ngồi im đó, Tuyên Tuyết Hạo đứng dậy đi tới trước mặt ta, chắp tay hành lệ “Xin Diệp tiểu thư đừng để ý! Xin nể mặt Vấn Hiên, tha thứ ta vô lễ!”

Khoé môi ta động đậy, một hồi lâu mới nói “Không, có thể là bộ dáng này của ta làm cho người ta không thể tin tưởng! Phu nhân đi tay cho ta!”

Nàng hoan hỉ đưa tay ta, ta tinh tế xem mạch, một hồi lâu mới nói “Phu nhân có mất ngủ không? Có phải trong lòng có sự tình ứ đọng suốt hơn 10 năm? Đây, xem như là tâm bệnh! Chứng bệnh này có thể nói là tư tử chi chứng [bệnh nhớ con]!” Ta hữu ý vô ý nhìn chằm chằm thần sắc của nàng

Nàng thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Diệp tiểu thư, thật là thần y! Không sai! Gần đây đích thật là có mất ngủ. Hơn nữa, con ta – Tuyết Tán đã lâu quá không trở về thăm ta! Hơn nữa, thư cũng chưa từng có lấy 1 phong. Trong lòng lo lắng! Nhớ nhung đến muốn phát điên!”

Khoé môi ta động đậy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng 1 hồi lâu “Quả thật là như thế, đương nhưng là tốt! Hơn là, tâm bệnh của phu nhân do đã bị lâu. Hơn nữa, 10 năm trước, hình như có nhẹ hơn, sau đó lại nặng hơn, sau đó, là gần đây, bệnh đã quá nặng rồi! Đây là tâm bệnh, phải dùng tâm dược!”

Nàng kinh hỉ nói, “Thần y cư nhiên biết! Đúng vậy! Phu quân ta, vài chục năm trước đột nhiên biến mất! Chỉ khi 10 năm trước khi nhận được ngọc thạch từ trên người chàng, mới biết, nguyên lai chàng đã sớm qua đời. Sau đó là nữ nhi của ta, chết thì đã chết, nhưng lại không biết táng thân nơi nào! Mỗi lần nhớ là gần phát điên. Bây giờ lại đến phiên con mình! Ta cả đồi nay, không biết đã đắc tội với ai! Cư nhiên từng người một liên tiếp rời đi!” Nói đến chỗ này, nàng liền bắt đầu rơi lệ

“Thôi! Tuyên phu nhân, lại nói tiếp, ái của của phu nhân chết, ta cũng có trách nhiệm. Ta tin phu nhân cũng từng nghe nói, tiểu thư vốn là chết trong Phượng Hoàng cốc!” Ta cười nói, bản thân ta muốn nhìn xem tuổi thanh xuân của nàng quan trọng hay là mối hận nhi nữ quan trọng

“Việc này sao có thể trách Diệp tiểu thư đây! Diệp tiểu thư cũng không phải là tùy ý giết người. Trước đây Vấn Thiên có nói qua, bởi vì Tuyết Dung đã hết cách cứu chữa! Lại muốn cho nàng ra đi dễ dàng 1 chút, liền có chuyện như vậy phát sinh. Cho nên, đối với việc này, ta còn rất cảm kích Diệp tiểu thư! Tại sao lại nói đến chuyện oán hận!’ Nàng thành khẩn nói

Khoé môi ta thoáng co rút, rất muốn nhảy dựng lên, thái độ này của nàng là chuyện gì xảy ra? Đường Vấn Thiên cư nhiên nói với người khác như vậy sao? Vậy thì tại sao 2 huynh đệ Tuyên Tuyết Băng lại nghĩ như vậy? Hẳn là người này không muốn làm lão nhân gia này quá mức thương tâm nên bịa ra chuyện nói dối này

Ta nghĩ, bọn họ bởi vì sợ Tuyên phu nhân luẩn quẩn trong lòng, nên giấu giếm cái chết của Tuyên Tuyết Tán, ta nghĩ, Tuyên phu nhân này trong lòng Đường Vấn Thiên lại quan trong như vậy

Yêu ai yêu cả đường đi, nói cách khác, trong lòng hắn, Tuyên Tuyết Dung vốn quan trọng như vậy. Nghĩ đến đây, liền đối với Tuyên phu nhân thêm vài phần kính trọng. Vốn là muốn chỉnh nàng 1 chút, dù sao nàng cũng chỉ là 1 phu nhân không bước ra đại môn thôi [ý là ít ra khỏi nhà], bây giờ xem ra, vốn không được rồi

“Vậy thì xin mời Diệp tiểu thư khai dược cho gia mẫu!” Tuyên Tuyết Băng chắp tay nói

Ta động đậy khoé môi, tay trái giơ ra 3 ngón tay

Khoé môi Tuyên phu nhân lược lược co quắp, nhỏ giọng nói “Tiểu thư muốn 3 điều kiện? Tiểu thư có yêu cầu gì, xin cứ trực tiếp đề cập!”

“Vừa mới xem bệnh cho cô mẫu, rõ ràng là không có yêu cầu này!” Tuyên Tuyết Băng không nhịn được nói

Ta che miệng cười khẽ, “Nàng là bà bà tương lai của ta, thế nào ta cũng phải giữ thể diện cho Vấn Hiên chứ, không phải sao?”

Nói cách khác, Tuyên phu nhân, vốn là không được!

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết